Chương 280: Khiêu chiến top 100. (2)
Mặc dù chỉ là căn phòng nằm sau cuối, nhưng đây là khu A, thể hiện rằng đây là phòng của người thấp nhất trong số một trăm sinh viên mạnh nhất trường Quân đội Hoàng Hải. Trước khi khai giảng, hắn đã từng nghe học trưởng Chu Đào nói, người thuộc top 100 ít nhất là võ giả cấp Chiến Binh tam tinh, hơn nữa người nào người nấy đều trải qua rất nhiều nhiệm vụ, kinh nghiệm thực chiến phong phú, thực lực mạnh mẽ. Những sinh viên bình thường tuyệt đối không thể sánh bằng.
Vương Đằng không phải đang lo lắng vì với thực lực hiện nay của hắn, khiêu chiến những người đứng đầu của đám sinh viên top 100 kia có thể sẽ hơi nguy hiểm, nhưng với những người xếp dưới này, thì ít nhiều hắn cũng có chút chắc chắn.
Điều duy nhất mà hắn lo lắng là phần lớn sinh viên thuộc top 100 đều không ở trong trường. Chương trình học của họ đã học xong gần hết, bình thường cơ bản sẽ thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài. Lỡ không ở trong trường thì chẳng phải là không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ mà Đàm Đài Tuyền giao phó à.
Không hoàn thành nhiệm vụ, buổi tối có gặp họa không đây?
Nghĩ đến người đàn bà khó lường giống như ma quỷ lại kia, Vương Đằng cảm thấy mình tạm thời nên nghiêm túc, ngoan ngoãn hoàn thành nghiệm vụ mà nàng giao phó thì tốt hơn.
Tiến lên.
Gõ cửa.
May mà vẫn có người mở cửa.
Người bước ra là một thanh niên dáng người cao ráo, nhưng trông hơi… già một chút, hàm râu quai nón gần như phủ khắp khuôn mặt.
“Vương Đằng?” Hắn hơi kinh ngạc, dĩ nhiên nhận ra Vương Đằng.
“Là ta, thật ra thì, học trưởng Nhạc Quần, buổi tối ngươi có rảnh không?” Trước khi đến, Vương Đằng đã điều tra về học trưởng xếp hạng thứ 100 này rồi.
Thật ra cũng không khó, có bảng xếp hạng top 100 được đăng trên website của trường, bất cứ ai cũng có thể điều tra ra thông tin.
Dĩ nhiên trên đó chỉ là giới thiệu sơ lược, sẽ không cung cấp lai lịch chi tiết tỉ mỉ tường tận của sinh viên, nhưng đối với Vương Đằng thì bấy nhiêu cũng đủ rồi.
“Ngươi muốn làm gì? Ta… không chơi gay!” Nhạc Quần như nghĩ đến điều gì đó, mặt hắn liền biến sắc, chợt lui về sau một bước.
“Chơi, chơi gay?!” Vương Đằng lập tức ngẩn người, cả người cứng đờ, đứng chết trân tại chỗ.
WQNMLGB!!!
Vương Đằng lập tức nổi điên lên, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay liền hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, nói: “Học trưởng, ta đến khiêu chiến ngươi đấy!”
“Khiêu chiến ta!” Sắc mặt Nhạc Quần nghiêm túc trở lại, hắn dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm Vương Đằng: “Ngươi có biết mình đang nói gì không?”
“Xin lỗi, lệnh sư phụ khó cãi!” Vương Đằng nói
“Ngươi bái sư rồi!” Nhạc Quần đột nhiên thay đổi sắc mặt rồi nói: “Ta có thể nói quả nhiên không hổ là nhân vật thiên tài, vừa vào trường không bao lâu mà đã có giáo viên xem trọng ngươi rồi, có lẽ, người đó thậm chí là viện trưởng?”
Vương Đằng không tiếp lời mà nói: “Bảy giờ tối, võ đài, học trưởng sẽ đến chứ?”
“Xem ra ngươi rất tự tin!” Nhạc Quần nói.
“Ít nhất cũng có một chút, nếu không đã không dám tìm đến học trưởng rồi.” Vương Đằng cười nói.
“Ha ha ha, được, ta sẽ đánh một trận với ngươi, để ngươi biết được thực lực của top 100.” Nhạc Quần cười lớn, nói.
“Vậy ta sẽ đợi học trưởng đến!”
Vương Đằng không nói thêm gì nữa, xoay người bước đi.
Nhạc Quần đứng ở cửa, khẽ nheo mắt lại, nhìn hắn đi về phía xa, sau đó bấm điện thoại gọi giáo viên, kể về chuyện vừa rồi Vương Đằng đến khiêu chiến, đồng thời nghe ngóng thông tin rốt cuộc Vương Đằng đã nhận ai làm sư phụ.
Đáng tiếc, thầy của hắn không nói cho hắn biết đáp án, chỉ bất đắc dĩ nói: “Dốc toàn lực đánh một trận với hắn là được!”
Nhạc Quần cúp máy, tuy rằng thầy của hắn không nói rõ, nhưng hắn cũng không phải là đồ ngốc. Hắn đã đoán được sư phụ của Vương Đằng chắc hẳn là vị lãnh đạo cấp cao nào đó của trường.
“Thật là ngưỡng mộ, thiên tài đều không cần đích thân đi tìm sư phụ mà sẽ được cường giả coi trọng. Đâu giống như mình, năm đó hao tâm tổn sức mới có thể được một vị giáo viên nhận làm đồ đệ.” Nhạc Quần lắc đầu tự nói.
…
Chuyện Vương Đằng khiêu chiến Nhạc Quần tạm thời chỉ có vài người biết, không giống như khiêu chiến sinh viên năm hai lần trước, làm rầm rộ đến mọi người đều biết.
Hơn sáu giờ tối, Nhạc Quần đến thao trường, thấy Vương Đằng còn chưa đến thì lập tức leo lên võ đài.
Sau đó. hắn đứng ở vị trí trung tâm võ đài, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này một vài sinh viên đang huấn luyện trên thao trường mới ý thức được có chuyện xảy ra.
“Đó là Nhạc Quần xếp hạng trong top 100 phải không?”
“Hắn lên võ đài rồi, tối nay sẽ quyết đấu với ai sao?”
“Bà mẹ nó, tin tức nóng hổi nha, cuộc chiến tranh đoạt vị trí 100, mau thông báo mọi người đến xem đí!”
…
Phải công nhận rằng xếp hạng top 100, có thể khiêu chiến, ai thắng thì người đó sẽ được lên bảng!
Đây là một loại vinh dự!
Có người phản ứng nhanh, gửi tin nhắn vào nhóm chat của lớp, hoặc là trực tiếp chuyển thông tin đến cho bạn cùng phòng ở ký túc xá,...
Kết quả trong vòng không tới mười phút ngắn ngủi, rất nhiều người đã tụ tập trên thao trường.
Lúc đến thao trường, trên tay Vương Đằng còn đang cầm điện thoại gọi: “Biết rồi biết rồi, ta gọi điện thoại xong sẽ qua đó… Sao ta có thể lười biếng được chứ, ta chắc chắn không phải loại người đó… Được rồi, không thành vấn đề, nhất định thắng. Không thắng nổi? Không thắng nổi thì tùy ngươi xử lý… Đúng, đây là lời ta nói đó… Ta đến thao trường rồi, không nói nữa, cúp máy nhé?”
Được đồng ý, Vương Đằng mới cúp điện thoại, sau đó thở dài ra một hơi: “Ối mẹ ơi, đàn bà quả nhiên đều là loại động vật vô cùng phiền phức, đàn bà mạnh mẽ cỡ nào cũng không phải là ngoại lệ.”
Từ xa, Vương Đằng đã nhìn thấy Nhạc Quần trên võ đài. Khi hắn đang đi thẳng về phía trước thì một tên mập bỗng lén lén lút lút, kéo Vương Đằng lại.
“Niên đệ Vương Đằng.”
“Ngươi là?”
“Ta là sinh viên năm ba, sinh viên của học viện Chỉ huy, Gia Cát Tiểu Lượng!” Tên mập kia nói.
“Ặc, cái tên này của ngươi hơi bị trâu bò đó!” Vương Đằng ngạc nhiên nói
“Đúng thế, ta vốn tên là Gia Cát Sưởng Lượng, nhưng bởi vì vô cùng ngưỡng mộ Ngọa long tiên sinh Gia Cát Lượng, nên tự đổi tên. Thành tựu hiện giờ của ta không thể so sánh được với Gia Cát Lượng, nhưng nhất định có một ngày ta chắc chắn sec vượt qua hắn, đến lúc đó ta sẽ đổi tên lại thành Gia Cát Đại Lượng!” Gia Cát Tiểu Lượng nói.