Chương 294: Tự do (3)
Con mắt thẳng đứng màu tím hư ảo kia quan sát Kiều lão bản ở bên dưới, một giọng nói lạnh như băng hùng vĩ mênh mông chấn động vòm trời chậm rãi vang lên –
“Ngươi chính là chân ma cuối cùng ở nhân gian sao?”
Dưới sự đè ép như vòm trời sụp đổ này, Kiều lão bản không tự chủ được quỳ sát đất, run rẩy cung kính nói: “Tổ vĩ đại.”
Tuy hắn ta đã sớm nhận được lời hứa hẹn của Cứu Thế Nhân, đạt được sự tự do, cách xa tranh chấp ở nhân gian, cũng chưa từng thấy được ngoại ma chi Tổ trong truyền thuyết, nhưng uy áp chí cao vô thượng này, vô cùng kinh khủng như vượt xa thiên địa, lại không cần bất kì môi giới gì, đã có thể đột nhiên để thần niệm giáng lâm nhân gian!
Cho dù là Ma Tôn trong truyền thuyết cũng không thể làm được, vậy… Cũng chỉ có thể là “Tổ” ngọn nguồn của tất cả ngoại ma, hầu hạ chúa tể ngoại đạo, chí cao vô thượng!
“Ngươi có biết việc ở nhân gian không?”
Giọng nói lạnh như băng vô cùng mênh mông hùng vĩ kia hỏi.
Sắc mặt Kiều lão bản trắng bệch, cung kính hồi đáp: “Hồi bẩm Tổ vĩ đại, ta đã sớm rời xa tranh đấu nhân gian, cũng không rõ ràng.”
“Rời xa tranh đấu?”
Giọng nói hùng vĩ lạnh như băng kia phát ra một tiếng cười mỉa mai, “Ha, ngoại ma tự do nhân gian, đúng là quá tự do… Nếu vậy, ta chỉ hỏi ngươi một câu, thần phục hoặc là vĩnh quy hư không?”
Kiều lão bản nghe vậy, không nhịn được chậm rãi cắn chặt hàm răng, hỏi: “Ở nhân gian lực lượng của ta không đáng nhắc đến, Tổ vĩ đại, không biết vì sao ngài muốn ta thần phục?”
“Tiểu tử thú vị, ngươi không bằng lòng? Nên nói ngươi dốt nát, hay là dũng cảm đây?”
Con mắt thẳng đứng màu tím hư ảo lại khổng lồ kia vô cùng hứng thú quan sát Kiều lão bản, giọng nói mênh mông hùng vĩ cuồn cuộn quanh quẩn: “Mặc dù nhân gian còn có rất nhiều ngoài ma, nhưng đều là một vài dị thú, bồi dưỡng hơi phiền phức, còn ngươi là chân ma duy nhất, vì vậy ta cho ngươi cơ hội một bước lên trời, để ngươi trở thành Ma Quân, bây giờ ngươi có bằng lòng thần phục không?”
Kiều lão bản im lặng rất lâu, nặng nề nói: “Không biết Tổ vĩ đại, cần ta làm gì?”
Giọng nói mênh mông vô biên kia vang lên: “Có lẽ ngươi biết Vạn Thế Phục Long đại trận chứ, đi phá Vạn Thế Phục Long đại trận kia, lại phá giải đại trận phong ấn có cấp độ sâu hơn, thả ra những ngoại ma thượng cổ kia, cho đến khi thả ra những Ma Tôn ở phong ấn tầng sâu nhất mới thôi.”
Kiều lão bản ngẩn ngơ, không nhịn được nói: “Tổ vĩ đại, mặc dù Vạn Thế Phục Long đại trận kia cường đại… Nhưng cũng không cần trở thành Ma Quân mới có thể phá giải chứ?”
“Ngươi thật sự không biết cái gì hết.”
Con mắt thẳng đứng màu tím hư ảo lại khổng lồ kia quan sát Kiều lão bản một chút, lạnh như băng nói: “Trước đây không lâu, Cứu Thế Nhân dẫn dắt chân ma nhân gian tiến đánh Thanh Thành, dưới tình huống có một vị Ma Tổ giúp đỡ lại bị diệt sát toàn bộ, ngươi cũng đã biết, lúc ấy nàng đã đột phá thành thiên ma, thậm chí vị Ma Tổ giáng lâm hóa thân kia, cũng không làm được chuyện gì.”
Kiều lão bản không nhịn được ngẩn ngơ.
Ma Tổ giúp đỡ?
Cứu Thế Nhân đột phá trở thành thiên ma?
Thậm chí… Ma Tổ còn giáng lâm hóa thân?
Nhân gian lại xảy ra việc lớn như thế, thế nhưng… Thế mà Vạn Thế Phục Long đại trận ở Thanh Thành kia lại không bị phá?
“Điều này sao có thể…” Kiều lão bản hơi khó tin lẩm bẩm nói.
“Đương nhiên có thể.”
Giọng nói mênh mông vô biên lạnh như băng vang lên: “Bởi vì… Nhân gian có một vị đại năng Thiên Đạo chuyển thế cực kỳ đáng sợ, hắn ngụy trang thành phàm nhân ẩn nấp ở nhân gian, tên là ‘Lâm Chỉ Thủy’, có lẽ ngươi từng nghe thấy?”
Kiều lão bản sửng sốt.
Lâm Chỉ Thủy?
Trong chốc lát, hắn ta không nhịn được nhớ đến ngày ấy, tự thiếp kia hiển hóa đại thần thông xé rách một cái động, kết nối thẳng đến tinh không xa xôi vô tận, thoạt nhìn tinh không mênh mông kia có hơi hư ảo, vậy mà trực tiếp diệt sát Dưỡng Miêu Nhân bị trục xuất, khiến hắn ta thấy hơi khó hiểu.
Vị Lâm lão bản tặng tự thiếp cho hắn ta, cứu một mạng của hắn ta… Lại là đại năng Thiên Đạo chuyển thế?
Hắn ta không nhịn được có cảm giác như đang mơ.
Chẳng lẽ… Ma Tổ muốn hắn ta đi đối phó Lâm lão bản kia sao?
Kiều lão bản hít sâu một hơi, không dám nói dối, cũng biết mình không có cách nào nói dối ở trước mặt Ma Tổ, chỉ có thể cung kính nói: “Từng nghe đến.”
“Xem ra, không chỉ quen biết đơn giản như vậy?
Trong con mắt thẳng đứng màu tím hư ảo to lớn kia, mơ hồ lưu chuyển tia sáng số mệnh kỳ dị, như đang thôi toán điều gì đó, giọng nói mênh mông hùng vĩ kia trở nên lạnh lùng hơn: “Ồ? Ngươi từng nhận ơn cứu mạng của hắn?”
“Vâng, Tổ vĩ đại.” Kiều lão bản nói nhỏ.
“Nói như vậy, ta để ngươi đi giết hắn, ngươi cũng không muốn?” Giọng nói mênh mông như vòm trời kia cuồn cuộn vang động, uy áp kinh khủng chậm rãi hội tụ lại trên người chân ma đáng thương này.
Sắc mặt Kiều lão bản trắng bệch quỳ rạp trên mặt đất, im lặng một lúc lâu, mới nặng nề nói: “Đúng.”
“Cho dù… Vĩnh quy hư không?” Con mắt thẳng đứng màu tím hư ảo lại khổng lồ này quan sát Kiều lão bản.
Kiều lão bản hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Vâng.”
Nếu không có bức tự thiếp kia, hắn ta đã bị Dưỡng Miêu Nhân giết chết từ lâu, bị chôn vùi ma thức, quay về hư vô.
Cho dù ở trước mặt Tổ vĩ đại, hắn ta không có cơ hội báo ơn, cũng không có cơ hội giúp đỡ điều gì, nhưng… Ít nhất hắn ta cũng không lựa chọn đi lấy oán trả ơn chứ?
Dù có phải quay về hư vô, nhưng ít ra cũng là hắn ta tự lựa chọn.
Đây là sự tự do sau cùng của hắn ta.