Chương 165: Uy phong của Lưu Tinh chùy (2)
Sóng nhiệt đập vào mặt, sóng xung kích ầm ầm phủ xuống trên người Vương Đằng. Vương Đằng cảm giác đầu bị chấn động, trước mắt biến thành màu đen, trong phút chốc cái gì cũng không nhìn thấy nữa. ...
Vừa giống như đã qua rất lâu, lại vừa như mới chỉ trong nháy mắt.
Vương Đằng lắc lắc đầu, bò dậy từ trên mặt đất, lúc đầu còn có hơi mơ màng, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng sau một khắc, con ngươi hắn co rút lại, rốt cuộc nghĩ ra.
“Ta còn sống!”
Trong đầu hiện lên sự may mắn sống sót sau kiếp nạn.
Ngay sau đó hắn vội vàng nhảy dựng lên nhưng cảm giác trên ngươi không có chỗ nào không bị đau, không khỏi hít ngụm khí lạnh.
“Đau quá!”
“Đáng chết, không biết bọn đội trưởng thế nào rồi?”
Vương Đằng nhìn quanh bốn phía, mặt đất bốn phía là một mảnh cháy đen. Ở trung tâm có một hố sâu, xung quang cây cối sụp đổ, trên cành cây liệt hỏa hừng hực đang thiêu đốt.
“Ơ, lại có một tên còn sống!”
Phi cầm chậm rãi bay xuống.
Một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở trên lưng phi cầm, từ trên cao nhìn xuống Vương Đằng.
Quần áo của hắn rõ ràng là theo phong cách của đại lục Tinh Võ.
Hai thế giới đã giao thiệp với nhau ba mươi năm, nhưng rất nhiều phương diện vẫn duy trì tập tục văn hóa của mình như trước kia.
Giống như người Địa Tinh bên kia sẽ không cố ý đi mặc quần áo giống phong cách của đại lục Tinh Võ, người của đại lục Tinh Võ đồng thời cũng sẽ không phục sức như người Địa Tinh.
Mặt hắn lộ vẻ khinh miệt, thản nhiên nói:
“Còn là một tên võ giả cấp Chiến Binh nhất tinh, xem ra là vận cứt chó nên ngươi mới giữ được cái mạng nhỏ. Thực lực của đồng đội ngươi cũng không tệ, chỉ là hình như đã chết hết rồi.”
“Nói cho ta biết, các ngươi đã chiếm được những gì từ Độc Giác Hống? Đồ để ở trên người kẻ nào? Ta sẽ đồng ý cân nhắc tha cho ngươi một mạng.”
“Ngươi đã giết bọn họ?”
Mặt Vương Đằng không chút thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Mặc dù thời gian hắn và đám người Lâm Chiến ở chung quá ngắn, nhưng bọn họ cũng chiếu cố hắn rất nhiều.
Phần nhân tình này vẫn còn!
Hơn nữa, người này còn suýt chút nữa giết hắn rồi!
Những kẻ muốn giết hắn đều phải chết!
“Làm sao, muốn báo thù à?” Người đàn ông trẻ tuổi cười ha hả, không hề che giấu vẻ châm chọc.
“Không ngại nói cho ngươi biết, ta là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, nếu ngươi thành thật trả lời ta…, còn có thể giữ được cái mạng, nếu không ta sẽ cho ngươi chết vô cùng thảm…”
“Ông bác này, xin hỏi ngươi bao nhiêu tuổi?” Vương Đằng chen miệng nói.
“...” Người đàn ông trẻ tuổi bị hắn hỏi vấn đề không giải thích được thì sửng sốt.
Hơn nữa…
Ông bác!
Con mẹ nó, ngươi gọi ai là ông bác?
Gân xanh trên trán người đàn ông trẻ tuổi giật thình thịch, sắc mặt khó coi nói: “Ngươi có ý gì?”
“A, không có gì, ta nghe nói bình thường người già mới thích dài dòng, thế nên ta chỉ muốn xem xem phía dưới lớp da trẻ tuổi kia có phải là một lão già họm hẹm hay không.” Vương Đằng nói.
“Người, người già?”
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Vẻ mặt nam tử trẻ tuổi lạnh lẽo, một tay ngưng tụ ra nguyên lực, hung hăng chụp vào cổ Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn hắn xông thẳng tới, sắc mặt hết sức bình tĩnh.
Bảy mươi mét!
Sáu mươi mét!
Năm mươi mét…
Chính là lúc này!
Vương Đằng thầm nghĩ trong lòng, niệm lực tinh thần còn sót lại không nhiều lắm chen chúc ra.
Phi đao!
Hàn mang từ trong bộ chiến phục của hắn bay ra, giống như hóa thành tia chớp, xông về phía người đàn ông trẻ tuổi.
“Niệm lực tinh thần!”
Sắc mặt người đàn ông trẻ tuổi thay đổi nhanh chóng.
Tốc độ của hàn mang nhanh tới mức mắt thường không thể bắt kịp, giống như xuyên qua không gian, nháy mắt liền tới ngay trước mắt.
Chắc chắn là né không còn kịp rồi.
Tim hắn trùng xuống, bàn tay chụp vào Vương Đằng mạnh mẽ đổi hướng, nguyên lực toàn thân tuôn ra, chụp vào tia hàn mang kia.
“Tán!”
Khóe miệng Vương Đằng giật giật, trong miệng thốt ra một chữ.
Hàn mang lập tức nổ tung dưới tay người đàn ông trẻ tuổi, hóa thành sáu luồng hàn quang, đánh úp về phía hắn từ bốn phía.
Thì ra là Vương Đằng nghĩ tới nguyên lý của Lưu Tinh chùy, lúc công kích đem sáu phi đao chồng lên nhau, lúc này phân tán, đánh úp bất ngờ!
“Không!”
Trên mặt của hắn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, con ngươi co lại thành cây kim, phản chiếu hình ảnh của sáu luồng hàn quang, trong miệng phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng.
Xì!
Trong nháy mắt sáu luồng hàn quang xuyên vào trong đầu người đàn ông trẻ tuổi.
Có hàn quang cắm vào hai mắt hắn, có cái xuyên qua ấn đường hắn, có cái lọt vào từ huyệt thái dương hắn…
Huyết hoa phun ra!
Người đàn ông trẻ tuổi chết rất thảm!
Thất khiếu chảy máu!
Hoảng sợ, tuyệt vọng, không cam lòng, thậm chí hối hận… Tất cả cảm xúc đọng lại trên khuôn mặt dần dần mất đi sức sống.
Vương Đằng nhìn thi thể của hắn vô lực lùi về phía sau, sau đó ầm ầm ập xuống mặt đất, nhàn nhạt nói
“Ngại quá, ta không muốn chết!”
Khi người đàn ông trẻ tuổi vừa chết, phi cầm mà hắn đang cưỡi thế mà trực tiếp phóng lên không trung, sau đó… bay đi mất.
Bay đi!
Nó cứ như vậy mà bay đi, vứt bỏ chủ nhân của mình rồi trốn mất dạng.
Đây là một con linh sủng không màng gì tới cảm tình!
“…”
Vương Đằng không khỏi mặc niệm một giây thay cho người đàn ông kia.
Làm người quá thất bại!
Ngay cả linh sủng cũng bỏ đi không thèm để ý, thật sự là chuyện đáng buồn!
Lúc này mọi việc đã kết thúc, Vương Đằng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Con phi cầm kia khiến bọn hắn chịu bao nhiêu cực khổ, nếu như có thể, hắn chắc chắn sẽ giữ nó lại, nhưng hiện tại hắn hiển nhiên là bó tay rồi.
Thư giãn được một lát, tinh thần căng thẳng dần dần buông lỏng, trong đầu truyền đến vài cơn đau đớn, giống như có cây gậy đang điên cuồng quấy ở bên trong vậy.
Trước đó vì chống cự lại đòn tấn công của pháo Hỏa Thần, niệm lực tinh thần xông ra hình thành lớp phòng ngự một cách tự nhiên, vốn tiêu hao rất nhiều sức.
Sau đó lại phải đối phó với người đàn ông trẻ tuổi cấp Chiến Binh tam tinh, hắn chỉ có thể hết sức ứng phó, liều mạng đánh cược một lần!
Cho nên đã tiêu hao niệm lực tinh thần.
Lúc này hậu quả để lại rốt cục đã phát tác, đau đến mức khiến Vương Đằng gần như muốn ngất đi.
Hắn chậm lại một hồi lâu mới không còn đau nhức như ban đầu, nhưng vẫn khiến người cảm thấy dục tiên dục tử.