Toàn Thuộc Tính Võ Đạo

Chương 537: Tin tức ngoài ý muốn và quay về trường (2)

Chương 537: Tin tức ngoài ý muốn và quay về trường (2)

Đồng thời hắn cũng giao sản phẩm đan dược, binh khí, phù văn vân vân đã chế tạo xong trước đó cho Vương Thịnh Quốc, để nhanh chóng phát triển sức mạnh gia tộc. Trước kia Vương Đằng kiêng kỵ võ giả khác, không dám khiến Vương gia phát triển quá nhanh.
Nhưng mà bây giờ thực lực của hắn đã đạt đến cấp Chiến Binh thất tinh, tin tưởng không bao lâu nữa có thể đánh sâu vào cấp Chiến Tướng.
Hơn nữa đến giai đoạn này hắn đã lọt vào mắt đại lão, mặc dù đại lão này không nói gì, nhưng thật ra đều là sức mạnh bảo vệ kín đáo.
Người cấp trên biết rõ trong lòng.
Một võ giả thiên kiêu có tiềm lực cấp Chiến Tướng, gia tộc khác không cho phép coi nhẹ.
Cho dù Vương gia thật sự chạm đến lợi ích của tập đoàn tài chính thương mại nào đó, đoán chừng không có kẻ đui mù nào dám đến gây phiền toái.
Vương Đằng hy vọng sức mạnh của bản thân Vương gia tăng lên thật nhanh, như vậy cho dù không có hắn thì vẫn có thể bảo đảm bản thân an toàn.
Dù sao hắn không ở nhà trong thời gian rất dài, có một số việc khó tránh khỏi không chú ý đến được, chỉ có thể dựa vào quốc gia bảo vệ bọn họ thôi.
Tính ra, vẫn là sức mạnh của bản thân mới là thứ đáng tin cậy nhất, không cần phải đi cầu người khác.

Sau đó hắn rốt cuộc không còn làm một con cá mặn nữa, mà bắt đầu tu luyện liều mạng.
Nhưng mà trước khi vào học, có một số nhân tình lui tới vẫn phải qua lại.
Mùng sáu, hắn đi thăm giáo viên chủ nhiệm cấp ba, cho dù Vương Thịnh Quốc có cà thẻ không thì Phạm Vĩ Minh săn sóc hắn không phải giả, bình thường cũng hiền hòa dễ gần, đều giả vờ như không thấy xin nghỉ phép của hắn, lên lớp ngủ gật gì đó.
Chủ nhiệm lớp tốt như vậy đi đâu mà tìm chứ.
Tết đi thăm một chút cũng là việc nên làm!
Vương Đằng cầm theo quà đến cửa.
Phạm Vĩ Minh hết sức vui mừng, đặc biệt là khi nhìn thấy quà thì càng mừng đến cười toe toét.
Học sinh tốt này.
Không chỉ thiên phú tốt, còn biết làm người.
Hắn cũng chú ý đến giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc, tự nhiên biết Vương Đằng giành giải quán quân.
Lúc đó hắn nhìn đến ngốc, học sinh của mình lại cầm giải quán quân, quả thật giống như nằm mơ.
Hắn mới bao lớn chứ, mới vừa tốt nghiệp cấp ba, đã trâu bò như vậy, về sau càng ghê gớm.
Đợt Tết này, mỗi ngày hắn đều khoác lác với vợ và con trai, nói khi Vương Đằng học cấp ba mình đã chăm sóc giáo dục hắn thế nào, nên hắn mới có thành tựu như bây giờ.
Ở nhà còn chưa tính, còn nói trước mặt hàng xóm mỗi ngày.
Nhưng mà vợ và con trai hắn đều biết đến đức hạnh của hắn, nên kệ hắn vui vẻ, thậm chí vốn không hề đặt lời hắn nói vào trong lòng.
Không ngờ hôm nay chính Vương Đằng lại mang theo quà đến nhà thăm hỏi.
Vợ và con trai hắn đều giật mình không nhỏ, đặc biệt là con trai của hắn cũng đi theo con đường võ đạo, vô cùng sùng bái Vương Đằng, gặp được người thật, kích động không thôi, quấn lấy hắn hỏi lung tung.
Giữa trưa, Phạm Vĩ Minh muốn giữ Vương Đằng lại ăn bữa cơm.
Thịnh tình khó từ chối, Vương Đằng đành phải đáp ứng.
Động tĩnh của bữa cơm này không nhỏ, khi Phạm Vĩ Minh ra ngoài mua thức ăn, gặp ai cũng nói, sợ các bạn hàng xóm không biết Vương Đằng đến thăm hắn.

Mùng bảy, Vương Đằng tụ họp với mấy người bạn Hứa Kiệt, Bạch Vi một phen.
Khi ở võ quán Cực Tinh không thể nói chuyện phiếm, lúc ấy đã hẹn tụ tập.
Hứa Kiệt và Dư Hạo biến hóa rất lớn, đều là luyện võ cấp luyện, tinh khí thần toàn thân đều không giống lúc trước, có thể thấy được hai nhà đều đổ vốn gốc.
“Lúc trước nghe nói ngươi thi đậu trường Quân đội Hoàng Hải, nhất là lần làm tiệc rượu đó, người nhà hai chúng ta đều có mặt, nhìn thấy nhà các ngươi đã xảy ra biến hóa cực lớn vì ngươi, người trong nhà đều ghen tỵ, cũng hy vọng chúng ta luyện được thành quả, cống hiến cho gia tộc, nhưng mà bọn họ nào biết đến gian nan khi luyện võ, nhất là muốn trở thành người giống như ngươi thì càng cần nhờ đến thiên phú, chúng ta nào có được thiên phú giống như ngươi.” Hứa Kiệt kể khổ với hắn.
“Đúng thế, hiện giờ anh Vương Đằng giành được quán quân của giải thi đấu Võ đạo đệ nhất toàn quốc, cả nước chỉ có một, vốn không cách nào so sánh được, cah mẹ bọn họ quá ngây thơ.” Dư Hạo cười khổ nói.
Đây là con nhà người ta!
Mấy người hàn huyên rất nhiều, đều là chuyện về võ đạo, hiện giờ võ đạo là xu thế chính, hơn nữa mấy người đều chuẩn bị đi con đường này, tự nhiên không thoát khỏi đề tài này.
Bạch Vi đang tu luyện võ đạo, thật ra Vương Đằng khá kinh ngạc, lần trước không hỏi kỹ.
Lần này vừa tán gẫu, Vương Đằng phát hiện thiên phú của nàng không kém, không tu luyện nhiều đã đến Võ Đồ trung cấp, còn thoải mái hơn hai người Dư Hạo và Hứa Kiệt.
Hai người tỏ vẻ thật ghen tỵ với chuyện này.
Kém hơn Vương Đằng thì thôi, kể cả Bạch Vi đều bỏ bọn họ lại một con phố.
Lấy tiến độ của Bạch Vi, chờ đến thi đại học, chắc còn có thể tiến thêm một bước, có hy vọng thi đậu một trường đại học không tệ.
Tụ họp kết thúc, Vương Đằng đưa nàng về nhà.
Bạch Vi định nói lại thôi.
“Đừng nghĩ quá nhiều, cẩn thận tu luyện, thời đại không giống với trước, chỉ có không ngừng mạnh mẽ lên mới có thể bảo vệ được bản thân và người mình để ý.” Vương Đằng hơi xúc động, nói xong khựng lại một chút, lại nói: “Có gì khó khăn cứ việc đến tìm ta.”
“Ừm, ta đã biết.” Bạch Vi nở nụ cười, kiên định nói: “Ta nhất định sẽ đuổi kịp bước tiến của ngươi, sẽ không bị bỏ lại quá xa.”
“Ta sẽ chờ ngươi.” Vương Đằng cười nói.

Còn chưa qua mười lăm, đã lại đi học.
Vương Đằng tạm biệt cha mẹ, về trường Quân đội Hoàng Hải.
Hôm nay các học sinh đều quay về trường, Vương Đằng gặp đám người Hầu Bình Lượng, Lữ Thư.
Mới vừa thấy mặt, mấy người đã đi lên hung hăng cho Vương Đằng một quyền: “Má ơi, ngươi con bà nó thật trâu bò!”
“Đại lão, đầu gối có thiếu vật trang sức không?” Tống Thúc Hàng không hề có tiết tháo nói.
“Cha, ngươi có thiếu con trai không?” Lữ Thư càng không cần mặt mũi hơn hắn.
“Cút!” Vương Đằng câm lặng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất