Chương 297: Thiên Đế phụ thân (1)
Thời gian qua nhanh, ngày đêm luân chuyển.
Chạng vạng tối hai ngày sau.
Tô Thành, trong con ngõ sâu vắng vẻ ở khu nội thành cũ.
Một đạo hồng quang mà phàm nhân không thể nhìn thấy bay đến từ chân trời, cũng với rặng mây đỏ và ánh tà dương, cứ như tạo ra một cầu vồng, chiếu xuống trên mặt đất trong ngõ hẻm, hóa thành một nữ tử trẻ trung khoảng hai mươi tuổi, có mái tóc dài màu đỏ thẫm.
Rõ ràng là Thiếu nữ Kim Ô “Tiểu Thập Nhất”.
Chỉ là, lúc này nàng đã thay sang một bộ quần áo rất hiện đại, quần dài vàng nhạt cộng thêm áo sơ mi màu xanh, trên cổ tay đeo vòng tay thủy tinh do Tiểu Xà chọn, trên tai còn đeo khuyên tai, một mái tóc dài màu đỏ thẫm xõa tung trên đầu vai, thoạt nhìn hơi giống một muội tử đại học nổi loạn.
“Phụ… Ầy, phụ thân mở tiệm ở đây?” Thiếu nữ Kim Ô thầm lẩm bẩm một tiếng.
Nàng quen gọi là phụ hoàng, nhưng sau khi ở lại Thanh Thành hai ngày học được cách sống của người hiện đại, hình như phàm nhân hiện đại đều gọi là phụ thân, gọi là phụ hoàng thế này hơi dễ bại lộ.
“Phụ hoàng điểm hóa Thụ yêu sao?” Thiếu nữ Kim Ô đánh giá cây tùng nhỏ kia.
Mặc dù chỉ là thiên quan thứ hai, nhưng dù sao cũng là phụ hoàng tự điểm hóa, nếu đặt ở thời kỳ thượng cổ, đó chính là cận thần Thái Sơ Hoàng Tộc do Thiên Đế tự mình sắc phong, quan hệ rất thân thiết.
Nàng chợt nhớ đến món đồ Lục Kiếm Tiên để nàng đưa đến, lật tay một cái, lấy ra một cái hồ lô ngọc.
Theo lời nói của Lục Kiếm Tiên, đây là do một đại la kim tiên hỗn nguyên chuyển thế tên là Thanh Quân sau khi sử dụng một món vô thượng thần vật, để lại một đoàn nguyên khí, trong đó còn có cảm ngộ của Thanh Quân với đạo, cùng một tia đặc tính Thông Thiên Kiến Mộc, nghe nói bản thân vô thượng thần vật kia đã lấy gốc Thanh Tùng này làm nguyên mẫu, đoàn nguyên khí này thích hợp với cây tùng nhất.
“Vận khí của cây tùng nhỏ không tệ.”
Thiếu nữ Kim Ô đứng cách đó không xa nhìn về phía gốc Thanh Tùng kia, mỉm cười vỗ tay vào hồ lô ngọc một cái.
Chỉ thấy một đạo nguyên khí Mộc hành màu xanh nhạt lập tức bay ra từ trong hồ lô, như tơ như sợi bay về phía cây tùng nhỏ kia, nhanh chóng hòa vào bên trong cơ thể cây tùng nhỏ như trở về bản nguyên.
Nhánh cây của cây tùng nhỏ run lên, trên vỏ cây hướng về phía thiếu nữ Kim Ô hiện ra một khuôn mặt thiếu nữ non nớt, mơ hồ nhìn về phía thiếu nữ Kim Ô.
“Ồ? Rất giống nguyên thần thứ hai của Tiêu Tuệ nha.” Thiếu nữ Kim Ô thầm lẩm bẩm, chẳng lẽ cây tùng nhỏ này biến hóa theo dáng vẻ nguyên thần thứ hai của Tiêu Tuệ?
Ngay lập tức, khuôn mặt thiếu nữ trên cây tùng nhỏ kia hiện ra vẻ buồn ngủ, còn ngáp một cái, dáng vẻ buồn ngủ.
“Ngủ đi ngủ đi, chờ ngươi ngủ mấy ngày sẽ trở nên lợi hại.” Thiếu nữ Kim Ô cười híp mắt đi tới.
Khuôn mặt trên cây tùng nhỏ chậm rãi nhắm hai mắt lại, lại biến thành Thanh Tùng bình thường.
Thiếu nữ Kim Ô đi đến trước mặt cây tùng nhỏ, sờ lên vỏ cây của nó, lúc đang chuẩn bị bước vào trong tiệm, lại nghe thấy trong tiệm đột nhiên vang lên âm thanh như có như không, cứ như tiếng kêu yếu ớt nghe nhầm:
“Tiểu Thập Nhất…”
Nàng không nhịn được sửng sốt, mơ hồ cảm thấy giọng nói này hơi quen tai, nhưng cẩn thận lắng nghe, lại không nghe thấy cái gì nữa.
Sao lại… Cảm giác giống như truyền âm nguyên thần của phụ hoàng?
Thế nhưng sao giọng nói của phụ hoảng lại nhỏ như vậy?
Thiếu nữ Kim Ô tỏ ra nghi ngờ, lập tức nghe thấy trong phòng vang lên một giọng nam ôn hòa trẻ tuổi:
“Vào đi.”
Trong thoáng chốc, thiếu nữ Kim Ô cảm thấy dường như bản thân đã quay về vạn năm trước, sau mỗi lần nàng đến bái kiến thỉnh an phụ hoàng, phụ hoàng cũng nói một câu “vào đi” như vậy.
“Vâng.”
Lúc này nàng mở miệng, liền đi vào trong tiệm tranh chữ, lần theo giọng nói quay sang nhìn.
Chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi đang đứng sau bàn đọc sách, hơi cúi đầu nhìn tác phẩm trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú, trong tay cầm bút lông, tinh tế phác họa miêu tả trên giấy.
Phụ hoàng đang bận, thiếu nữ Kim Ô mở miệng, muốn gọi một tiếng “phụ thân”, nhưng vẫn không dám làm phiền phụ hoàng, chỉ có thể yên lặng đứng trước bàn đọc sách, lén lút đánh giá dáng vẻ của phụ hoàng sau khi chuyển thế.
Nàng biết, ở kiếp trước phụ hoàng là sinh mệnh đầu tiên giữa thiên địa, độc nhất vô nhị, có thể nói là sinh mệnh hoàn mỹ nhất trong tam giới, cũng có rất nhiều thiên tiên thần linh, sinh ra đã phù hợp với nhân chi đại đạo.
Sau khi phụ hoàng chuyển thế, cho dù ngụy trang thành phàm nhân, vẻ ngoài đúng là không kém.
‘Thế nhưng… Sao phụ hoàng lại không để ý đến ta chứ?’
Trong lòng thiếu nữ Kim Ô hơi lo lắng và bối rối, ‘Chẳng lẽ là vì ta còn chưa tiếp xúc đến Thiên Đạo đã đi ra?’
Nàng hơi lo lắng mất tập trung chờ đợi, liếc nhìn tác phẩm mà phụ hoàng đang miêu tả, lại là một nam tử dáng vẻ Đế vương đứng ở mép cung điện, không nhịn được ngẩn ngơ.
Phụ hoàng… Lại đang vẽ mình?
Không phải là vì phụ hoàng biết mình muốn tới, trong lòng nhớ lại quá khứ, vì vậy mới vẽ chân dung của mình chứ?
Thiếu nữ Kim Ô yên lặng đứng bên cạnh, tâm trạng hơi phức tạp.
Thoạt nhìn Lâm Chỉ Thủy đang nghiêm túc vẽ tranh, khóe mắt lại đang quan sát vị khách nữ này.
Không cần nghĩ cũng biết, vị này chính là người mà Tiểu Xà nhắc đến lúc gọi điện thoại hôm nay, là “Tiểu Thập Nhất” muốn đến gặp hắn.
Có lẽ vì muốn mời hắn làm họa sĩ, hoặc là vì muốn gặp hắn mới đến đây.
Đương nhiên, hắn không để ý đến người ta, cũng chỉ vì sau lần trước tự cao tự đại trước mặt Đông Duyên Kỳ, phát hiện hình như cách này rất hiệu quả, không chỉ thể hiện ra vẻ si mê sáng tác, còn có một phong cách đại gia rất riêng.
Thích hợp để gia tăng bức cách trong lòng fan hâm mộ lần đầu tiên gặp mặt thế này.
Qua nửa ngày, Lâm Chỉ Thủy vẽ xong bức tranh Thái Sơ Thiên Đế này, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía vị khách nữ ở trước mắt.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, hắn không nhịn được ngẩn ngơ, hơi kinh diễm.
Ngoại trừ Tiêu Tuệ ra, hắn lại còn có một fan hâm mộ nữ xinh đẹp như vậy?
Lúc nói chuyện trời đất riêng tư với Tiểu Xà, còn gọi hắn là phụ thân?
Lâm Chỉ Thủy đột nhiên cảm thấy hơi kích thích, không nhịn được ho khan một tiếng, hắng giọng một cái, thoạt nhìn như tùy ý nói một câu: “Tiểu Thập Nhất?”
“A… Phụ thân, ta đây.” Thiếu nữ Kim Ô vô thức muốn gọi phụ thân, nhưng vẫn nhịn lại, thái độ phụ hoàng lạnh nhạt như vậy, khiến nàng không nhìn rõ được.
Cái quỷ gì thế? A… Phụ thân, a phụ thân? Ôi, những thế hệ 10x này… Lâm Chỉ Thủy thầm thở dài một tiếng, lúc này mới nói: “Tiểu Thập Nhất, chúng ta… Đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, à, đúng, ngươi họ gì?”
Trong đầu hắn hơi mơ màng hết bài này đến bài khác, suýt nữa nói thành “chúng ta là phụ tử”, cũng may đã nuốt lại.
Thiếu nữ Kim Ô nghe vậy, không nhịn được ngẩn ngơ.
Lần đầu tiên gặp mặt?
À, cũng đúng, sau khi chuyển thế là một đời mới, đây thật sự là lần đầu tiên gặp mặt trong một thế này.
Về phần họ…
Từ khi nàng ra đời, phụ hoàng đã gọi nàng là Tiểu Thập Nhất, người ngoài gọi nàng là tiểu công chúa, cũng không có họ tên.
Chẳng lẽ phụ hoàng để nàng lấy một cái tên ở nhân gian sao?
Thiếu nữ Kim Ô vội vàng nói: “Ta đương nhiên tên là Lâm Thập Nhất, cùng một họ với ngài, ngài cứ gọi ta Tiểu Thập Nhất là được.”
Lâm Chỉ Thủy nghe vậy thấy hơi buồn bực.
Đây là phụ mẫu nhà ai, lại đặt tên cho hài tử vô trách nhiệm như thế?
‘Chẳng trách gọi ta là phụ thân, là vì ta cùng họ…’
Hắn thầm lẩm bẩm một tiếng, vẫn giả vờ thỏa mãn nhẹ gật đầu, nói một đằng nghĩ một nẻo: “Lâm Thập Nhất? Ừ, cái tên này cũng… Cũng được.”
Lúc này thiếu nữ Kim Ô mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra ít nhất phụ hoàng vẫn thừa nhận nữ nhi là nàng, ít nhất cho phép nàng dùng cùng một họ.
“Đúng rồi.”