Chương 54: Thật đúng là… diễn sâu!
Thuộc tính tinh thần còn lại là liên quan đến thời gian sức bền của năng lực linh thị, cái năng lực này sau này biết đâu sẽ có thành tựu lớn, vì vậy bây giờ tranh thủ mở rộng dung lượng pin ra thôi. Trừ lần đó ra, hôm nay hắn cũng nhặt được không ít thuộc tính thân pháp cơ sở, quyền pháp cơ sở, kiếm pháp cơ sở, đao pháp cơ sở.
Bây giờ mấy môn chiến kỹ này đang đánh sâu vào một tầng khác phía trên nhập vi.
Sau nhập vi chính là ngộ thế!
Ngộ thế là giai đoạn cuối cùng của chiến kỹ cơ sở, đến cấp này, lĩnh ngộ ra thế, đánh nhau với người khác, khí thế đi đầu.
Cách khuất phục kẻ thù mà không chiến đấu!
Nói chính là tác dụng của thế.
Nhưng rất ít người tốn bó lớn thời gian để luyện chiến kỹ cơ sở đến trình độ này, có thời gian thể lực và tinh thần này, không bằng thăng cấp thực lực lên võ giả, đi tu luyện chiến kỹ nguyên lực.
Vương Đằng lại là không sao cả, dù sao đều là nhặt thuộc tính, không nhặt thì phí.
Hơn nữa học giỏi cơ sở, thật ra cũng có ích cho việc tu luyện chiến kỹ nguyên lực sau này, dù sao chỉ có nền móng vững chắc, mới có thể xây dựng tầng gác càng cao.
Mà ngoài chiến kỹ cơ sở đã có, Vương Đằng còn chiếm được một môn chiến kỹ cơ sở mới, côn pháp cơ sở (nhập môn)!
Côn pháp!
Ha ha ha. . . lẽ nào sau này muốn kiếm một cây Như Ý Kim Cô bổng hoặc là Tùy Tâm Thiết can binh??
Sau đó hét to một tiếng
Này, yêu quái, thả sư phụ ta ra!
Kết thúc một đêm nhổ lông cừu. À bậy… Kết thúc một kỳ huấn luyện dài cả đêm!
Vương Đằng nhặt xong thuộc tính cuối cùng, bước ra từ võ quán Cực Tinh, lái xe dọc theo quốc lộ bên bờ biển trở về nhà.
Võ quán Cực Tinh được xây dựng bên bờ biển.
Mà dọc theo đường bờ biển có một con đường quốc lộ, đêm đến thường rất ít xe cộ qua lại.
Màn đêm tối đen như mực, không gian vô cùng yên tĩnh và hẻo lánh.
Vương Đằng lại là người rời khỏi trễ nhất, các học viên khác của võ quán đã về nhà từ sớm rồi.
Trên xe đang mở nhạc.
Tiếng nhạc sôi động xua tan không gian tĩnh mịch xung quanh…
Hôm nay ta nhìn thấy tuyết thổi qua trong đêm lạnh giá.
Mang con tim lạnh buốt cô đơn trôi về phương xa.
Mưa gió đuổi theo màn sương mù, không nhìn thấy bóng dáng
Bầu trời và biển rộng, ta và người
Nhưng sẽ thay đổi (Ai mà không thay đổi)
…
Két…
Tiếng thắng xe chói tai đột nhiên vang lên, phá tan tiết tấu của âm nhạc.
Vương Đằng thắng gấp, cơ thể theo quán tính nhào về phía trước, nhưng dù sao hắn cũng là một võ giả, năng lực khống chế cơ thể không giống người bình thường, lập tức dừng lại ngay.
Đèn chiếu xa chiếu sáng phía trước, một cây cổ thụ ngã chắn giữa đường.
Đồng thời, trên thân cây cổ thụ có một bóng người không nhìn rõ dáng vẻ đang ngồi.
Vương Đằng nhíu mày.
Người này xem bộ dạng chắc không phải người tốt đây.
Hoàn toàn giống như đang muốn xông về phía của hắn.
Vừa định xuống xe, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hắn liền khởi động đôi mắt ‘Linh Thị’.
Một vùng ánh sáng giống như đèn sợi đốt năm mươi watt xuất hiện trong tầm mắt…
Nguyên lực!
Võ giả!!
Vương Đằng giật bắn mình một cái, tại sao lại có võ giả tìm đến mình chứ? Đối phương là ai? Có mục đích gì…
Vô số câu hỏi hiện ra trong đầu.
Tuy nhiên, từ cường độ ánh sáng phản hồi từ đôi mắt Linh Thị, rồi so sánh với bản thân, hắn nhận ra rằng cho dù có đánh nhau, hắn cũng không sợ.
Vương Đằng lấy chiến kiếm ra, đeo găng tay vào, sau đó chậm rãi bước xuống xe.
“Mau giao đồ ra đây!” Người đó nhìn Vương Đằng, đột nhiên cất tiếng nói.
“Đồ gì? Hình như ta không quen ngươi!” Vương Đằng nghi ngờ nói.
“Có quen biết ta hay không không quan trọng, nhưng đồ mà ngươi có được từ núi Bảo An, thì giao ra đây, ta có thể tha mạng sống cho ngươi.” Người kia lạnh lùng nói.
“Đồ vật có được từ núi Bảo An gì chứ, ta không biết ngươi đang nói gì” Trong lòng Vương Đằng hơi hồi hộp.
Người này làm sao biết được là ta lấy chứ?
Người kia lạnh lùng cười một tiếng, đứng dậy đi về phía Vương Đằng: “Ngươi không biết? Vậy kiếm và găng tay trên tay của ngươi là từ đâu đến?”
“Đây đương nhiên là do ta mua rồi.” Vương Đằng lạnh nhạt nói.
Đối phương tiến đến gần hơn, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy rõ ràng, đây là một chàng trai hơn ba mươi tuổi, dung mạo không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt lại giống như một con sói cô độc, không giống như người lương thiện.
“Chết đến nơi còn dám mạnh miệng.” Chàng trai kia giơ điện thoại lên “Đội viên trong tiểu đội của chúng ta, trong điện thoại đều có cài đặt hệ thống định vị. Quả thật ngươi rất giỏi che đậy, hủy thi diệt tích, chết không đối chứng, tiếc là lại ngu ngốc đem điện thoại của bọn họ về.”
“Chết tiệt, trên điện thoại lại có cài đặt định vị, thật sơ ý!” Vương Đằng thầm tự mắng chửi chính mình một câu.
“Thế nào, không còn gì để nói nữa phải không, nói cho ta biết đồ đang ở đâu, ta làm chủ tha cho ngươi một mạng.”
“Không ngại nói cho ngươi biết, ta là một võ giả, nên một Võ Đồ hèn mọn như ngươi cho dù có cầm được vũ khí Phù Văn đi chăng nữa cũng không thể nào trở thành đối thủ của ta.”
“Thế nên đừng tự lầm tưởng.” Chàng trai kia thản nhiên nói.
Vương Đằng mừng thầm trong lòng: “May mắn là ta luôn mang hai chiếc điện thoại kia theo bên mình, người này chỉ vừa mới tìm được ta, có lẽ hắn vẫn còn chưa biết nhà ta ở đâu.”
Nhưng trên mặt lại tỏ ra bộ dạng khiếp sợ.
“Võ giả, hóa ra ngươi lại là võ giả!”
“Nhưng mà nếu ta đem đồ vật giao cho ngươi, ngươi thật sự sẽ tha cho ta chứ?”
Vương Đằng diễn sâu, vẻ mặt thấp thỏm, vừa như do dự, lại có chút e ngại, giống như khó có thể đưa ra lựa chọn.
“Đương nhiên, ngươi nên cảm thấy may mắn vì chỉ có một mình ta đến xử lý chuyện này.”
“Nếu để các đồng đội khác của ta biết được, ha ha, bọn họ không dễ nói chuyện như ta đâu.” Chàng trai kia nói.
“Những người khác không biết ư?” Vương Đằng ngẩng đầu lên.
“Đúng vậy, chỉ có mình ta biết, cho nên ngươi không cần lo lắng việc sẽ có người khác tìm đến làm phiền ngươi.” Dường như để Vương Đằng tin tưởng, nét mặt chàng trai kia tỏ ra rất chân thành.
“Được, vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi phải đảm bảo tha mạng cho ta.”
Vương Đằng cắn răng, cuối cùng gật đầu một cách nặng nề và nói.
Hắn đi về phía đối phương.