Chương 278: Đồ đệ ngu ngốc của ta. (2)
Hắn cố gắng nhẫn nại, đợi cho đến khi Đàm Đài Tuyền ăn cơm xong. Nàng đứng dậy vỗ vỗ cái bụng phẳng lì như ban đầu của mình, ợ một hơi rồi nói:
“Ăn uống no say xong rồi, lại đây với ta, cô trò chúng ta vận động thân mật sau bữa tối một trận nào.”
???
Vương Đằng vừa đứng dậy, đột nhiên lảo đảo, nhăn nhó nói:
“Cái này không tốt đâu nhỉ.”
“Ha ha, thằng nhóc ngươi rất nghịch đó.”
Đàm Đài Tuyền nở một nụ cười giả tạo, bước vào trong phòng.
Da đầu Vương Đằng đột nhiên nổ tung, trong lòng thầm mắng bản thân nói điều không nên nói, nhanh chóng chạy chậm theo sau:
“Cô ơi, vận động sau khi ăn có hại cho dạ dày, hay là chúng ta nghỉ một lát rồi bắt đầu nha?”
“Ngươi cho rằng lượng vận động nho nhỏ như vậy có thể làm đau dạ dày của ta ư?” Đàm Đài Tuyền khinh thường nói.
Vương Đằng đi theo Đàm Đài Tuyền đến một phòng huấn luyện rộng rãi.
Đàm Đài Tuyền hoạt động tay chân, nói với Vương Đằng:
“Mỗi người đều có công pháp và chiến kỹ riêng thích hợp với bản thân, nên ta sẽ không tuỳ tiện dạy ngươi những thứ này. Lựa chọn như thế nào là do ngươi, hơn nữa trên đời này không có thứ gì rơi xuống từ trên trời. Nếu muốn trở nên giỏi hơn, ngươi cần phải tự đấu tranh để giành lấy nó.”
“Nhưng bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ áp chế thực lực của mình, chiến đấu cùng cảnh giới với ngươi, trau dồi thêm kinh nghiệm và ý thức chiến đấu của ngươi.”
“Theo như ta thấy, đây mới là tố chất mà một võ giả thực sự cần phải có. Ta đã từng thấy rất nhiều võ giả bước ra từ trên chiến trường, rất nhiều người trong số họ không có chiến kỹ mạnh mẽ, cũng không có công pháp thâm sâu, nhưng khi đối đầu với một vài võ giả thiên tài, họ đều giành chiến thắng với ưu thế áp đảo.”
“Ta không muốn ngươi trở thành loại võ giả như vậy, có thực lực, nhưng lại không có sức chiến đấu tương ứng, cuối cùng chỉ là công cốc mà thôi.”
“Vừa hay tối hôm qua chưa đánh đã tay, đêm nay tiếp tục thôi.”
Nàng ấy nói xong, đột nhiên kêu lớn một tiếng.
“Đến đây!”
Khí thế hung hãn bùng nổ trong tích tắc. Nàng thực sự ra tay trước, chân trần đạp trên mặt đất, giống như hóa thành mũi tên, ra tay như dao, mang theo kình phong điên cuồng đâm về phía ngực Vương Đằng.
Một chiêu trực tiếp đánh thẳng chỗ hiểm, không định nương tay chút nào hết.
“Mạnh quá!”
Đồng tử trong mắt Vương Đằng hơi co lại, phản ứng lại ngay lập tức, chân giẫm về phía trước một bước, nghiêng người né tránh, đấm một quyền vào huyệt thái dương của Đàm Đài Tuyền.
Nhưng ngay sau đó nàng đã biến mất tại chỗ, xuất hiện bên trái Vương Đằng, không hề thương tiếc quét ngang một đường vào chân hắn.
Vương Đằng khó khăn lắm mới tránh thoát hết. Những đợt tấn công như cuồng phong bão táp nối tiếp nhau, không có bất cứ khoảng cách nào.
Ầm ầm ầm!
Vương Đằng mệt mỏi ứng phó, gần như không còn sức đánh trả.
Hắn có thể cảm nhận được Đàm Đài Tuyền thực sự đã áp chế thực lực ngang trình độ với hắn, nhưng hắn vẫn không có sức đánh trả như cũ.
Mạnh quá đi!
Mạnh đến nỗi hơi phạm quy!
Tối hôm qua, nàng đã không dùng hết sức.
Khóe miệng Vương Đằng giật giật, run sợ trong lòng, cái gì mà nguyên lực đa hệ, tốc độ cực hạn, tất cả đều sử dụng hết rồi, nhưng… không có tác dụng.
Bản năng chiến đấu của Đàm Đài Tuyền đã đạt đến đỉnh cao, kinh khủng đến mức khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
“Vãi, liều luôn!”
Vương Đằng bị đánh cho thua dồn dập, chân va chạm với Đàm Đài Tuyền, từng cơn tê dại, hắn phát cáu trong lòng, mặc kệ có đánh lại hay không, chỉ bốn chữ… đối đầu trực tiếp.
...
Nửa giờ sau.
Vương Đằng nằm trên mặt đất, đau đớn khắp người không đứng dậy nổi.
“Cô ơi, ngươi ra tay độc ác quá đi!”
Cổ họng hắn khô khốc, khàn giọng nói.
Đàm Đài Tuyền cười dịu dàng, nói:
“Đồ đệ ngu ngốc của ta ơi, cô cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi thôi. Hiện tại cô chiến đấu với ngươi, sau này ngươi sẽ phải đối mặt với đủ loại kẻ thù, bọn họ sẽ trực tiếp ra tay hung ác với ngươi, chứ không quan tâm ngươi có đau hay không, chỉ có cách này, mới có thể phát huy hết tiềm lực của ngươi, khiến ngươi không ngừng trưởng thành.”
Những lời trên, có lẽ Đàm Đài Tuyền không nói dối, quả thực là để phát huy hết tiềm lực của hắn, nhưng hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên thôi, có cần thiết phải ra tay nặng như vậy không?
Chắc chắn là để trả thù!
Người phụ nữ nhỏ mọn này!
Vương Đằng mắt trợn trắng, cạn lời nhìn trần nhà, tỏ ý hoàn toàn không muốn để ý tới cô giáo âm hiểm này nữa.
“Yên tâm, yên tâm. không sao đâu, cô ra tay rất có chừng mực, quay lại bộ Hậu cần mua một lọ Hắc Ngọc cao về bôi khắp người, đảm bảo ngày mai ngươi khoẻ như rồng như hổ, còn có thể tiếp tục đối mặt với khoá huấn luyện tình yêu của cô nữa đó.”
Đàm Đài Tuyền cười ha ha nói.
Sau khi đuổi Vương Đằng về, một mình nàng đứng trước cửa, khóe miệng đột nhiên cong lên.
“Lần này quả là không uổng công quay lại, năm đó ta thực sự không làm được như vậy!”
Vương Đằng lê tấm thân mệt nhoài rời khỏi chỗ ở của Đàm Đài Tuyền, cả người giống như bị chơi hỏng vậy.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này phải kiếm sống trên tay của người đàn bà Đàm Đài Tuyền kia, đáy lòng hắn lập tức cảm thấy cuộc đời xám xịt.
Quay đầu nhìn lại, nhà của Đàm Đài Tuyền trông giống như một cái động quỷ, biến mất bên trong bóng đêm.
…
Theo lời dặn dò của Đàm Đài Tuyền, Vương Đằng đi đến lầu hai của bộ Hậu cần.
Dù đã rất khuya rồi nhưng nơi này vẫn còn nhân viên công tác đang làm việc.
Vương Đằng nói rõ mục đích đến của mình
“Hắc Ngọc cao!”
Nhân viên công tác là một người đàn ông trung niên, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhưng không nói gì mà trực tiếp nói: “Một hộp 100 học phần, dùng được năm ngày”
“Cái gì? “ Vương Đằng nghe thấy giá cả này, lại cảm thấy cuộc đời xám xịt một lần nữa: “Sao có thể mắc đến như vậy?”
“Không mắc không mắc đâu, tiền nào của nấy, không lừa già dối trẻ đâu!” Sắc mặt người đàn ông trung niên không chút thay đổi, nói.
“... “ Vương Đằng vô cùng nghi ngờ Đàm Đài Tuyền có phải kẻ bịp bợm không, nếu không sao có thể lừa gạt hắn đến mua Hắc Ngọc cao gì đó chứ.
Một hộp 100 học phần!
Sao không đi ăn cướp đi!
Còn nói không mắc, không mắc cái đầu ngươi á…