Chương 285: “Nó” (1)
“Lại nói…”
U Thiền ở trong đầu Xà Tích Lộ đột nhiên truyền âm hỏi: “Đông Duyên Đại Tôn, viên Tử Mẫu Ấn kia của ngươi, là vị đại năng nào đưa cho ngươi?”
“Là Thái tử điện hạ của Thái Sơ Thiên Cung, vị Đại hoàng tử đó đã ban cho ta.” Đông Duyên Đại Tôn truyền âm nói: “Sáu ngàn năm trước, ta đại diện cho một trong sáu phương đạo thống, trước khi chuyển thế hạ phàm, vị Đại hoàng tử kia đột nhiên giáng lâm, giao Tử Mẫu Ấn cho ta, nhưng khi đó chỉ nói với ta, để ta bóp vỡ nó lúc gặp nguy nan ở nhân gian, trước đó ta cũng không biết là Tử Mẫu Ấn.”
“Ồ, hóa ra là đại ca của tiểu công chúa.” U Thiền giật mình.
Thái Sơ Thiên Đế có mười hài tử ở thượng cổ, cũng tức là mười con Tam Túc Kim Ô, đã bị “Đại Nghệ” thần xạ thủ ở thượng cổ bắn chết chín con, chỉ có Đại hoàng tử tu vi cao nhất mới chạy thoát, Đại Nghệ cũng bị Thái Sơ Thiên Đế nổi giận tiêu diệt, lập tức chuyển thế thành Hậu Nghệ nhân tộc.
Còn Đại hoàng tử này, vào lúc đại kiếp thượng cổ, Thiên Đạo không trọn vẹn, cũng nhân cơ hội một bước lên trời, trở thành một trong những đại năng Thiên Đạo của Thái Sơ Thiên Cung.
“Thế nhưng, lúc trước là Thái Sơ Thiên Đế phong ấn Tiểu Thập Nhất ở nhân gian, chắc chắn vị Đại hoàng tử kia đã nhận được sự đồng ý của Thái Sơ Thiên Đế, mới đưa Tử Mẫu Ấn cho Đông Duyên Đại Tôn…”
U Thiền nói khẽ trong đầu Xà Tích Lộ: “Vào thời kỳ cuối của đại kiếp thượng cổ, Thái Sơ Thiên Đế cố ý phong ấn nàng ở nhân gian, cảm giác giống như đang bảo vệ nàng, trước đó Nữ Oa cũng nói, ‘nó’ không gì không làm được, nhưng có lúc làm phàm nhân, ‘nó’ lại làm như không thấy, có lẽ… Nhân gian này với ‘nó’ mà nói, là một nơi rất đặc thù?”
‘Đây cũng là nguyên nhân khiến Lâm Chỉ Thủy ngụy trang thành phàm nhân sao?’ Xà Tích Lộ tò mò nói.
“Có lẽ có liên quan.”
U Thiền ừ một tiếng, nói: “Lâm Chỉ Thủy vẫn luôn ngụy trang thành phàm nhân, ngụy trang thật sự quá giống, xưa nay không thấy hắn ra tay, chỉ bố trí dẫn đạo, nhưng lại không thèm để ý lưu truyền danh tiếng của mình ra ngoài, thoạt nhìn điều này… Thật sự là đang tránh ‘nó’, dù sao ‘nó’ chỉ cùng loại với ý chí vận chuyển quy tắc, ý thức tự chủ còn chưa thức tỉnh…”
Tiêu Tuệ nhìn lướt qua Thanh Thành đã bị san thành đất bằng, nói: “Mấy ngày nay, vẫn nên duy trì trận pháp đề phòng chuyện chẳng may đi.”
Nàng quay lại nhìn về phía Đông Duyên Đại Tôn, nói: “Ta cần ra ngoài liên hệ với thiên giới, nơi này giao cho Đại Tôn, còn có nữ nhi của Thiên Đế tọa trấn ở nơi này, ta cũng không lo lắng.”
“Được.” Đông Duyên Đại Tôn khẽ gật đầu.
Xà Tích Lộ đột nhiên vô cùng cẩn thận nói: “Cái kia… Lâm Chỉ Thủy dặn ta tối nay phải gọi điện thoại cho hắn… Tiêu Tuệ tỷ tỷ, có thể thả ta ra ngoài cùng không?”
“Được, ta để Cứu Thế Nhân kia thả hai chúng ta ra ngoài là được.” Tiêu Tuệ khẽ gật đầu.
Nàng nắm trong tay trận pháp vòng ngoài của Vạn Thế Phục Long đại trận, lúc này truyền âm đến bên trong không gian phong cấm của Vạn Thế Phục Long đại trận, hỏi: “Tiểu công chúa điện hạ, có cần giúp đỡ sửa chữa trận pháp không?”
Chẳng mấy chốc, giọng nói của thiếu nữ Kim Ô kia đã vang lên: “Không cần, trận pháp đơn giản như vậy, một mình ta là đủ, các ngươi cũng không giúp được chuyện gì cứ yên tâm chờ đi, dù sao chỉ ba ngày mà thôi, các ngươi đừng sốt ruột, ta còn vội vã đi gặp phụ hoàng đây.”
“Vậy ta phải nhắc nhở ngươi một câu.” Tiêu Tuệ cười nói: “Lâm tiền bối vẫn luôn ngụy trang thành phàm nhân, ngươi đừng làm hỏng chuyện của hắn.”
“Ta hiểu, lúc trước phụ hoàng cũng từng nói với ta, e rằng là vì né tránh ‘nó’.” Thiếu nữ Kim Ô ừ một tiếng, nói: “Ta sẽ chú ý, chỉ là cha con bình thường nhận nhau mà thôi.”
“Vậy làm phiền tiểu công chúa điện hạ.”
Tiêu Tuệ mỉm cười, lại nói: “Cứu Thế Nhân, thả ta và Xà Tích Lộ rời khỏi Ma vực đi.”
Giọng nói của Cứu Thế Nhân vang lên: “Được.”
…
…
Tô Thành.
Đang lúc hoàng hôn, tiếng chuông điện thoại êm ái vang lên trong tiệm tranh chữ, Lâm Chỉ Thủy cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua tên người gọi đến trên điện thoại, lại thấy là Tiểu Xà nhà mình, không thể nhịn được cười.
Lúc này Tiểu Xà mới đi ra ngoài được một ngày, đã gọi điện thoại đến đây?
“Alo?”
Lâm Chỉ Thủy tiện tay ấn nút nghe, cười hỏi “Nhớ ta không?”
“Có… Có chút…” Xà Tích Lộ cứ như làm kẻ trộm nói nhỏ.
“Đang ở bên cạnh Tiêu Tuệ sao?” Lâm Chỉ Thủy lập tức mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Tình hình ở bên đó như thế nào?”
“Đã không sao, chỉ là… Có lẽ sau này… Chuyện rắc rối sẽ càng nhiều…”
Xà Tích Lộ bất đắc dĩ thở dài, lại hơi xấu hổ nói nhỏ: “Ta cũng không ngờ… Chàng lại sớm chuẩn bị nhiều như vậy… May mắn có chàng, nếu không… Ta cũng xong đời…”
Lâm Chỉ Thủy ngẩn ngơ,
Xem ra Tiểu Xà lăn lộn ở bên Thanh Thành kia cũng tạm được, có lẽ đã phát hiện việc hắn giúp đỡ xây dựng nhân mạch?
Là Tiêu Tuệ nói cho nàng biết? Hay là Đông Duyên Kỳ kia?
Thế nhưng, nhân mạch rất có tác dụng đó.
Lâm Chỉ Thủy không nhịn được cười nói: “Chỉ là việc nhỏ thôi, bức tranh Nữ Oa ta đưa cho nàng thế nào? Nắm bắt cơ hội này, không chỉ có thể giúp đỡ nàng, cũng có thể trợ giúp ta.”
Xà Tích Lộ vui mừng khấp khởi nói: “Ừ ừ, vào lúc mấu chốt… May mắn có bức tranh Nữ Oa của chàng, Nữ Oa nương nương… Đã cứu ta đấy.”
Lâm Chỉ Thủy nghe vậy, không nhịn được ngạc nhiên cười một tiếng.
Đứa nhỏ này viết sách nhiều quá, hình như càng ngày tính tình lại càng trẻ con hơn.
Hắn đã sớm nghe nói từ những tiểu thuyết nổi tiếng này có thể khai thác đủ loại bản quyền, hoạt hình, truyền hình điện ảnh, trò chơi đủ loại, lúc ấy vì hắn muốn Tiểu Xà nhà mình có sự phát triển tốt hơn, mới cố ý vẽ một bức tranh Nữ Oa, cũng coi như thuận tiện thể hiện trình độ của mình một chút.