Chương 38: Để xuống (1)
Nhìn theo bóng dáng Lâm Chỉ Thủy dần biến mất trong cơn mưa đêm mênh mông, lúc này Yến Thủy Thủy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ôm cánh tay, ngẩng đầu nhìn camera giám sát ở cửa.
Nhìn từ góc độ của camera, rõ ràng là màn hình chĩa thẳng về phía trước cửa tiệm, không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ nó đã quay được tình cảnh nàng rơi xuống đất.
“Rất tốt, chỉ cần xóa bỏ ghi chép giám sát là được, ta có kinh nghiệm với việc này!”
Yến Thủy Thủy nở một nụ cười tự tin.
Trước khi nàng tu hành, từ lúc sinh ra đến khi 15 tuổi, nàng đều sống ở trong huyện thành, mà từ sau khi bắt đầu tu hành, không tới mấy năm, nàng đã vượt qua đạo thiên quan thứ nhất “Khâm Thiên Giám”, cần nhập thế tu hành, vì thế nàng dựa vào quan hệ mà lấy được công việc làm MC chương trình thời tiết ở đài truyền hình.
Dù sao thì ở thời hiện đại này, nghề nghiệp có phần giống với Khâm Thiên Giám thời cổ đại, cũng chỉ có MC chương trình dự báo thời tiết, nàng cũng có thể dựa vào nó để khiến pháp thân dần thức tỉnh.
Trải qua khoảng thời gian nhập thế tu hành, nàng cũng hiểu khá rõ về khoa học kỹ thuật hiện đại.
Xóa bỏ giám sát thật sự chỉ là việc nhỏ, còn rất đơn giản.
“Hả? Trong phòng cũng có một cái?”
Yến Thủy Thủy chợt phát hiện, trong phòng, ở góc trái phía trên cùng của trần nhà cũng có một chiếc camera giám sát đang lấp lóe điểm đỏ, nàng không nhịn được hơi nghẹn lời: “Một tiệm tranh chữ nhỏ rách nát thế này mà cứ như bảo bối quý giá, còn lắp hai camera?”
Nàng liếc mắt, đang chuẩn bị hành động, đột nhiên cảm thấy trên người ướt sũng, quần áo váy vóc đều ướt đẫm, dính sát vào người rất khó chịu.
Nàng dứt khoát sử dụng pháp lực, khống chế quần áo đã bị nước mưa ướt đẫm, ép hết tất cả nước trong quần áo ra ngoài, hội tụ thành một thủy cầu nho nhỏ giữa không trung, sau đó nàng lại điều khiển thủy cầu để nó bay ra ngoài tiệm, rơi xuống mặt đất ướt sũng.
“Phù, cuối cùng cũng dễ chịu.”
Yến Thủy Thủy hơi thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn lướt qua trong phòng, “Máy tính ở đâu?”
Nàng nhìn một vòng nhưng không tìm thấy máy tính, không nhịn được hơi hoảng hốt.
Tuy nàng không hiểu rõ khoa học kỹ thuật trong mấy năm gần đây lắm, mấy năm trước nàng lại vẫn luôn bế quan khổ tu, nhưng theo lý thuyết, hẳn camera giám sát phải được kết nối với máy vi tính mới đúng, mà video ghi chép cũng được lưu giữ trong máy tính, nhưng sao bây giờ lại không nhìn thấy máy tính đâu?
Đột nhiên Yến Thủy Thủy quay đầu nhìn về phía phòng trong đã bị tấm bình phong ngăn cách, “Chẳng lẽ là ở sau tấm bình phong?”
Nàng sải bước vòng qua tấm bình phong thật dài, lập tức phát hiện phía sau bình phong ngoại trừ một cái giường đơn, chỉ có thể nhìn thấy một vài bức tự thiếp đã được bồi tốt treo ở giữa không trung, còn có lác đác mấy bức tranh thủy mặc.
Lúc những tự thiếp này đập vào mi mắt, nàng lập tức ngây dại.
Đây là cái gì?
Lúc nàng nhìn thấy chữ viết trên những bức tự thiếp kia, đủ loại đạo vận xa xưa không gì sánh được, lại càng sâu không lường được như sóng to gió lớn vô biên vô tận, lập tức nhấn chìm nàng.
Vào thời khắc này, hình như thiên địa cũng biến mất, chỉ còn lại “pháp lý” hiện ra từ những bức tự thiếp này, “đạo” khiến người ta rung động lại si mê tràn ngập trong thế giới của nàng, có thái dương tinh huyền thiên của Bạch Nhật Y Sơn Tẫn (mặt trời dần khuất sau núi rồi lặn mất), có băng tuyết đầy trời của Thiên Sơn Điểu Phi Tuyệt…
Đủ loại “đạo” không thể tưởng tượng nổi, khiến cho nàng hoàn toàn rung động, cả người không nhịn được đắm chìm trong sự hùng vĩ và huyền diệu của đạo.
Sau đó, dần vứt bỏ các “đạo” tối nghĩa khó hiểu khác, chỉ còn lại “đạo” thích hợp nhất với nàng.
Nó như làn nước bao dung tất cả, thay đổi vô tận, chí nhu chí thiện.
Nàng vốn là Thủy Đức Chi Thân bẩm sinh, thích hợp tu Thủy Hành Chi Đạo nhất, vì thế năm đó sư tôn đã giúp nàng cầu xin đạo thống “Uế Thổ Kiến Mộc” của thượng giới, ban cho nàng pháp thân “Cộng Công”, khởi nguồn của đạo thân này là – Cộng Công đại thần, chính là Thủy Thần thượng cổ, cũng rất phù hợp với nàng.
Bởi vậy nàng chỉ tu hành 30 năm đã sắp vượt qua đạo thiên quan thứ hai, nhưng hiện tại vẫn đang kẹt ở bình cảnh.
Mà bây giờ, sau khi nàng nhìn thấy bức tự thiếp thể hiện Thủy Hành Chi Đạo, nàng hoàn toàn rung động.
Vốn con đường đi thông Thủy Hành Chi Đạo tràn đầy sương mù và tối tăm không thể nào thấy rõ.
Mà bây giờ, sương mù và tối tăm vô tận phía trước như bị xé ra một lỗ hổng, như có ánh sáng lộ ra, dù rất yếu ớt nhưng vẫn để nàng thấy rõ phương hướng.
Đây mới là thủy!
Đây mới là con đường nàng nên đi!
“Phù…”
Không biết qua bao lâu, Yến Thủy Thủy chậm rãi thở ra một hơi, dần tỉnh táo lại từ trong sự rung động mạnh mẽ, cũng nhìn thấy chữ viết trên bức tự thiếp kia –
“Thượng thiện nhược thủy, thủy lợi vạn vật nhi bất tranh.”
(Người thiện có đức cao thì như nước, nước khéo làm lợi cho vạn vật mà không tranh với vật nào)
Nàng nhẹ nhàng đọc từng chữ trên bức tự thiếp, nội tâm khó bình tĩnh nổi.
Thoạt nhìn đây chỉ là mười một chữ cái đơn giản, rõ ràng nàng đã sớm nghe nói tới đạo lý này, nhưng đặt trên bức tự thiếp trước mắt, lại có thể xuyên qua đạo vận ẩn chứa trong chữ viết mà phát huy Thủy Hành Chi Đạo một cách vô cùng tinh tế.
Nàng dám chắc chắn, chỉ cần nàng tiếp tục lĩnh hội, đừng nói tới bình cảnh của đạo thiên quan thứ hai đang cản đường nàng, dù muốn phá ngũ quan, thành đại đạo, cũng là chuyện có hy vọng!
Chỉ cần phá ngũ quan thành đại đạo, vượt qua thiên kiếp, là có thể phi thăng lên thiên giới!
Chỉ trong chớp mắt này, trong lòng Yến Thủy Thủy như thủy triều, không nhịn được nhìn chằm chằm bức tự thiếp “Thượng Thiện Nhược Thủy” kia, giữa hàng mày xinh đẹp đầy vẻ ngóng trông và kích động.
“Thế nhưng…”
Nàng lại hơi nhíu mày, “Tự thiếp quý giá như vậy, hoàn toàn có thể xứng với bốn chữ trân bảo tuyệt thế, chỉ sợ dù là chí bảo cũng không thể so sánh với, sao lại được đặt trong một cửa tiệm tranh chữ nho nhỏ như vậy?”
Chí bảo tức là pháp bảo cường đại nhất nhân gian, nếu có thể thúc giục đến cực hạn sẽ tạo ra uy năng cực hạn ở nhân gian, gần tiếp cận với sức mạnh của thần tiên.
Mà bức tự thiếp này lại có thể chỉ dẫn nàng đi vào đại đạo, để nàng có cơ hội dòm ngó thần tiên chi vị.