Chương 491: Quyết đấu trên không
Cùng thuộc top 16 nhưng thực lực của họ hoàn toàn áp đảo những thí sinh khác. Không mất nhiều thời gian, hai người này đã kết thúc trận đấu, ngay cả thực lực chân chính cũng chưa thể hiện ra bao nhiêu.
Vương Đằng có chút thất vọng, sau đó nhặt mấy cái bong bóng thuộc tính của họ rơi trên lôi đài.
‘Nguyên lực hệ Kim x50’
‘Nguyên lực hệ Thổ x68’
‘Nguyên lực hệ Lôi x46’
‘Nguyên lực hệ Hỏa x60’
...
Trong đó, nguyên lực hệ Kim đến từ Cơ Tu Minh và nguyên lực hệ Lôi đến từ Nhậm Kình Thương, từ đó có thể thấy rõ thuộc tính nguyên lực của hai người này.
Vương Đằng không quan tâm, tiếp tục theo dõi trận đấu của những người khác.
Đối thủ của Hàn Chú là Triều Kỳ Hách của Đại học Kim Lân, người này là người đứng đầu Đại học Kim Lân, đánh với Hàn Chú ngang tài ngang sức nên trận chiến diễn ra vô cùng kịch liệt.
Phải công nhận rằng thực tế Đại học Kim Lân không hề yếu, tuy mấy người trước bị Vương Đằng bán hành đến độ hoài nghi cuộc đời, nhưng may là sau đó Đại học Kim Lân không đụng độ hắn nữa.
Cuối cùng cũng xem như bảo vệ được chút thể diện cuối cùng.
Điều này khiến Nghiêm Khang, viện trưởng học viện Võ Đạo của Đại học Kim Lân được thở phào nhẹ nhõm, hắn không chút nghi ngờ nếu như Triều Kỳ Hách gặp phải Vương Đằng thì kết quả chắc chắn sẽ không thể thiếu sự góp mặt của viên gạch.
Thật là cảm ơn trời đất!
Trên lôi đài, trận đấu giữa Hàn Chú và Triều Kỳ Hách giằng co chừng nửa tiếng, vì thực lực ngang nhau mà diễn ra gay cấn hơn.
Cuối cùng, Hàn Chú thắng!
Hai người đều bị thương, nhưng Triều Kỳ Hách ngã xuống trước.
Người đứng đến cuối cùng là người chiến thắng.
Trong khán phòng ở tầng hai, trên khuôn mặt Bành Viễn Sơn hiện ra một nụ cười hiếm hoi, trường Quân đội Hoàng Hải đã ổn rồi!
Lần trước Hàn Chú thảm bại trong tay của Triệu Nguyên Võ đã khiến hắn có suy nghĩ rằng lần này Hoàng Hải sẽ chìm nghỉm, thế mà không ngờ Vương Đằng xuất hiện lật ngược tình thế, giờ Hàn Chú cũng chiến đấu đến cùng, kết quả này đã vô cùng tốt.
Bành Viễn Sơn đang vui vẻ trong khi mặt mũi Nghiêm Khang thì hoàn toàn sa sầm xuống.
Tiên sư nó!
Tránh được Vương Đằng, kết quả vẫn bại bởi Hoàng Hải.
Đại học Kim Lân của họ năm nay bị sao quả tạ mang tên trường Quân đội Hoàng Hải đè đầu có phải không??
Nghiêm Khang cảm thấy cả người bứt rứt, trán nhói lên cơn đau râm ran…
Trận đấu trên lôi đài lần lượt kết thúc, Triệu Nguyên Võ tuy bị thương nhưng nhờ có hai ngày khôi phục lại không ít, thực lực lại mạnh mẽ, nên trận này vẫn dành chiến thắng.
Lúc này, tiếng nói của bình luận viên vang khắp long sào:
“Được rồi, trận so tài của những thí sinh khác đã kết thúc, giờ mời các vị nhường chỗ để chúng ta thiết lập đại lôi đài.”
Sau khi tiếng nói vừa dứt, những thí sinh trong long sào được nhân viên dẫn ra tận ngoài.
Uỳnh ầm ầm!
Bỗng nhiên, một loạt tiếng động đinh tai vang lên từ dưới sàn long sào.
Mặt đất rung chuyển, chỉ thấy khoảng trống giữa các lôi đài từ từ đùn lên, cuối cùng hợp thành một thể thống nhất.
Ngoại trừ lôi đài ở chính giữa thì tất cả các lôi đài còn lại đều liên kết nhau tạo thành một vòng tròn.
“Wow!”
Mọi người trông thấy cảnh tượng ấy thì đều ồ lên.
Thì ra đại lôi đài là thế này!
“Giờ thì xin mời hai thí sinh Vương Đằng và La Thành… lên đại lôi đài!” Bình luận viên lớn tiếng nói.
Bầu không khí bùng lên trong nháy mắt.
Sôi trào mạnh mẽ!
Bên dưới lôi đài, Vương Đằng nhìn một loạt thao tác lòe loẹt ấy thì ánh mắt chợt lóe lên, sau đó nhấc chân bước lên từng bậc thang.
Hắn gần như bước lên lôi đài cùng lúc với La Thành.
“Ta biết ngươi!” La Thành chợt nói.
“Hả?” Vương Đằng nhìn hắn đầy hoài nghi.
“Sư phụ của ta từng đặc biệt nhắc đến ngươi.” Trong mắt La Thành lóe lên một tia sáng, nói.
“???” Vương Đằng vẫn thừ ra, thầm nghĩ sư phụ ngươi là ai? Cứ đứng đó tự biên tự diễn làm hắn chả hiểu gì cả.
“...” La Thành.
Cả hai cùng rơi vào sự bế tắc, tình cảnh rất chi là xấu hổ.
Vì cái lông gì mà ngươi không phản ứng theo lẽ thường vậy?
Bình thường những lúc thế này không phải nên hỏi sư phụ của hắn là ai sao?
La Thành cảm thấy mệt tâm dữ dội, cuối cùng buộc phải tự hỏi tự trả lời: “Sư phụ ta là quân chủ của quân đoàn Xích Hổ... Tiếu Nam Phong!”
“Thì ra là hắn!” Giờ thì Vương Đằng cũng nhớ ra, Tiếu Nam Phong từng nói với Đàm Đài Tuyền về việc này.
Trước đó, hắn cũng quan sát xem thí sinh nào có thể là đệ tử của Tiếu Nam Phong nhưng vẫn không tìm được, chỉ cho là đối phương cho hắn leo cây.
Sau đó khi các cuộc thi đấu được diễn ra, hắn cũng lẳng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
Không ngờ rằng La Thành lại chính là đồ đệ của Tiếu Nam Phong.
Hai người gặp nhau trong tình huống này.
“Thú vị!”
Cả hai nhìn nhau tóe lửa.
Một bóng người bỗng nhiên bay tới từ một nơi khác, đứng giữa không trung, lơ lửng trên lôi đài.
“Ngự Không!”
“Cấp Chiến Binh thất tinh!”
Nhìn vị cường giả đột ngột xuất hiện bên trên lôi đài khiến ai nấy đều không khỏi ồ lên, trận chiến này bắt đầu gay cấn hơn rồi!
Rất nhiều người thường lần đầu tiên được trông thấy sự tồn tại mạnh mẽ như thế, họ hưng phấn không thôi, ánh mắt ai cũng tràn đầy khao khát, được bay lên trời vẫn là giấc mộng lớn của nhân loại từ trước đến nay.
Tuy xã hội hiện đại có thể dùng máy bay, nhưng vẫn có nhiều hạn chế lắm.
Không như những võ giả hùng mạnh, có thể thoát khỏi lực hút mặt đất và dựa vào sức mạnh của bản thân để đứng giữa không trung.
Dáng vẻ ấy có ai là không ao ước.
“Trận so tài của các ngươi do ta làm trọng tài!” Cường giả cấp Chiến Binh thất tinh trên trời từ tốn nói: “Đều đã chuẩn bị xong chưa?”
Hai người không buồn liếc mắt nhìn vị cường giả cấp Chiến Binh thất tinh lấy một cái, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
“... đúng là lũ tiểu quỷ đáng ghét.” Cường giả cấp Chiến Binh thất tinh ức chế, bĩu môi, không lảm nhảm nữa mà trực tiếp tuyên bố: “Như vậy, trận đấu… bắt đầu!”
Uỳnh!
Uỳnh!
Hai luồng khí thế bùng lên từ cả hai và không ngừng nâng cao… cấp Chiến Binh tam tinh, cấp Chiến Binh tứ tinh, cho đến cấp Chiến Binh ngũ tinh!
Phừng!
Trong tiếng vang trong trẻo.
Đôi cánh nguyên lực nở rộ trên lưng mỗi người.
Trên lưng La Thanh ngưng tụ ra một đôi cánh lộng lẫy màu xanh lam, chậm rãi chớp chớp, đưa cơ thể hắn nhẹ nhàng rời khỏi mặt đất.