Chương 477: Thằng cha này tuyệt đối là kẻ độc ác!
Trong lòng Vương Đằng vừa động, quả nhiên có bong bóng thuộc tính phong thế, buôn bán có lời không bị lỗ, giải thi đấu này không thiệt. Khi ở dị giới, phong thế của hắn đã đạt đến chín phần, cách ý cảnh của phong chỉ kém một bước đến cửa, hiện giờ thuộc tính phong thế lại tăng thêm một đoạn, có lợi thật lớn cho hắn.
Nháy mắt, trong đầu của hắn hiện lên không ít lĩnh ngộ của sức mạnh hệ Phong, huyền diệu khó giải thích, rất kỳ diệu.
Người khác lĩnh ngộ thế cần trong thời gian rất lâu, hơn nữa còn phải nhìn xem ngộ tính và cơ duyên, còn Vương Đằng lại trực tiếp dựa vào nhặt thuộc tính, quả thật quá tuyệt vời.
Đồng thời nguyên lực hệ Phong của hắn cũng tăng lên không ít, võ giả hệ Phong vốn không có nhiều, muốn túm được một võ giả hệ Phong để điên cuồng nhổ lông cừu một trận thật sự hoàn toàn dựa vào vận may.
Cũng may lần này hắn khá may mắn, trực tiếp ở trên trận thi đấu đụng phải thiên tài võ giả hệ Phong Mao Na này.
Về sau nếu như có cơ hội, còn có thể lại nhổ lông cừu một phen.
…
Lúc này Vương Đằng đã xong trận đấu, thản nhiên đi xuống võ đài, không thèm để ý đến ánh mắt kỳ quái ở bốn phía.
Vài tên sinh viên của Đại học số 1 đang chờ ở dưới võ đài, ánh mắt trợn lên hung tợn nhìn Vương Đằng, giống như định róc xương lóc thịt hắn.
Rất nhiều võ giả giới nữ có dáng vẻ vô cùng bình thường, sinh viên nữ có thực lực với xinh đẹp cùng tồn tại giống như Mao Na không hề nhiều.
Tiếng tăm của nàng ở Đại học số 1 tương đối cao, trong lòng rất nhiều sinh viên nam có ý mến mộ.
Mà lần này trong vài sinh viên nam tham gia giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc đã có mấy người là người theo đuổi nàng.
Hành động của Vương Đằng khiến cho bọn họ cực kỳ phẫn nộ, không lập tức xông lên nện Vương Đằng nằm bẹp dí tại chỗ đã xem như rất kiềm chế rồi.
Một sinh viên của Đại học số 1 có dáng vẻ anh tuấn chắn ở trước mặt Vương Đằng, giọng lạnh lùng nói: “Đừng để cho ta chạm trán với ngươi ở trên võ đài.”
“Ngươi là ai?” Vương Đằng không hiểu ra làm sao, hắn vốn không biết người này mà.
“Du Đào, xếp hạng hai của Đại học số 1!” Giọng điệu của sinh viên nam này lạnh nhạt, trên mặt có vẻ tự phụ kiêu căng, dáng vẻ ông trời là hạng nhất, ta là hạng hai.
“Ồ…” Vương Đằng tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, gật đầu nói: “Hóa ra là lão nhị hả!”
“Lão, lão nhị??” Du Đào ngẩn người, trên mặt sững sờ, nhưng lập tức phản ứng kịp, hắn đang nói mình, sắc mặt lập tức biến thành màu đen.
Người xung quanh dùng sức nghẹn cười, kể cả vài sinh viên khác của Đại học số 1 đều không hề ngoại lệ.
Phải biết rằng Du Đào cũng là nhân vật phong vân cấp bậc nam thần ở trong trường học, cho đến bây giờ đều chưa từng có ai dám gọi hắn như vậy cả.
Vương Đằng tên này thật sự đủ cay độc!
Hạng thứ hai của Đại học số 1 vốn là một thứ tự rất cao, ở dưới Cơ Tu Minh, tuyệt đối là người mạnh nhất trong phần lớn các trường học cả nước, kết quả đến trong miệng Vương Đằng lại trở thành lão nhị.
Lão nhị, lão nhị, lão nhị vạn năm!
Cho dù thật sự là hạng thứ hai thì cũng đều không thích bị người khác gọi thành như vậy.
“Ngươi… biết nói chuyện không vậy?” Du Đào sa sầm mặt, giọng lạnh lùng nói.
“Ngươi nghe hiểu tiếng người sao?” Vương Đằng không đáp mà hỏi lại.
“Ngươi…” Du Đào không khỏi nghẹn lời.
“Cảm phiền nhường một chút.” Vương Đằng thản nhiên nói.
“Hy vọng lên trên võ đài, ngươi vẫn còn có thể kiêu ngạo được như vậy.” Du Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Đằng.
“Tùy ngươi.” Vương Đằng cười nhẹ, đi thẳng qua bên người hắn.
Nói thật, sinh viên của Đại học số 1 có thể khiến cho hắn coi trọng, trừ bỏ Cơ Tu Minh ra, những người khác không có một ai đủ tư cách.
Dư Đào nhìn theo bóng lưng của Vương Đằng, sắc mặt lập tức khó coi.
“Tên này thật sự không coi ai ra gì.” Bên cạnh có người khó chịu nói.
“Hừ, cứ để cho hắn đắc ý một lúc đi, lên trên võ đài rồi lại thu thập hắn.” Ánh mắt Du Đào âm u, hừ lạnh một tiếng.
…
Vương Đằng trở lại chỗ nghỉ của trường Quân đội Hoàng Hải.
Hàn Chú đang đợi trận đấu bắt đầu, một mình ngồi trên vị trí, nhìn thấy Vương Đằng, hơi dở khóc dở cười: “Có rất nhiều phương pháp đánh bại đối thủ mà, vì sao ngươi cứ phải dùng loại… hành vi đặc biệt này vậy?”
“À… như vậy có xúc cảm tốt hơn.” Vương Đằng hơi sửng sốt, tùy tiện tìm lý do tiếp lời, nói bừa.
Cũng không thể nói cho Hàn Chú biết là vì nện vào đầu sẽ rơi thuộc tính tinh thần với ngộ tính.
Những người dự thi này đều là nhân tài có thiên phú không tầm thường, không nện đầu của bọn họ rất đáng tiếc.
“Xúc, xúc cảm tốt hơn?” Hàn Chú hơi sửng sốt, nhìn Vương Đằng không nói được gì, thật sự không hiểu được lối suy nghĩ của thằng cha này, chẳng lẽ đã bị nối nhầm một dây thần kinh khi còn ở trong bụng mẹ sao, hắn tỏ vẻ quái dị, bất đắc dĩ nói: “Ngươi vui vẻ là được rồi.”
“Khi nào trận đấu giữa ngươi và Triệu Nguyên Võ bắt đầu vậy?” Vương Đằng đổi đề tài, hỏi.
“Sắp rồi, trận đấu trên võ đài số mười hai sẽ lập tức kết thúc, tiếp theo sẽ đến lượt ta và Triệu Nguyên Võ lên sàn rồi.” Hàn Chú nói.
“Ừm, vậy ngươi phải cẩn thận.” Vương Đằng chần chừ một chút, chỉ nói vậy.
Hắn vốn định khuyên Hàn Chú, nếu thật sự không đánh lại được thì nhận thua, nhưng nghĩ lại cuối cùng vẫn không nói ra khỏi miệng.
Có một số việc chỉ có bản thân mới có thể quyết định, hắn không cách nào can thiệp vào được.
Chiến đấu giữa đàn ông, chưa bao giờ cần người khác nhúng tay.
Một lát sau, trận đấu trên võ đài số mười hai kết thúc.
Hàn Chú chậm rãi đứng lên, cầm một thanh Kim Cang trường côn trong tay, không nói gì với Vương Đằng nữa, đi thẳng lên trên võ đài số mười hai.
Một đầu khác, trên mặt Triệu Nguyên Võ treo nụ cười thản nhiên, giống như không hề để trận đấu này vào trong mắt, vô cùng tự tin.
Cũng đi lên trên võ đài.
“Trận đấu, bắt đầu!”
Trong tài ra lệnh.
Hàn Chú không hề chần chừ, trường côn vung lên, nguyên lực hệ Thổ ngưng tụ trên đó, từng đường côn ảnh bao phủ về phía Triệu Nguyên Võ.