Chương 494: Ai có thể từ chối loại vinh quang này!
Hắn cũng biết cho dù là nửa phần của cấp Chiến Binh lục tinh thì cũng có khác biệt cực lớn so với cấp Chiến Binh lục tinh thực thụ, mà bây giờ Vương Đằng lại không hề suy yếu trước đòn tấn công của La Thành, có thể thấy thực lực mạnh hơn hắn rất nhiều, có thể thắng hắn tuyệt đối không phải chỉ đơn giản dựa vào may mắn. “Ta không tin ngươi thật sự có thể đánh bại được cấp Chiến Binh lục tinh!” Triệu Nguyên Võ lạnh lùng hừ một tiếng, giống như đang cay cú, âm thầm nói.
Thình thịch!
Trên bầu trời, băng hỏa tan rã, cả hai không làm gì được nhau, hai người Vương Đằng và La Thành lần nữa va chạm nhau.
Sắc mặt La Thành nghiêm trọng.
Hắn vận dụng toàn bộ thực lực, cộng thêm nguyên lực hệ Băng vốn là muốn dùng làm lá bài tẩy cuối cùng, võ giả cấp Chiến Binh lục tinh bình thường còn chưa chắc có thể đánh thắng được hắn.
Mà Vương Đằng lại còn có thể chống đỡ đòn tấn công của hắn, hơn nữa dáng vẻ còn rất điêu luyện.
Hai người ước chừng đánh nhau hơn nửa tiếng đồng hồ vẫn không phân được thắng bại.
Cuộc chiến kịch liệt như thế, khán giả trên khán đài cũng đều ngây người cả ra.
Hai người này mạnh thật đấy!
“Hộc, hộc…”
Giờ phút này La Thành không ngừng thở hổn hển, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm Vương Đằng ở phía đối diện, trong đôi mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Chuyện này không khoa học!
Tất cả mọi người đều nói thực lực của hắn ở cùng thế hệ đã là ít có đối thủ, nhưng bây giờ lại có người có thể vượt cấp chiến đấu tay đôi với hắn, còn là một người nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
Mẹ kiếp chẳng lẽ những lời nói trước kia đều là lừa gạt hắn sao??
Lúc này, La Thành có chút hoài nghi đối với cuộc đời.
Hắn hít một hơi thật sâu, bất kể thế nào, trận chiến này hắn phải thắng, nếu như bị người vượt cấp đánh bại, mặt mũi của hắn xem như vứt đi rồi.
Huống hồ việc này không chỉ liên quan đến thể diện của hắn, mà có liên quan đến thể diện thầy của hắn nữa.
Cho nên tuyệt không thể thua!
Hắn, La Thành, cũng tuyệt đối không thể thua ở chỗ này!!
Ầm!
Hàn ý đậm đặc đến cực hạn bộc phát từ người hắn, bông tuyết bay đầy trời, trên mặt đất thậm chí còn kết tủa lại thành một lớp băng.
Thương ý!
Chiến kỹ Địa giai — Kinh Long thương!
Gừ!
Trong trời đất dường như có tiếng rồng gầm rú vang dội, trong khoảnh khắc La Thành rút thương, bông tuyết cuộn lại, ngưng tụ thành một tảng băng hình đầu rồng khổng lồ trông rất sống động, uy nghiêm mà kinh khủng.
Vương Đằng thở dốc một hơi, sắc mặt chăm chú, đối mặt với cấp độ tấn công này, đương nhiên không thể sơ suất.
Trong phút chốc, ngọn lửa phóng lên trời!
Như núi lửa phun trào, trong nháy mắt nhiệt độ cao kinh khủng khiến băng tuyết bốn phía đều tan chảy.
Keng!
Có tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên.
Một đao một kiếm, hai luồng ánh sáng xông thẳng lên trời, còn có vô số kiếm khí và đao khí bay ra hơn, quấn lấy nhau, giống như đang chơi đùa cùng nhau.
Giờ khắc này, Vương Đằng đã tiến đến gần kiếm thế rực lửa cực hạn của kiếm ý, đồng thời thi triển ra đao thế rực lửa.
Đao kiếm song tuyệt!
Đao kiếm đồng thanh!
Ánh sáng chói mắt màu đỏ thẫm lấp lánh trên bầu trời.
Chém!
Thần binh Ma Khuyết vung xuống, ánh đao kiếm dễ dàng bị điều khiển chém về phía rồng băng đang xông thẳng tới.
Gừ!
Rồng băng ngửa mặt lên trời gầm thét, hàn ý lạnh buốt dường như muốn đóng băng cả ngọn lửa.
Chém!
Chém!
Chém!
Vương Đằng trợn trừng hai mắt, đột ngột ép Ma Khuyết xuống, ánh đao đỏ thẫm và ánh kiếm gần như hợp làm một thể, ầm ầm chém trên chiếc đầu khổng lồ của rồng băng.
Đông!
Không khí của cả long sào dường như đọng lại ở khoảnh khắc này.
Vô số người xem mở to mắt nhìn cảnh tượng này.
Răng rắc!
Bỗng nhiên, một âm thanh cực kỳ trong trẻo truyền đến tai mọi người.
Đầu khổng lồ của rồng băng bất thình lình nứt ra một khe hở rõ ràng, sau đó dưới ánh mắt của vô số người, khe hở càng ngày càng lớn dần…
Răng rắc, răng rắc
Từng tiếng giòn vang không ngừng vang lên.
Sắc mặt La Thành biến đổi dữ dội, lập tức bay lui lại.
Ầm!
Mà đúng lúc này, một tiếng vang thật lớn truyền đến, rồng băng khổng lồ ầm ầm vỡ vụn, vậy mà lại… bị chém nổ tung!
Ngọn lửa dữ dội ngập trời thổi quét ra.
Thình thịch!
La Thành vẫn chậm một bước, bị cuốn vào trong đó, nhào xuống mặt đất.
Lớp băng vừa kết tinh ban nãy trong chớp mắt tan chảy dưới ngọn lửa dữ dội, không để lại vết tích, mặt đất xuất hiện vết cháy xém, còn có nhiều vết kiếm cùng vết đao lưu lại, khắp nơi bị tàn phá, nhìn thấy mà giật mình.
Một lát sau, ngọn lửa dần biến mất.
Trên võ đài, La Thành thảm hại đến tột cùng, trên người có rất nhiều vết đao cùng vết kiếm, hắn loạng choạng đứng lên, nhưng chợt phun ra một ngụm máu tươi.
“Phụt!”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhưng tầm mắt bị máu che mờ, nhìn không được rõ lắm.
Hắn giơ trường thương trong tay lên, nhắm vào Vương Đằng đang ở trên bầu trời.
“Ta… sẽ không… thua!”
Giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng của La Thành, giọng điệu tràn đầy vẻ không cam lòng.
Sau đó, hắn ầm ầm ngã xuống đất!
Nhìn tận mắt La Thành ngã xuống, cả tòa long sào rơi vào yên tĩnh, vô số người nhìn về người thanh niên với tư thế hiên ngang, sau lưng mang đôi cánh rực lửa trên bầu trời kia, trên mặt hiện lên rất nhiều sắc thái, rung động, kinh ngạc…
Ngay sau đó, bốn phương tám hướng có rất nhiều người lại không hẹn mà cùng đứng lên, tặng những tràn vỗ tay nhiệt liệt.
Sau đó càng ngày càng nhiều người đứng lên…
Tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, bao phủ toàn bộ long sào.
Các thiên chi kiêu tử như Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương đều không khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, cảnh tượng này ngay cả bọn họ cũng bị làm cho chấn động.
Vương Đằng vậy mà lại nhận được sự công nhận của tất cả mọi người ở hiện trường!
Đây là niềm vinh hạnh đến mức độ nào!
Ngay cả Cơ Tu Minh trước giờ không để ý đến sự ngưỡng mộ của người ngoài, thậm chí còn xem như chuyện rắc rối, nhưng mà lúc này nội tâm của hắn cũng bị lay động.
Có ai có thể từ chối loại vinh quang này!
Long sào rộng lớn giờ phút này ngập chìm trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả mọi người đều đang hoan hô vì một người, mặc dù trước nay chưa từng quen Vương Đằng, cho dù là họ cũng không phải đặc biệt đến vì hắn, nhưng hôm nay nhìn thấy cuộc đối chiến như vậy, thật sự khiến bọn họ phải kinh ngạc.