Chương 16: Kẻ cuồng so đấu. (2)
“Ta đây không khách sáo ha!” Trương Thiếu Dương nắm chặt tay, giậm chân một cái, xông về phía Vương Đằng.
Bịch bịch bịch…
Song phương lập tức lao vào giao chiến, Vương Đằng không dùng đến các chiến kỹ khác, hoàn toàn dựa vào thân pháp và quyền pháp để tỷ thí với Trương Thiếu Dương.
Hai người quyền đến quyền đi, rất là bạo lực hoang dã.
Cho dù trúng chiêu cũng là từng quyền đánh thẳng vào da thịt từng người.
Trương Thiếu Dương tỏ ra kinh ngạc, hắn là kẻ vai u thịt bắp, vừa nhìn đã thấy là kiểu đàn ông cứng cáp.
Trong khi Vương Đằng mặc bộ quần áo thể thao rộng thùng thình, không lộ rõ cơ bắp, nhìn bề ngoài thì giống như một thiếu niên bình thường.
Nhưng không ngờ, khi thực sự động thủ lại đầy tính bùng nổ như thế.
Thậm chí không có chút gì là bất hợp lý!
Mặt khác, thực lực của Vương Đằng cũng khiến hắn kinh ngạc không thôi, trước đó hắn cứ nghĩ Vương Đằng chỉ có thân pháp tốt và tốc độ nhanh, nhưng xem ra hiện giờ phải rút lại suy đoán này rồi.
Quyền pháp của Vương Đằng cũng không kém gì mình.
“Người này, có vẻ là thiên tài!” Trương Thiếu Dương nghĩ thầm.
Hai người như gặp phải kỳ phùng địch thủ, ngang tài ngang sức, nhất thời đánh tới đánh lui cũng bất phân thắng bại.
“Quyền pháp cơ sở của Trương Thiếu Dương đã đạt tới đại thành, đánh lâu như vậy mà Vương Đằng kia không hề lép vế.”
Đệ tử đứng đằng xa vốn không đánh giá cao Vương Đằng, thấy hắn khiêu chiến với Trương Thiếu Dương cũng không để ý nhiều, chỉ cho là đánh đấm hai ba cú là xong.
Nhưng không ngờ là hai người đã giao đấu được một lúc lâu mà vẫn bất phân thắng bại.
“Có lẽ nào là Trương Thiếu Dương chưa dốc hết sức?” Có người nghi ngờ nói.
“Ngươi bị ngơ à, trông dáng vẻ của Trương Thiếu Dương có giống không dốc hết sức không?” Người bên cạnh cạn lời.
...
“Đừng đánh, đừng đánh nữa!”
Nhân lúc đôi bên rút lui sau khi vừa giao thủ, Trương Thiếu Dương vội vàng khua tay nói.
“Sao lại ngừng?” Vương Đằng chưa đã.
“Quyền pháp của ta và ngươi ngang nhau, có đánh tiếp cũng không phân thắng bại, ngược lại còn tiêu hao nhiều tinh lực, ảnh hưởng đến việc tập luyện ngày hôm nay.” Trương Thiếu Dương nói.
“Hơn nữa, ngươi không sử dụng thân pháp như khi tỷ thí với Ngô Lượng, chứ không thì ta đã thua từ lâu rồi.”
“Cũng được, vậy dừng ở đây! Sau này có cơ hội lại tỷ thí nữa nhé.” Vương Đằng nói.
“Được, luận bàn với ngươi cũng giúp ta thu hoạch được nhiều!” Trương Thiếu Dương gật đầu.
Vương Đằng sang một bên nghỉ ngơi, khôi phục thể lực, tiện thể kiểm kê thu hoạch của cuộc so đấu vừa rồi.
‘Quyền pháp cơ sở X23’
‘Sức mạnh X45’
Quả nhiên mọi thứ giống như hắn phỏng đoán, đánh ‘quái’ rơi thuộc tính, đánh càng mạnh thì rơi càng nhiều, nhất là quyền pháp cơ sở, nếu để họ tự tập luyện sẽ không rơi nhiều như thế.
“Vậy nên đây mới là cách sử dụng bàn tay vàng chính xác!”
Vương Đằng đi loanh quanh trong sân huấn luyện, chậm rãi khôi phục thể lực và nhặt thuộc tính vừa rơi xuống.
Nửa tiếng sau, hắn gần như khôi phục trở lại.
Sau đó, cầm một thanh kiếm từ phòng vũ khí, đi đến trước mặt một đệ tử luyện kiếm, “Sư huynh, không biết sư huynh có thời gian chỉ bảo kiếm pháp cho ta không!”
“Được!” Đối phương rất thẳng thắn, gật đầu đồng ý.
Lúc này đệ tử trong sân huấn luyện đã ngày một đông, chẳng qua chỉ có một số đệ tử đến sớm là biết hai cuộc tỷ thí đã diễn ra trước đó.
“Cái tay Vương Đằng kia lại tìm người so đấu kìa, lần này lại luận bàn kiếm pháp!”
Đệ tử vừa đến nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy? Đệ tử này có chút lạ mặt, mới tới à?”
Một đệ tử khác giải thích cho hắn nghe.
Ở góc bên này, hai người Vương Đằng đã bắt đầu giao thủ, trường kiếm giao nhau bắn ra tia lửa.
Tỷ thí kiếm pháp đương nhiên là nguy hiểm hơn, nhưng cả hai đều có chừng mực, không thật sự gây thương tích cho đối phương.
Cuộc tỷ thí kết thúc, Vương Đằng thu hoạch một lượt thuộc tính, ngồi cạnh đó nghỉ ngơi.
‘Kiếm pháp cơ sở X26’
‘Sức mạnh X30’
...
Một tiếng sau, Vương Đằng tìm đến một đệ tử luyện đao, ôm quyền nói: “Sư huynh, đại đao của ta đã khát khao không yên, chúng ta tỷ thí đi.”
“Được, đại đao của ta cũng không chịu yên phận từ lâu rồi!”
Biểu cảm của cả hai còn rất thật, và khi nhìn nhau, tia lửa điện bắn ra từ trong đôi mắt họ, bùm bùm ~
...
Đệ tử quanh đó đã chết lặng.
Ngô Lượng cũng là một trong số đó, hắn nhìn những người bị Vương Đằng tìm đến mà đột nhiên có chút đồng cảm.
Tay Vương Đằng này quả thật là ‘cuồng so đấu’, chiến kỹ gì cũng biết, lại còn đánh ngang cơ với người ta…
Sợ không phải là hạng yêu nghiệt!
Một buổi sáng, Vương Đằng không đi nhặt nhạnh thuộc tính người khác làm rơi lúc huấn luyện thì cũng đi tìm người so tài giao đấu.
Thân pháp, quyền pháp, kiếm pháp, đao pháp, chỉ cần hắn biết là đều tìm người tỷ thí một phen.
Cái danh kẻ cuồng giao đấu không biết tự lúc nào lan truyền trong đám học viên trung cấp, và cũng chẳng biết ai truyền ra?
“Tốt nhất đừng để ta biết là tên khốn nạn nào!”
Lúc Vương Đằng nghe thấy có người gọi mình như vậy, mặt bèn đen như đít nồi.
Má nó!
Có thù oán gì mà lại bôi nhọ ta như vậy chứ!
“Hắt…Hắt xì!”
Ngô Lượng béo đang ăn cơm trưa trong nhà ăn võ quán Cực Tinh đột nhiên không nhịn được hắt hơi.
Cơm trong miệng sặc lên mũi, hạt cơm dính nước mũi chảy ra ngoài.
Hắn vuốt vuốt cái mũi, buồn bực kêu: “Vô duyên vô cớ lại hắt hơi, chẳng nhẽ ai nói xấu sau lưng ta? Đúng là thất đức mà!”
…
Vương Đằng nhìn giao diện thuộc tính của mình, thu hoạch ở tầng hai đúng là lớn thật, có một buổi sáng mà các mục thuộc tính của hắn gần như đã sắp lên Võ Đồ cao cấp rồi.
‘Ngộ tính’ : 35
‘Thể chất’ : 66
‘Sức mạnh’ : 621
‘Tốc độ’ : 323
‘Kỹ năng chiến đấu’ : Quyền pháp cơ sở (đại thành), thân pháp cơ sở (đại thành), kiếm pháp cơ sở (đại thành), đao pháp cơ sở (tiểu thành)
Ngưỡng cửa Võ Đồ cao cấp, thể chất phải đạt đến 70, sức mạnh 700 kg, tốc độ 100 m/s.
Chỉ cần buổi chiều lại cố gắng, một cái Võ Đồ cao cấp nõn nà tươi mới ra lò rồi!
Mà mấy mục kỹ năng chiến đấu cơ sở cũng đều tăng lên một bậc, quyền pháp, kiếm pháp, thân pháp từ tiểu thành lên đại thành, đao pháp cũng từ thục luyện tăng lên tiểu thành.
Toàn bộ thực lực xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất.