Chương 479: Sinh viên do mình tuyển chọn, nén lệ cũng phải dạy xong!
Trọng tài tiến đến hỗ trợ, định gỡ hai tay Hàn Chú ra, rút trường côn lên. Kết quả thế mà lại không thể tách ra, trường côn cũng đều không rút lên được.
“Này…” Trọng tài này là võ giả cấp Chiến Binh ngũ tinh, giờ phút này đã dùng hết khí lực rồi, nhưng lại không hề có hiệu quả, hiện giờ sắc mặt đã hơi đỏ lên.
“Có chuyện gì thế?” Khán giả kinh ngạc nhìn xem một màn này, thảo luận ào ào.
“Xem ra, vì để không ngã xuống, có lẽ Hàn Chú dùng lực cực kỳ to lớn nắm lấy trường côn, đến cuối cùng còn cắm trường côn vào sâu dưới võ đài, kể cả trọng tài đều bất lực.” Bình luận viên kinh ngạc giải thích.
“Để ta đi!” Lúc này, Vương Đằng đã đi tới.
“Ngươi có thể chứ?” Trọng tài hoài nghi nói.
“Thử xem sao.” Vương Đằng tiến lên trước, ý bảo trọng tài lui ra, sau đó chậm rãi gỡ tay Hàn Chú.
Trọng tài mở to hai mắt nhìn xem…
Khí lực của tên này lớn như vậy!
Thoạt nhìn có dáng vẻ thật nhẹ nhàng!
Tại sao có thể như vậy chứ??
Chẳng lẽ Hàn Chú biết là đồng bạn đến rồi, cho nên trong tiềm thức chi phối thân thể, thả lỏng tay ra sao?
Đúng, nhất định là như vậy!
Trọng tài tự tìm cho mình lý do an ủi bản thân…
Vương Đằng cũng không biết trọng tài đang nghĩ gì, giao Hàn Chú cho nhân viên y tế xong rồi dùng một tay nắm lấy trường côn.
“Chàng trai đừng thể hiện, một tay sao có thể rút ra được chứ.” Trọng tài nhắc nhở không lời.
Vương Đằng chưa hề đáp lại, sức mạnh trào ra trên cánh tay, rút lên.
Rắc rắc!
Theo tiếng cọ xát chói tai, trường côn đã được hắn rút lên rồi, sau đó mới quay đầu nhìn sang trọng tại: “Mới vừa rồi ngươi nói gì vậy?”
Trọng tài: “…”
Luôn cảm thấy thế giới này lập tức tràn đầy ác ý.
“A… ha ha, chàng trai có khí lực rất lớn.” Trọng tài cười khan nói.
Khán giả nhìn thấy một màn như vậy, không biết vì sao cảm thấy hơi buồn cười khó hiểu.
“Cầu xem diện tích bóng ma trong lòng trọng tài?”
“Ha ha ha trọng tài này cũng quá khôi hài nhỉ?”
“Nhưng mà dường như khí lực của Vương Đằng không nhỏ?”
“Hình như vậy, chẳng lẽ thực lực của hắn…”
“Nói như vậy, đột nhiên hơi chờ mong trận đấu tiếp theo của hắn rồi.”
Bình luận viên kinh ngạc nói: “Hình như lực lượng của Vương Đằng rất mạnh, ta vốn tưởng rằng, Hàn Chú ngã xuống, trong giải thi đấu Võ đạo toàn quốc lần này trường Quân đội Hoàng Hải sẽ gãy chìm xuống cát rồi, nhưng hiện giờ xem ra, trường Quân đội Hoàng Hải còn có một Vương Đằng!”
“Ta càng ngày càng coi trọng Vương Đằng rồi đó.” Một bình luận viên khác – Tô Hiểu cười hề hề nói.
Lời bình luận viên nói khiến mọi người càng chú ý đến Vương Đằng, một vài người trước đó không thèm để ý đến Vương Đằng, giờ phút này đều không nhịn được thảo luận về hắn.
Trên võ đài, ánh mắt Triệu Nguyên Võ hơi lóe lên, tương đối nghiêm túc quan sát Vương Đằng.
Hắn đã tự mình trải nghiệm thực lực của Hàn Chú rồi, Vương Đằng có thể thoải mái gỡ tay Hàn Chú ra, còn rút được thanh trường côn kia lên, đủ thấy được lực lượng của hắn không hề kém hơn Hàn Chú, thậm chí còn mạnh hơn.
Một khắc này, hắn bắt đầu nhìn thẳng vào Vương Đằng!
Ánh mắt của hai người thoáng va chạm giữa không trung, sau đó rời đi, không hề nói gì nữa.
Vương Đằng cầm Kim Cang trường côn của Hàn Chú trong tay, đi xuống võ đài.
Nhặt!
Niệm lực tinh thần đảo qua, bong bóng thuộc tính trên võ đài đều được hắn nhặt đi.
‘Nguyên lực hệ Thổ x70’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x86’
‘Hỏa diễm đao thế x35’
…
Trong lòng Vương Đằng vừa động, hỏa diễm đao thế, lại là một loại bong bóng thuộc tính của ‘Thế’.
Giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc quả nhiên có rất nhiều thiên tài, võ giả tầm thường không dễ dàng lĩnh ngộ ‘Thế’ được, nhưng trên trận đấu này lại có rất nhiều người lĩnh ngộ.
Vương Đằng vốn có chín phần hỏa diễm đao thế, giờ phút này theo bong bóng thuộc tính dung nhập vào bản thân, lĩnh ngộ liên quan càng khắc sâu hơn.
Lúc hắn đi xuống bậc thang võ đài, tất cả lĩnh ngộ đã hấp thu xong.
Không có ai nhìn thấy được, trong mắt hắn lóe lên một đường đỏ đậm sáng rọi, giống như có ngọn lửa ngưng tụ ở trong đó.
Một đầu khác, Triệu Nguyên Võ cũng đang đi xuống võ đài giống như cảm thấy điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía bóng lưng Vương Đằng.
“Cảm giác mới vừa rồi… là ảo giác sao?” Hắn không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm.
…
Theo trận đấu kết thúc, mọi người đều tự tan đi.
Buổi tối, trong khách sạn.
Bành Viễn Sơn triệu tập mọi người lại.
Ánh mắt Vương Đằng đảo qua, phát hiện mọi người đều bị thương dù ít hoặc nhiều, mà trong đó lấy vết thương của Hàn Chú và Vạn Bạch Thu nghiêm trọng nhất, giờ phút này thoạt nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt, có vẻ hết sức yếu ớt.
Võ giả chiến đấu, bị thương không thể tránh được, nhưng bình thường sẽ không có ai cố ý hạ nặng tay giống như Triệu Nguyên Võ.
Đương nhiên đây cũng không phải chuyện nói khống chế là khống chế được, có đôi khi lực lượng của hai người ngang nhau, vì để phân ra thắng bại sẽ toàn lực ứng phó, dễ dàng bị thương nặng.
Bành Viễn Sơn thấy mọi người đều đã đến, mở miệng nói: “Hôm nay, trường Quân đội Hoàng Hải chúng ta… thảm bại!”
Lời hắn nói khiến mọi người không khỏi cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.
Lúc đến tràn đầy tự tin, mà lúc này trận đấu còn chưa tiến hành được một nửa mà trường Quân đội Hoàng Hải đã bị thua đến rối tinh rối mù.
“Vạn Bạch Thu!” Bành Viễn Sơn đột nhiên chỉ đích danh.
“Có.” Sắc mặt Vạn Bạch Thu tái nhợt, ngẩng đầu lên.
“Ngươi có biết ngươi sai ở đâu không?” Bành Viễn Sơn nói.
“Thực lực của ta không đủ, không nên cậy mạnh, đến mức chọc giận đối thủ.” Vạn Bạch Thu nói.
“Không phải ngươi sai ở đây.” Bành Viễn Sơn lại lắc đầu, nói: “Ngươi sai ở chỗ không nhận ra chênh lệch thực lực giữa mình và đối thủ, nếu như ở trên chiến trường, đụng phải kẻ địch có thực lực mạnh hơn mình rất nhiều thì nên lập tức rời xa, cho dù mang theo mệnh lệnh, không thể không chiến, cũng phải đi đường vòng, nghĩ cách khác, chứ không phải đi chịu chết vô vị, như vậy không hề có chút ý nghĩa nào cả.”
“Ta…” Sắc mặt của Vạn Bạch Thu lập tức lại trắng bệch thêm vài phần, rơi vào trong trầm tư.
“Ngươi tự trở về suy nghĩ cẩn thận.” Bành Viễn Sơn không nói thêm gì nữa, dặn dò mọi người cố gắng dưỡng thương, sau đó vẫy tay để cho bọn họ rời đi.