Chương 167: Thật sự là người tốt đó (2)
Lúc giết chết người đàn ông trẻ tuổi, đại khái là bởi vì đòn tấn công trực tiếp, nên mới mất 3 điểm thuộc tính tinh thần. Nhưng lượng thuộc tính tinh thần linh cảnh được gia tăng thêm, cũng chỉ có 0.3 điểm.
Không hề nghi ngờ, bình thường tỉ lệ giữa thuộc tính tinh thần và thuộc tính tinh thần linh cảnh là 10:1.
Sau đó là nguyên lực.
Thuộc tính hệ Hỏa thêm 23 điểm, vọt thẳng lên ngưỡng cửa cấp Chiến Binh nhất tinh, đạt tới trình độ cấp Chiến Binh nhị tinh.
Võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh!
Lúc này Vương Đằng đã là võ giả cấp Chiến Binh nhị tinh.
Bên trên xương sống của hắn, viên Nguyên Hạch thứ hai đã được thắp sáng, khi rót nguyên lực hệ Hỏa vào trong đó, cảm giác vui sướng lại xoay vòng.
Giờ phút này viên Nguyên Hạch thứ hai chỉ có mỗi nguyên lực hệ Hỏa, những nguyên lực khác vẫn dừng lại ở bên trong viên Nguyên Hạch thứ nhất, không có đạt tới cực hạn, nên không cách nào tiến vào viên Nguyên Hạch thứ hai.
Chính vì hắn thăng cấp, tốc độ khôi phục mấy vết thương trên người cũng tương đối nhanh!
Cảm nhận được thực lực của mình, khóe miệng của Vương Đằng khẽ giương lên.
Đây có tính là được phúc trong họa hay không?
“Nhưng nguyên lực hệ Hỏa sao lại gia tăng nhiều như vậy? Chẳng lẽ trong đòn oanh kích của pháo Hỏa Thần cũng sẽ rơi xuống?”
Hắn hơi kinh ngạc, âm thầm suy đoán.
Mặt khác, nguyên lực hệ Thổ cũng gia tăng thêm 10 điểm, nguyên lực hệ Thủy 8 điểm, nguyên lực hệ Kim 12 điểm, nguyên lực hệ Phong 15 điểm.
Giá trị mấy thuộc tính nguyên lực cũng được tăng thêm.
Những thứ này Vương Đằng chỉ khẽ liếc mắt, cuối cùng tầm mắt lại rơi vào trên thiên phú, công pháp và chiến kỹ.
Thiên phú hệ Phong trung cấp x5.
Lại thấy thiên phú hệ Phong trung cấp!
Thanh niên trẻ tuổi kia có thể đạt tới võ giả cấp Chiến Binh tam tinh vào năm hai mươi mấy tuổi, có thể thấy được thiên phú của hắn không yếu, xem ra hẳn nên quy công cho thiên phú hệ Phong trung cấp này.
Vương Đằng bây giờ cảm giác được một cách rõ ràng, bản thân đã thân hòa hơn với thuộc tính hệ Phong trong thiên địa rồi, lúc vận dụng nguyên lực hệ Phong cũng càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Trong lòng hắn hơi động, một tia nguyên lực hệ Phong bốc lên từ giữa Nguyên Hạch của hắn, ngưng tụ thành một quả cầu gió lốc màu xanh bên trên lòng bàn tay.
Theo lực quả cầu nho nhỏ, trong sơn động đã nổi lên một trận gió.
“Đây chính là nguyên lực hệ Phong sao? Thử uy lực một chút!”
Hắn vừa thoáng nghĩ tới, lập tức khống chế nguyên lực màu xanh ngưng tụ thành một lưỡi đao gió.
“Đi!”
Đao gió đánh ra, rơi vào trên vách đá, lập tức tạo nên một vết hằn sâu.
“Cũng không tệ lắm, nếu là được nén xuống thêm, uy lực sẽ càng mạnh hơn.” Vương Đằng âm thầm nghĩ.
Ánh mắt hắn chuyển hướng về phía công pháp và chiến kỹ.
Phong Linh Công – công Pháp Huyền giai cao cấp!
Thanh Phong Trảo – chiến kỹ Huyền giai cao cấp!
Vương Đằng cực kỳ vui mừng, công pháp và chiến kỹ mà người đàn ông trẻ tuổi kia làm rơi ra lại đều là Huyền giai cao cấp, dựa theo niêm giá trên trang mạng nội bộ của võ quán Cực Tinh, ít nhất cũng phải hơn trăm triệu.
Người đàn ông trẻ tuổi kia, dẫu còn chưa biết hắn có tên là gì, Vương Đằng đột nhiên thấy vô cùng cảm kích…
Thật sự là người tốt đó!
Đưa cho hắn pháo Hỏa Thần, cho hắn Nhẫn không gian, lại đưa cả thiên phú và công pháp chiến kỹ. . .
Còn có người nào tốt đến vậy sao?
Cho nên, giết người cướp của quả nhiên mới là con đường phát tài chính xác nhất!
Vương Đằng không khỏi sờ cằm mà nghĩ.
Đột nhiên, dường như có một luồng khí tức màu đen tràn ngập bao quanh thân thể hắn…
“Vương Đằng…”
Lúc này, âm thanh có chút suy yếu của Lâm Chiến chợt truyền đến từ đằng sau.
Trong chốc lát, toàn bộ lại khôi phục như thường, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Đội trưởng, ngươi tỉnh rồi!” Vương Đằng vội vàng đứng dậy đi qua, vẻ mặt ấm áp quan tâm nhìn hắn: “Khá hơn chút nào không?”
Lâm Chiến lắc đầu: “Mọi người thế nào rồi?”
“Bọn hắn đều không kém ngươi là mấy, chỉ có Dương Phi…” Vương Đằng đang nói lại dừng một chút.
Ánh mắt Lâm Chiến lập tức tìm kiếm bóng dáng Dương Phi ở trong động, ngay khi thấy bên chân bị gãy của hắn, ánh mắt hắn run lên.
“Lão Dương. . .”
Không bao lâu sau, bọn người Ngôn Cẩm Minh, Liễu Yến đều lần lượt tỉnh lại, đám người ngồi vây quanh bên người Dương Phi, bầu không khí yên lặng, tràn ngập đau thương.
Khi Dương Phi mở mắt ra, thì thấy được cảnh tượng này.
Vẻ mặt của mọi người khiến đáy lòng hắn hơi giật mình, lập tức cảm nhận được cơn đau nhức kinh khủng truyền đến từ chân.
“Chân của ta…”
Dương Phi hai mắt trừng lên, âm thanh gần như kêu gào, tổn thương này đối với hắn thực sự quá lớn.
“Lão Dương, ngươi bình tĩnh một chút!” Lâm Chiến kêu lên.
“Chân của ta mất rồi, má nó chân của ta mất rồi, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh đây? Hả? Ngươi nói đi, ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh đây?” tâm trạng của Dương Phi có hơi mất khống chế, hét về phía Lâm Chiến.
“Đều là lỗi của ta, nếu không phải ta lựa chọn lấy cứng đối cứng với hắn, thì cũng đã không gây nên kết cục thế này.” Lâm Chiến đột nhiên chán chường nói.
“Đội trưởng, đừng nói như vậy, tình cảnh đó ai cũng không thể buông bỏ chiến lợi phẩm đã đến tay, huống hồ cho dù chúng ta giao đồ cho đối phương, hắn cũng chưa chắc sẽ bỏ qua cho chúng ta, tranh đấu của võ giả, từ trước đến nay đều như thế.” Liễu Yến an ủi nói.
“Đi trên con đường này, là chọn lựa của bản thân, Dương Phi, ngươi sớm nên biết sẽ có ngày này, hà tất oán trời trách người.” Ngôn Cẩm Minh nói câu này có hơi tàn nhẫn, nhưng lại là sự thực.
“Anh…” Ngôn Cẩm Nguyệt hơi bất nhẫn.
Dương Phi thẫn thờ, tức thời bật khóc tu tu.
Thực ra hắn làm sao không biết lời nói của Ngôn Cẩm Minh là sự thật, chỉ là hắn không cách nào tiếp nhận mà thôi.
Mọi người im lặng.
Dương Phi khóc lóc hồi lâu, dần dần dừng lại, giọng nói khản đặc: “Ngôn Cẩm Minh nói không sai, tất cả những điều này đều là chọn lựa của bản thân, không thể trách ai, đội trưởng, xin lỗi, vừa rồi ta có hơi mất khống chế.”
Khoé miệng Lâm Chiến khẽ giật giật, cuối cùng thở dài một hơi, vỗ vỗ lên bả vai hắn: “Chúng ta về Địa Tinh, sau này về làm nhân viên văn phòng gì đó, cũng bớt giống lúc trước cả ngày cứ nhảy múa trên lưỡi dao, ngày nào đó chết ở nơi nào đó cũng không biết chừng.”
“Ừm.” Dương Phi ra sức gật đầu.