Chương 51: Tất cả đều đến (2)
“Còn bây giờ ngươi cũng như đang tham gia phỏng vấn, phỏng vấn đạo thống một phe Uế Thổ Kiến Mộc này của ta, về phần người phỏng vấn, chính là những tấm bảng gỗ thần vị đại diện cho ý chí thần tiên.”
Yến Thủy Thủy lẩm bẩm lải nhải nói xong một đống như thế, sau khi cây tùng ngu ngốc ngơ ngác một lúc, cuối cùng giật mình hiểu rõ gật đầu.
Lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vì vậy, bây giờ ngươi hiểu rõ chưa, pháp đàn cầu trời này là đang giúp ngươi xin “Pháp thân” truyền thừa, nếu có vị thần tiên nào nhìn trúng ngươi, ngươi có thể bắt đầu tu hành pháp thân.”
Khuôn mặt cây tùng suy nghĩ, hơi lo lắng hỏi: “Vậy nếu không có vị thần tiên nào nhìn trúng ta thì sao?”
“Không đâu.”
Yến Thủy Thủy lắc đầu, nói: “Trong lịch sử giới tu hành, gần như chưa từng xuất hiện trường hợp pháp đàn cầu trời thất bại, dù những vị thần tiên trên thần vị chướng mắt ngươi, cũng có người kém hơn một bậc, người kém hơn một bậc chướng mắt, còn có người kém hơn một bậc nữa… Kiểu gì cũng được thần tiên tuyển chọn, hơn nữa ngươi còn là cây tùng thành tinh, lại do vị thần tiên đại năng như Lâm tiền bối điểm hóa, biết đâu là hàng bán chạy đấy.”
“Vậy chẳng may rất nhiều tiên thần nhìn trúng thì sao?” Cây tùng nghi ngờ nói.
“Vậy cũng không sao.” Yến Thủy Thủy cười nói: “Ngươi muốn chọn vị thần tiên nào thì chọn vị thần tiên đó, đây là tự do của ngươi.”
Cây tùng lại nghĩ một lúc, nghi ngờ nói: “Thần vị cao cùng thần vị thấp, khác nhau ở chỗ nào?”
“Có khác nhau, nhưng không phải quá lớn.”
Yến Thủy Thủy khoanh tay, tỉ mỉ giải thích: “Thông thường mà nói, đương nhiên là thần tiên có thần vị càng cao, thần thông pháp thân càng mạnh, nhưng cũng không quá khoa trương, dù sao thần tiên khác biệt thần vị, khác biệt lớn nhất là “Hạn mức cao nhất”, thật ra cực hạn cũng không có nhiều ý nghĩa ở thế gian này, bởi vì dù là cao nhân tuyệt thế đột phá năm quan, pháp thân viên mãn, cũng so ra kém thần tiên thật sự.”
“Ồ, vậy thì chọn người thuận mắt là được, đúng không?” Cây tùng hơi chậm lụt nhẹ gật đầu.
“Ầy… Cũng có thể nói như vậy.”
Yến Thủy Thủy do dự gật đầu, lại nói: “Thế nhưng cố hết sức chọn thần tiên cao vị luôn không sai, tuy ngươi là Thụ yêu, nhưng Uế Thổ Kiến Mộc của ta có đông đảo thần tiên pháp thân, cũng có rất nhiều thứ thích hợp với ngươi, ví dụ như Thanh Đế trong Ngũ Đế trong, hay là Mộc Thần Cú Mang.”
“Đương nhiên…”
Nàng hơi dừng lại, nói: “Pháp thân lý tưởng nhất của ngươi vẫn là Thần Nông trong Tam Hoàng, chỉ tiếc địa vị của Tam Hoàng quá cao, trong lịch sử có rất ít người thừa hưởng pháp thân Tam Hoàng, khả năng rất thấp.”
“Ồ, ta đã biết.” Cây tùng hơi kích động nói: “Vậy thì bắt đầu đi.”
Yến Thủy Thủy mỉm cười, nói: “Được thôi, pháp đàn cầu trời này cần ít nhất một người tu hành cùng một đạo thống, lại đã qua thiên quan thứ nhất mới có thể chủ trì, đúng lúc ta phù hợp yêu cầu.”
Cây tùng không nhịn được nghi ngờ nói: “Vậy người tu hành pháp thân đầu tiên ở đâu ra?”
“Sao ta biết? Cũng như vấn đề gà đẻ trứng trứng nở ra gà vậy, dù sao cũng không có ý nghĩa gì.”
Yến Thủy Thủy nhún vai, cũng không nói nhiều, liền đi tới trước pháp đàn cầu trời, trong miệng khẽ đọc pháp chú, đầu ngón tay chạm vào mép vỏ cây trải ra trên bàn, đúng lúc là gốc rễ trên sơ đồ cây.
Không lâu sau, cũng không thấy trên pháp đàn cầu trời có hành động gì đặc biệt, chỉ có tấm bảng gỗ thần vị được bày ở tầng thứ hai bắt đầu run nhè nhẹ, chuông đồng cũng phát ra tiếng vang lảnh lót.
Nàng biết, lúc này ý chí của thần tiên đã chú ý đến nơi này.
“Đi.”
Yến Thủy Thủy khẽ quát một tiếng, pháp lực liên tục không ngừng hòa vào pháp đàn, cũng di chuyển ý chí vô hình này ra sau lưng cây tùng.
Tầm mắt của nàng chỉ chú ý đến đông đảo bài vị thần tiên, trong lòng hơi chờ mong.
Cũng không thông báo có vị tiên thần nào coi trọng cây tùng nhỏ, nên mới hiện thân?
Sau một khắc, tấm bảng gỗ thần vị trên bàn dần yên tĩnh.
Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, chỉ thấy từng bóng dáng mơ hồ chậm rãi hiện ra trên tấm bảng gỗ thần vị, chiếu ra giữa không trung.
Giờ khắc này, đông đảo hư ảnh lơ lửng ở giữa không trung, mỗi một hư ảnh đều tỏa ra hơi thở hùng vĩ khiến lòng người run sợ.
Trong đó ba người dẫn đầu như sao vây quanh trăng sáng, một hư ảnh nữ tử mặc áo lông, trên mặt nở nụ cười từ ái, một hư ảnh nam tử cầm trong tay dị sách tinh đồ uy nghiêm, một hư ảnh lão giả mặc bách thảo, nở nụ cười thân thiết hiền hoà.
Ánh mắt của hư ảnh ba người cầm đầu này, đều không hề ngoại lệ đang nhìn chằm chằm cây tùng nhỏ cách đó không xa.
“Sao… Sao có thể…”
Yến Thủy Thủy gần như ngây ngốc nhìn tình cảnh này, lẩm bẩm nói: “Vậy mà... Tất cả đều tới…”