Chương 495: Ông già thần bí
Trên khán phòng, vợ chồng Vương Thịnh Quốc nhìn mọi người tung hô Vương Đằng, trên gương mặt không khỏi lộ ra nét vui mừng và tự hào. Con của họ đứng trên võ đài võ đạo lớn nhất cả nước, giờ phút này được muôn người chú ý!
Bỗng nhiên nổi tiếng!
Không có gì có thể khiến người ta kiêu ngạo hơn việc này!
Lâm Sơ Hàm nhìn dáng người quen thuộc kia, trong lúc bất chợt có hơi ngẩn ngơ, bình thường không để ý, cười đùa giỡn hớt, nhưng ở thời khắc quan trọng hắn luôn tỏa ra hào quang lấp lánh, nhất định trở thành tiêu điểm.
...
Lúc này, ở trên nóc long sào, có ba bóng người đứng ở đó.
Nếu như Vương Đằng có thể nhìn thấy thì sẽ nhận ra ngay, hai người trong số đó chính là Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong.
Hai người một trái một phải đứng phía sau một ông già, ông già này người mặc mặc trường bào xanh lá, thân người nhỏ gầy lọt thỏm trong trường bào.
Bọn họ đã đến từ rất sớm, quan sát toàn bộ quá trình của cuộc thi này.
Chỉ có điều hiện trường không có ai phát hiện ra sự có mặt của họ, cho dù là cường giả cấp Chiến Tướng trong đó cũng không ngoại lệ.
“Tiểu tử... thú vị đấy! ” Cuộc thi kết thúc, ông già này bỗng nhiên cười nhạt nói.
“Ngài quá khen! ” Trên mặt Đàm Đài Tuyền lộ ra một nụ cười, nói.
“Mắt nhìn của ngươi không tệ đó.” Ông già hỏi: “Ngươi muốn cho hắn gia nhập quân đoàn Hắc Tước à?”
“Đúng vậy, vị trí này ta đã sớm chán ghét rồi, dựa theo tốc độ trưởng thành của thằng nhóc này, rất nhanh có thể đứng lên, đến lúc đó vừa lúc đón lớp của ta.” Đàm Đài Tuyền nói.
Tiếu Nam Phong nghe vậy, kinh ngạc nhìn về phía Đàm Đài Tuyền.
“Ngươi không sợ người bên dưới không phục sao?” Ông già nói.
“Không phục thì đánh, vị trí này vẫn phải xem nắm đấm của ai cứng hơn.” Đàm Đài Tuyền vô tư nói.
“Lời của ngươi cũng không phải là không có đạo lý, chẳng qua muốn phục chúng, chỉ dựa vào nắm đấm thì không được, nhất định phải có công trạng.” Ông già nói.
“Thế nên ta mới chuẩn bị cho hắn gia nhập quân đoàn Hắc Tước để rèn luyện.” Đàm Đài Tuyền nói.
Ông già gật đầu, không nói gì thêm, lại quay đầu nói với Tiếu Nam Phong: “Học trò của ngươi cũng rất tốt, xem ra ngươi đã tốn không ít công phu để bồi dưỡng.”
“Đa tạ ngài tán thưởng, hắn… còn rất kém.” Tiếu Nam Phong vừa mừng vừa lo nói.
“Không cần tự ti, lớp thanh niên này có không ít người đều rất xuất sắc, cố gắng bồi dưỡng cho học trò kia của ngươi, ngày sau hẳn sẽ là trụ cột vững chắc.” Ông già nói.
“Vâng, tuyệt đối không phụ kỳ vọng của ngài.” Tiếu Nam Phong trong lòng kích động nói.
“Ừ, mệt rồi, ta về trước đây.” Ông già ngáp một cái, thân hình chợt lóe sáng lên, liền lập tức biến mất.
Đến và đi không để lại dấu vết!
Giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Hai người Đàm Đài Tuyền và Tiếu Nam Phong lập tức cúi đầu một cái về hướng mà ông già biến mất.
“Thế nào, Tiếu Nam Phong, học trò của ta có được không?” Đàm Đài Tuyền quay đầu cười đắc ý nói.
“Hừ! ” Tiếu Nam Phong lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình chợt lóe sáng, cũng biến mất tại chỗ, trong lòng hắn buồn bực, không muốn phản ứng lại với Đàm Đài Tuyền.
Sau khi ông già rời đi, cường giả cấp Chiến Tướng bên trong long sào rốt cuộc đã phát giác ra hai người trên nóc, nhưng họ rất nhanh đã cảm nhận được hai luồng khí tức quen thuộc.
“Thì ra là bọn họ!” Diệp Cực Tinh ngẩng đầu nhìn một cái, hơi kinh ngạc.
“Hai vị này cũng trở lại rồi” Lôi Chấn Đình nói.
“Là ai?” Ahrima nhìn thần sắc của hai người, không khỏi tò mò hỏi.
“Quân chủ của quân đoàn Xích Hổ và quân đoàn Hắc Tước.” Diệp Cực Tinh cười nói.
“Thì ra lại là hai người họ.” Mã tổng lập tức kinh ngạc.
...
Bên trong long sào tiếng vỗ tay mãi không dứt, giọng của bình luận viên vang lên: “Cuộc thi này Vương Đằng thắng, dựa vào thực lực cấp Chiến Binh ngũ tinh vượt cấp chiến thắng, thật khiến người ta rung động…”
Nghe giọng của bình luận viên, Vương Đằng từ giữa không trung chậm rãi đáp xuống, hai cánh sau lưng tản đi, đáp xuống trên võ đài.
Ánh mắt hắn đảo qua, nhặt lấy mấy bong bóng thuộc tính.
‘Nguyên lực hệ Thủy x76’
‘Nguyên lực hệ Băng x132’
‘Thiên phú hệ Băng cao cấp x1’
‘Tinh thần x20″
‘Ngộ tính x36″
...
Vương Đằng lập tức vui mừng, nguyên lực hệ Băng 132 điểm, hắn cực khổ vật lộn với La Thành lâu như vậy là vì cái gì?
Còn không phải là vì để nhổ thêm một chút lông cừu à?
Sức lực bỏ ra này không lãng phí.
Trừ cái đó ra, thứ đáng chú ý nhất chính là thiên phú hệ Băng cao cấp.
La Thành có thể có được thực lực cấp Chiến Binh lục tinh khi tuổi đời còn trẻ, thiên phú có thể nói là nhân tố lớn nhất, tu hành võ đạo, cố gắng dĩ nhiên quan trọng, nhưng mà thiên phú không đủ thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Mà thiên phú tốt, người lại có cố gắng, hiển nhiên tốn càng ít thời gian.
Vương Đằng vốn là thiên phú hệ Băng trung cấp, bây giờ đổi thành thiên phú hệ Băng cao cấp, quả thực chính là súng bắn chim thay bằng đại bác, sau này tu luyện nguyên lực hệ Băng, chắc chắn làm ít công to.
...
Trọng tài tuyên bố kết quả, Vương Đằng nhìn thoáng qua La Thành, có phần tiếc nuối, vị thiên chi kiêu tử của trường quân đội Hạ Đô này, hi vọng lần tranh tài này không tạo thành đả kích quá lớn đối với hắn, đến nỗi ảnh hưởng tới sự gia tăng thực lực trong tương lai.
Suy cho cùng thực lực càng mạnh, thì mới có càng nhiều lông cừu để nhổ.
Hắn đi xuống võ đài, đám người Hàn Chú lập tức vây quanh lại.
“Ngươi, cái tên này, thật là quá... biến thái!” Hàn Chú hung hăng nện một đấm vào ngực Vương Đằng, cảm khái nói.
“Đi đi đi, đừng đánh hạt giống quán quân của chúng ta.” Vạn Bạch Thu một tay đẩy người khác ra, nói bằng giọng chê bai.
“Ha ha ha.” Mọi người không khỏi cười lớn lên.
“Đi thôi, về nghỉ ngơi đàng hoàng, kế tiếp chắc ngươi sẽ phải đối mặt hai người Cơ Tu Minh và Nhậm Kình Thương đấy.” Hàn Chú nói.
...
Xế chiều.
Người thua cuộc vào buổi sáng được sắp xếp đối chiến, cho dù là bị thương nặng, trừ khi bỏ cuộc, nếu không đều phải lên sàn đấu như nhau.
May mà thế lực sau lưng của những người dự thi sẽ không keo kiệt đan dược cao phẩm trong tình huống này, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tiếng là có thể khôi phục hơn phân nửa.