Chương 123: Dù ta… bị đoạ xuống địa ngục thì sao chứ!
Như vậy thật sự được sao? Đối phương là hội Thiết Quyền, có mười mấy Võ Đồ cao cấp. Cậu Vương này thoạt nhìn vô cùng bình thường, sao có thể đối phó với đám Võ Đồ cao cấp mạnh mẽ kia được đây?
“Ngươi xem thì biết!” Tuy rằng Vương Á Nam cũng rất lo lắng, nhưng lại có một cảm giác tự hào vô hình. Đây chính là em họ của nàng.
“Hắn sẽ làm thế nào?”
Trong lòng nảy ra nghi vấn này, Vương Á Nam không nhịn được nhìn về phía cửa chính của hội Thiết Quyền bị màn đêm bao phủ.
Vương Đằng đi đến trước cổng, gõ lên cánh cửa sắt bên ngoài.
“Ai?” Một giọng nói cảnh giác truyền ra từ bên trong.
“Chuyển phát nhanh!”
Vương Đằng ẩn mình trong màn đêm, nói.
“Ngươi hù ai đây, tối như vậy rồi, chuyển phát đồ quỷ gì chứ? Nói, ngươi có mục đích gì?” Người sau cửa rõ ràng không tin.
“Đại ca, là đồ hội trưởng nhà các ngươi cần đó.”
“Hội trưởng cần sao? Đồ gì?” Người kia thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn hỏi lại.
Lỡ thật sự là thứ hội trưởng cần thì sao. Hắn không mở cửa, đồ không đưa vào được, sau này há chẳng phải hội trưởng sẽ tìm hắn tính sổ sao.
“Không nói được đâu, rất riêng tư.” Vương Đằng nói.
“Còn muốn lừa ta, nói nhanh, không nói ra thì ngươi chắc chắn là người do thế lực khác phái đến xử hội Thiết Quyền bọn ta.” Người kia cười lạnh một tiếng.
“Ngươi thực sự muốn ta nói ra sao?”
“Nói!”
“Được thôi, nếu ngươi đã thành tâm thành ý hỏi thăm, thì ta cũng từ bi mà nói cho ngươi biết, thứ đồ kia chính là... ta yêu một cây củi!”
“Cái gì?” Người kia tạm thời chưa phản ứng kịp.
“Ta yêu một cây củi!” Vương Đằng lớn tiếng hét.
“Ta yêu một cây củi… sặc!” Người kia hình như nghĩ đến gì đó, đột nhiên nhức trứng đến hít sâu một hơi.
Sở thích này của hội trưởng thật là không thể miêu tả!
“Bây giờ biết sợ rồi sao, chuyện riêng của hội trưởng các ngươi đó, biết nhiều quá thì không tốt đâu.” Vương Đằng thong thả nói.
“Không phải, huynh đệ, ngươi nghe ta nói…” Hắn vội vàng mở cửa, xông đến trước mặt Vương Đằng, vẻ mặt nghiêm túc: “Vừa rồi ta không hỏi gì cả, ngươi cũng không nói gì hết…”
“Không, ngươi đã hỏi rồi, ta cũng đã nói rồi.” Vương Đằng thật thà nói.
“...” Gã thanh niên đi từ trong cửa ra lập tức tái mét mặt mày, MMP, còn có thể nói chuyện đàng hoàng không!
“Anh em, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.” Gã thanh niên kéo lấy bả vai Vương Đằng, dáng vẻ rất nhiệt tình.
“Đúng rồi, cái hộp thon dài sau lưng người là gì vậy?”
Hắn đột nhiên nhìn thấy hộp Tàng Binh Vương Đằng vác sau lưng, không nhịn được bèn hỏi.
“Ỏ, đây là thùng chứa đồ chuyển phát nhanh của ta. Thế nào, ngươi muốn xem thử đồ bên trong sao?” Vương Đằng bình tĩnh nói.
“Không cần, không cần.” Gã thanh niên vội vàng lắc đầu.
Hắn kéo Vương Đằng ra một góc, móc ra mấy trăm đồng từ trên người: “Anh em, ngươi xem ngươi cũng vì cuộc sống mà đêm hôm còn phải bôn ba lao lực, thực sự không dễ dàng, chút tiền này xem như là chút tâm ý của ta. Vừa rồi ta không hề hỏi gì cả, đúng không?”
Vương Đằng xoa xoa tờ tiền một trăm đồng trên tay, bày ra dáng vẻ tham tiền, gật đầu nói: “Ta cảm thấy, có thể là chưa hỏi.”
“Thế thì đúng rồi, ta chưa hỏi, ngươi chưa nói, mọi người đều bình an vô sự.” Thanh niên gật đầu hài lòng nói.
“Vậy ta có thể đi vào chưa?” Vương Đằng hỏi.
“Đi đi, đi đi.” Thanh niên phất tay, lại hỏi: “Đúng rồi, biết hội trưởng bọn ta ở đâu không?”
“Không biết!” Vương Đằng lắc đầu nói.
“Hắn ở... thôi quên đi, vẫn để ta đưa ngươi đi vậy.” Thanh niên hình như vẫn không yên tâm lắm, xoay người đóng cửa, tự đưa Vương Đằng đi vào trong nội bộ hội Thiết Quyền.
Đêm muộn, nội bộ hội Thiết Quyền đã không còn người đi lại, thanh niên dẫn Vương Đằng đi, thoáng chốc đã đến ngoài cửa một căn phòng.
“Hội trưởng bọn ta ở chỗ này, nhớ kỹ ta chưa từng hỏi gì cả nha!” Gã thanh niên không yên tâm, dặn dò lại lần nữa.
“Yên tâm, hội trưởng của các ngươi chắc chắn sẽ không biết gì cả!” Vương Đằng lộ ra vẻ mặt thần bí, gật đầu phối hợp.
Cộc cộc cộc!
Lúc này, thanh niên mới gõ lên cửa phòng, một giọng nói lập tức truyền ra từ bên trong: “Ai thế?”
“Hội trưởng, là ta, tiểu Ngũ đây, ở đây có đồ đưa đến cho ngài.”
“Tiểu Ngũ? ồ, là tên trông cửa à, đưa đồ gì đấy?”
Bên trong truyền ra giọng nói nghi hoặc, tiếng bước chân không ngừng đến gần, cuối cùng đến trước cửa, xoay tay nắm giống như đang muốn mở cửa.
Nhưng chính vào lúc này…
Ầm!
Một luồng sức mạnh cực lớn phun trào từ bên trong, cửa lớn trực tiếp nổ tung, bóng người cầm chiến đao trong tay xông ra ngoài.
Vương Đằng thoáng kinh ngạc, nhưng ngay sau đó đã phản ứng lại.
Khởi động phù văn của hộp Tàng Binh.
Ầm!
Chiến kiếm bắn ra, rơi vào trong tay hắn, Vương Đằng xoay người chống đỡ chiến đao đang chém tới.
Ầm!
Tia lửa văng tung toé!
Hai người vừa va chạm đã tách ra, gã đàn ông cường tráng lao ra từ trong phòng, nhìn Vương Đằng, gương mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo: “Quả nhiên có vấn đề, ai phái ngươi đến đây?”
Một bên khác, tên thanh niên tên là Tiểu Ngũ kia lộ nét mặt kinh hãi, ngơ ngác nhìn hai người, vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra.
Đã nói là đến đưa ta yêu một cây củi mà?
Cái hộp thon dài kia không phải là thùng đựng hàng chuyển phát sao? Tại sao lại bắn ra vũ khí chứ?
Các ngươi đều ức hiếp ta ít học!
Tiểu Ngũ muốn khóc, lập tức hoá thân thành bé cưng tò mò, trong lòng có một vạn câu hỏi vì sao.
“Đồ ngu, người nào ngươi cũng dám cho vào, đợi lát nữa xử lý ngươi sau.” Gã đàn ông cường tráng tức giận quát hắn, doạ tiểu Ngũ rụt cổ lại.
Tiêu đời!
Chọc giận hội trưởng thì nên làm thế nào? Đang online chờ, gấp lắm rồi!
Cùng lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bốn phương tám hướng, những thành viên khác của hội Thiết Quyền rõ ràng đã nhận được tin tức, đang chạy về phía bên này.
Chưa đến một chốc đã bao vây kín kẽ bốn phía, đến một giọt nước cũng không lọt.
“Không ngờ rằng hội trưởng hội Thiết Quyền lại đạt đến Võ Đồ cực hạn rồi.” Vương Đằng thoáng kinh ngạc, nói.
“Không có chút thực lực, sao có thể ngồi vững trên vị trí hội trưởng này.”
“Ngươi lại khiến ta rất kinh ngạc, trẻ tuổi như vậy đã có thực lực thế này, tiền đồ vốn sáng lạn rực rỡ, đáng tiếc ghê, hôm nay cuối cùng phải chết ở đây.”
Hội trưởng hội Thiết Quyền cực kỳ tự đắc, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu tiếc rẻ.
Hắn nhìn Vương Đằng, muốn thấy một chút sợ hãi, hoặc dù là hoảng loạn trên gương mặt Vương Đằng, nhưng đáng tiếc là không có gì cả.