Chương 73: Hướng lên trời mượn thêm 500 năm (2)
Nói xong một câu canh gà cuối cùng, hắn lại nhìn lão đại gia một chút, nói khẽ: “Tạm biệt.”
Hắn không nói vĩnh biệt, bởi vì hắn sẽ gửi tin nhắn cho Yến Thủy Thủy ngay lập tức, để nàng và lão sư của nàng cùng đến đón lão nhân này, nói vĩnh biệt gì đó cũng là điềm xấu.
Tiếng bước chân từ từ đi xa.
Đợi sau khi Lâm Chỉ Thủy rời đi, lão đại gia giống như tên khất cái ngồi dậy, nhìn bóng lưng người trẻ tuổi rời đi, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng bấm ngón tay, lúc chuẩn bị đưa một luồng pháp lực qua đó, lão chợt sững sờ, chậm rãi cúi đầu nhìn về phía mặt đất.
“Hả? Đây là..”
Lão nhìn quả đào vỏ xanh ở trên mặt đất, thoạt nhìn bề ngoài bình thường không có gì lạ, lại có thể cảm ứng được một luồng tiên khí vô cùng thuần khiết.
Điều quan trọng nhất là, lão từng nhìn thấy dáng vẻ của nó ở trong “Đại Thiên Chi Thư” do thiên giới truyền thừa.
“Sao lại thế… Cái này… Đây là… Tiểu bàn đào?”
Lão đại gia run rẩy vươn bàn tay già nua ra, dường như đang chạm vào bọt biển yếu ớt, lại cứ như nang lên mộng cảnh tiêu tan, chậm rãi cầm quả đào nho nhỏ này lên, lập tức cảm nhận được tiên khí ôn hòa lại vô cùng thuần khiết ở trong đó.
Vẻ ngoài giống y hệt với tiểu bàn đào ba ngàn năm mới chín ở trong truyền thuyết, lại ẩn chưa tiên khí ôn hòa thuần khiết như thế… Không phải tiểu bàn đào, thì có thể là thứ gì?”
Cả người lão run rẩy nhìn tiểu bàn đào trước mắt, chỉ trong chớp mắt không nhịn được rơi nước mắt đầy mặt, tầm mắt mơ hồ.
Tiểu bàn đào trong truyền thuyết đủ để nối tiếp 500 năm thọ nguyên!
Ngay lúc đại nạn của lão sắp đến, lại nhận được trân phẩm tiên gia như thế, sao lão có thể không kích động mất khống chế chứ?
Tựa như một chùm sáng rực rỡ trong bóng tối vô biên!
“Rốt cuộc người trẻ tuổi kia là thần thánh phương nào, lại… Lại có thể tặng trân phẩm tiên gia cho ta?”
Trong thoáng chốc, lão nhớ lại lời người trẻ tuổi kia đã nói –
‘Ta cảm thấy ngươi đang muốn ăn quả đào, vậy cho ngươi một quả đào, ngươi ăn no bụng trước đã lại nói sau.’
Lão đại gia không nhịn được trong lòng chấn động.
Người trẻ tuổi thoạt nhìn như một người phàm này, lúc hỏi tâm nguyện của lão, lão chỉ nói bừa một câu muốn hướng lên trời mượn thêm 500 năm, người trẻ tuổi kia lại có thể đưa cho lão một quả tiểu bàn đào trong truyền thuyết?
Một trải nghiệm mộng ảo lại phi thực tế như thế, thật sự giống như truyền thuyết thần thoại!
Lão hiểu rõ đứng bật dậy, nhìn về phía người trẻ tuổi kia rời đi, linh giác lại không cảm nhận được mảy may tung tích nào.
“Có lẽ là… Là cao nhân tiên gia?”
Lão đại gia lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn tiểu bàn đào ở trong tay, nói khẽ: “Tiền bối, ngay thời khắc đại nạn của ta sắp tới, lại ban thưởng cho ta cuộc sống mới… n tình này, Chúc Thừa Hỏa ta vĩnh viễn khó quên!”
Ngay lập tức, Chúc Thừa Hỏa ngậm nước mắt há miệng chậm rãi nuốt quả tiểu bàn đào này vào trong miệng, hấp thu tiên khí ôn hòa sinh cơ bừng bừng ở trong đó.
Tiên khí liên tục không ngừng nghỉ này, như nước mưa tưới tắm khắp nơi trên mặt đất, lại như mùa xuân khiến cây gỗ khô khôi phục, không ngừng khôi phục cơ thể chết chóc gần tới đại nạn của lão, khiến thọ nguyên còn sót lại chưa đầy nửa canh giờ của lão, bắt đầu tăng lên cực nhanh.
Ngay cả thọ nguyên hao tổn do thi triển cấm thuật vào năm đó, lúc này cũng không ngừng khôi phục!
Cảm nhận được trạng thái cuộc sống mới này, lão đối với vị tiền bối tiên gia thần bí kia, không nhịn được lại càng cảm động đến rơi nước mắt.
Bởi vì điều này không chỉ cho lão 500 năm tuổi thọ, càng cho lão cơ duyên phá năm quan!
Nếu không phải cấm thuật tạo thành sự tổn thương, với tài năng thiên phú của lão chỉ sợ đã sớm phá ngũ quan, trở thành một trong những cao nhân tuyệt thế của thiên hạ ngày nay.
Còn bây giờ, 500 năm thọ nguyên này đã cho lão đủ thời gian!
Một viên tiên quả lại khiến lão phá kén trùng sinh!
Bảo sao vị tiền bối kia biết rõ lão đang chờ chết, cuối cùng lại nói ‘tạm biệt’ với lão, thì ra là thế!
Vào giờ khắc này, sự vui vẻ của cuộc sống mới không khỏi khiến Chúc Thừa Hỏa nhớ lại đủ loại đạo lý mà vị tiền bối tiên gia thần bí kia nói vào trước đó.
Lúc này dưới dư vị tinh tế suy nghĩ, lão chỉ cảm thấy sự hiểu biết của đối phương với cuộc sống lại sâu sắc như vậy, đối với ý nghĩa sinh mệnh lại càng nhìn rõ ràng như thế.
Lão chợt nhớ tới câu nói cuối cùng trước khi vị tiền bối kia rời đi –
‘Có lẽ… Điều này cũng có thể khiến tính mạng của ta càng có ý nghĩa hơn.’
Trong lúc nhất thời, dường như là hiểu được tinh túy khắc sâu trong đó, hình như Chúc Thừa Hỏa hơi hiểu được ý nghĩa khi đối phương làm việc như thế, không nhịn được cảm thấy xấu hổ vì bản thân ích kỷ chỉ lo cho mình.
Đúng vậy… Sau khi chết đi, tuy tất cả đều là hư vô, thoạt nhìn không hề có ý nghĩa.
Thế nhưng, để người sống cảm nhận được ý nghĩa và hy vọng sinh tồn, không giống sự vui vẻ của lão vào lúc này sao?
Đúng là cao nhân tiên gia… Chỉ sợ điều này chính là chân lý nhân sinh mà vị tiền bối kia đã lĩnh ngộ được trong cuộc sống dài đằng đẵng đi.
Cuối cùng Chúc Thừa Hỏa đã hiểu rõ ràng.
Sự chênh lệch của bản thân với vị tiền bối kia, e rằng không chỉ là chênh lệch độ cao cảnh giới và sinh mệnh, còn là sự khác biệt trên mặt tư tưởng!
“Cao sơn an khả nhưỡng, đồ thử ấp thanh phân(1)…”
(1) Hai câu thơ nằm trong bài thơ Tặng Mạnh Hạo Nhiên thời kỳ Thịnh Đường.
Lão chậm rãi nhắm mắt lại, yên lặng nói trong lòng: “Ta Chúc Thừa Hỏa, lúc này lấy tiền bối làm ngọn đèn sáng, rèn luyện tiến lên.