Chương 122: Việc riêng của hội trưởng…
“Không đơn giản như vậy, hạng mục đó có vấn đề, liên luỵ cực lớn. Bọn chúng muốn bắt cha ngươi làm người chịu tội thay.” Lý Tú Mai dường như biết được gì đó, nhưng cũng không nắm rõ cụ thể. “Hửm?” Vương Đằng phát hiện điều dị thường trong đó. Lẽ nào là đám người đó đã ra tay, nhưng ở kiếp trước không phải mãi đến khi hắn học đại học, bọn chúng mới ra tay đối phó với Vương gia sao?
“Ta đích thân đi một chuyến!”
Suy nghĩ trong lòng Vương Đằng nhanh chóng xoay chuyển, dù có phải đám người kia hay không, cha của hắn bị người ta bắt giam, hắn cần phải đi đón cha hắn quay về.
“Không vấn đề gì sao?” Lý Tú Mai lại hơi bận tâm.
“Yên tâm đi mẹ, thực lực của con trai ngươi, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, vừa rồi ta mới chỉ phát huy chưa đến một phần sức mạnh nữa.” Vương Đằng an ủi.
“Vậy thì chính ngươi cũng phải cẩn thận, đừng để bị thương đấy!”
Một bên là con trai, một bên là chồng, Lý Tú Mai đều rất lo lắng, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể dựa vào con trai.
May mà con trai của nàng đã trưởng thành rồi, ngay lúc trụ cột trong nhà ngã xuống, hắn đã có thể chống đỡ ngôi nhà này.
Vương Đằng gật đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ta đi cùng ngươi, thuận tiện việc liên hệ với người ông nội đã phái đi.” Vương Á Nam đột nhiên nói.
“Đúng, đúng, hai đứa đi cùng đi, vừa hay có thể chăm sóc lẫn nhau.” Lý Tú Mai gật đầu nói.
Thấy Lý Tú Mai đã đồng ý, Vương Đằng không nói gì thêm.
Hai người lái một chiếc xe, rời khỏi nội thành Đông Hải, sau khi lên cao tốc, chạy một mạch về phía thành phố Giang của tỉnh Lâm.
…
Trên đường.
Vương Á Nam lái xe, khoé mắt thỉnh thoảng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, quan sát Vương Đằng.
Lúc này, hắn ngồi trên ghế sau, nhắm mắt lại, một tay vịn lên trên chiếc hộp thon dài kia, cả người chẳng hề nhúc nhích, vô cùng trầm tĩnh, vẻ mặt không nhìn ra vui hay giận.
Quả thật đã hoàn toàn khác biệt!
Dù là khí chất, hay tác phong hành sự đều hoàn toàn khác lúc trước.
Lúc trước, mọi người đều cho rằng hắn là công tử bột, văn dốt võ nát, quái đản ương ngạnh… nhưng hiện tại gặp lại hắn, biểu hiện trong mỗi một việc thực sự khiến người ta kinh ngạc.
Điều quan trọng nhất là đứa em họ này của mình lại là một vị võ giả mạnh mẽ!!
Võ giả nha!!
Nếu như ông nội biết em họ Vương Đằng là một vị võ giả, chắc chắn sẽ vui mừng đến mức không ngủ được.
Nói đi cũng phải nói lại, người rất thân thuộc bên cạnh mình, vốn tưởng rằng đối phương rất bình thường, nhưng đột nhiên có một ngày, ngươi phát hiện ra thực chất hắn vô cùng trâu bò!
Cảm giác này thật sự khó có thể hình dung.
Lúc này nàng lại nhớ đến tình cảnh lúc Vương Đằng chém ra một kiếm đó, lúc đó tất cả mọi người đều bị khiếp sợ.
Tất cả âm mưu quỷ kế, đứng trước thực lực chân chính, đều tan thành bọt nước.
Từ nay về sau, Vương gia bọn họ đã có một vị võ giả toạ trấn, thế lực Vương gia ắt có thể tiến thêm một bước.
Thậm chí, nếu Vương Đằng không ngừng mạnh lên, thì tương lai, Vương gia…
Vương Á Nam lắc lắc đầu, không nghĩ chuyện xa vời như thế nữa, hiện tại vẫn nên cứu chú hai về trước rồi nói sau.
Có em họ là võ giả đích thân đến, chắc chắn sẽ không thành vấn đề.
…
Lái xe hơn năm tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp đến thành phố Giang.
Dọc đường đi Vương Á Nam không hề làm phiền Vương Đằng, đều do nàng lái xe, lúc này sắc mặt nàng cũng không khỏi lộ vẻ mệt mỏi.
“Đến rồi sao?”
Vương Đằng cảm thấy xe dừng lại, mở mắt ra, hỏi.
“Đến rồi, chúng ta đến gặp người ông nội phái đến để đàm phán với đối phương trước, xem tình hình cụ thể đã.” Vương Á Nam dừng xe trước cửa một quán rượu, dẫn Vương Đằng đi vào trong một căn phòng.
Một gã đàn ông tầm ba mươi tuổi tiến lên nghênh đón: “Quản lý Vương!”
“Nói xem tình hình thế nào rồi.” Vương Á Nam nói gọn gàng, dứt khoát.
Người đàn ông gật đầu, nói: “Vẫn không được, bất kể chúng ta hứa hẹn điều kiện gì, thì đối phương vẫn không chịu thả người, giống như có mục tiêu khác vậy.”
“Đối phương có lai lịch thế nào?” Vương Đằng nhíu mày nói.
“Hội Thiết Quyền, một thế lực bang phái được tạo thành từ trên trăm tên Võ Đồ. Võ Đồ cao cấp đã có mười mấy tên, thế lực ở thành phố Giang rất lớn, nhúng tay vào một vài ngành kinh tế xám, người khác không dám dễ dàng chọc đến.” Người đàn ông nói với sắc mặt nghiêm trọng.
“Ngành kinh tế xám? Nói như vậy, cho dù có bị người ta nhổ cỏ tận gốc, cũng sẽ không có chuyện gì.” Vương Đằng nói một cách thản nhiên.
“Quả thực như thế, ngành kinh tế xám không thể thấy ánh sáng. Người làm ngành này không có ai là người tốt, hơn nữa loại thế lực như bọn chúng có rất nhiều kẻ thù, bị người ta tiêu diệt cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ cần không làm lớn chuyện này đến ai cũng biết, thì thông thường, chính quyền cũng sẽ không để ý!” Người đàn ông gật đầu nói.
Nhưng lời vừa dứt, hắn đã phản ứng lại.
Thanh niên này có ý gì?
Hắn nhìn về phía Vương Đằng, ánh mắt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ.
Vương Á Nam cũng khiếp sợ nhìn Vương Đằng, nhổ cỏ tận gốc, em họ lại có suy nghĩ này sao?
Nếu những người kia biết được mình đã bị một vị võ giả ngắm trúng, chắc chắn sẽ hối hận đến xanh cả ruột rồi?
“Ban ngày quá nhiều người, vậy hành động ban đêm đi.”
Lúc này đã là hơn ba giờ chiều, chỉ có thể từ từ chờ đợi.
Tuy rằng rất muốn cứu Vương Thịnh Quốc ra sớm một chút, nhưng Vương Đằng biết chuyện này không thể gấp được.
Hơn nữa, theo cách nói của đám người Vương Á Nam, nếu đối phương đã muốn bắt Vương Thịnh Quốc làm khổ sai, thì không thể gây tổn thương cho hắn.
Cho nên, tạm thời không cần lo lắng sự an toàn thân thể của hắn.
Vương Á Nam lái xe lâu như vậy, cũng mệt rồi, lại đi đặt một phòng để nghỉ ngơi.
Buổi tối ba người dùng bữa xong, đợi một mạch đến hơn mười giờ, mới xuất phát đi đến tổng bộ hội Thiết Quyền, Vương Thịnh Quốc vẫn luôn bị nhốt ở đây.
Cách cửa vào hội Thiết Quyền không xa, một chiếc xe con màu đen dừng trong bóng tối, Vương Đằng bước xuống từ trên xe.
“Các ngươi ở đây đợi ta, ta đi một lát rồi về.”
Hắn nói với Vương Á Nam một tiếng, bèn vác hộp Tàng Binh đi vào cổng chính của hội Thiết Quyền.
“Quản lý Vương, cậu Vương cứ đơn thương độc mã đi vào đó cứu người sao?” Gã đàn ông đi cùng vẫn chưa kịp tỉnh thần.
Nhìn theo bóng lưng của Vương Đằng, hắn luôn cảm thấy hơi mạo hiểm.