Chương 615: Vậy thì đánh chết tất cả đi!
Vương Đằng đưa miếng thịt nướng chín đầu tiên cho Đàm Đài Tuyền, mọi người cũng không có cách nào nói được. Suy cho cùng đó cũng là thầy của hắn.
Vì vậy lúc này Khổng Lê vô cùng ấm ức, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Vương Đằng, giống như là muốn nuốt hắn vào trong bụng vậy.
Trên thế giới, khoảng cách xa nhất không phải là chân trời góc bể mà là thức ăn ngon ở ngay trước mặt nhưng không ăn được!
Đối với một kẻ ham ăn thật sự mà nói, đây là sự tàn ác đến nhường nào!
Khổng Lê cảm nhận sâu sắc được lòng dạ hẹp hòi của Vương Đằng, trong lòng dâng lên từng đợt cảm giác bất lực.
Vương Đằng đương nhiên biết nàng là một kẻ háu ăn, lúc này nhìn thấy bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc của nàng, không nhịn được có chút buồn cười, hắn lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, không phải đang nướng sao, không thiếu phần của ngươi đâu.”
“Đây là ngươi nói đấy nhé, phải bao no đấy!” Khổng Lê nhìn miếng thịt nướng vàng óng ánh trước mặt, vực dậy tinh thần, sờ sờ bụng nói.
“Không có chút tiền đồ.” Vương Đằng khinh miệt nói.
Khổng Lê không hề để tâm, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào miếng thịt nướng.
Không bao lâu, từng giọt từng giọt mỡ vàng óng nhỏ xuống, bị lửa đốt bốc hơi lên, lại có một lớp cháy sém phủ bên ngoài, mẻ thịt nướng tươi ngon với mùi hương nức mũi ra lò.
Xoẹt!
Tốc độ của Khổng Lê nhanh đến tận cùng, nàng giật một phát, cướp miếng thịt nướng, cũng không sợ nóng, lập tức nhét vào trong miệng.
“Wow, Vương Đằng à, kỹ năng nấu nướng của ngươi tuyệt thật đấy!” Nàng nuốt mấy miệng thịt nướng to đùng vào trong bụng, miệng đầy mỡ hét lớn lên.
“Bây giờ biết sự lợi hại của ta rồi à.” Vương Đằng đắc ý nói.
Khổng Lê giơ ngón tay cái lên, đã không rảnh nói chuyện nữa, miệng của nàng lại một lần nữa bị nhét đầy.
“…”
Vương Đằng lắc đầu, chia những miếng thịt nướng khác ra.
Vũ Văn Hiên im lặng thu hồi lương khô, vẻ mặt bình tĩnh nhận lấy một miếng thịt nướng mà Ngưu Lê ngồi bên cạnh đưa qua, yên lặng bắt đầu ăn.
Mẹ kiếp thơm thật đấy!
Bởi vì tương đối nhiều người, Vương Đằng tiếp tục nướng thêm hai ba lần nữa, mới có thể để cho tất cả mọi người được thưởng thức kiệt tác của linh trù Vương Đại như hắn chứ.
Nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của mọi người, Vương Đằng cảm thấy nỗi cực khổ này thật xứng đáng.
Rất nhiều người ở đây rất hiếm khi có cơ hội được ăn linh thực do linh trù đại sư chế biến, hôm nay chẳng những được ăn, mà còn là miễn phí, tâm trạng vui vẻ đến cực điểm.
Vương Đằng thậm chí còn lấy rượu ngon có được từ chỗ tộc Ải Nhân ra uống mấy chén cùng với đám người Khổng Lê.
“Tên nhóc này đúng là có không ít đồ tốt nha, đợi đánh xong trận chiến này, nhất định phải lấy ra chia sẻ với ta đấy, nếu không sẽ có lỗi với ta vì trước kia ta mời ngươi ăn nhiều bữa thế kia.” Khổng Lê nấc cục, nói.
Vương Đằng cười nhưng không nói gì.
Bày trò, ngươi có thể moi gì từ trong miệng ta ra thì ta phục ngươi!
…
Mọi người ăn uống no nê, dập tắt đống lửa. Trừ bầu trời đêm với ánh trăng sao sáng chói, chỉ còn lại một khoảng tối đen.
Mặc dù ban nãy tất cả mọi người đều rất thoải mái, nhưng bọn họ đều biết, qua đêm nay, sống chết có số, không biết chừng ngày mai sẽ không còn được tận hưởng những thứ tốt đẹp của thế gian này nữa rồi.
Đợi chờ là đau khổ.
Gió thổi mưa giông trước cơn bão!
Giống như biển hiện gió lốc sắp xảy ra, trên bầu trời mây đen bao phủ, lộ ra một luồng không khí cực kỳ ngột ngạt bức bối.
Thành phố Tinh Phong!
Cả thành phố yên tĩnh đến đáng sợ.
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua trong sự chờ đợi, đám người Ân Đồng Phương và Dương Vương đứng ở trên mái nhà của tòa nhà chỉ huy thành phố Tinh Phong, bọn họ đứng suốt từ sáng đến đêm, không có ai rời khỏi.
Ven khu rừng rậm, Đàm Đài Tuyền chắp tay đứng ở trên ngọn của một cây đại thụ, lặng lẽ nhìn về phía thành phố Tinh Phong.
Nàng đứng đây cũng suốt cả một ngày!
Cùng lúc đó, ở xung quanh thành phố Tinh Phong, ở rất nhiều nơi kín đáo cũng có rất nhiều ánh mắt yên lặng nhìn chăm chú về phía thành phố Tinh Phong.
…
Ầm ầm ầm!
Trên bầu trời bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ mạnh.
“Đến rồi!”
Hai chữ này lập tức hiện lên trong đầu của vô số người, cơ thể của tất cả mọi người đều trở nên căng thẳng.
Trên bầu trời, gió nổi lên, mây cuồn cuộn.
Mây đen giăng kín như bị một luồng sức mạnh vô hình cuốn đến, tạo thành từng vòng xoáy khổng lồ…
Có khoảng nhiều hơn năm vòng xoáy như thế!
Phân bố trên bầu trời của thành phố Tinh Phong giống như năm con ma nhãn khổng lồ thâm thúy, từ một thế giới khác nhìn xuống.
“Năm lốc xoáy không gian!”
Trong thành phố Tinh Phong, sắc mặt của đám người Ân Đồng Phương cực kỳ khó coi, mắt dán chặt vào năm lốc xoáy khổng lồ trên bầu trời, trong lòng rung động.
Bên kia, Vương Đằng cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt nghiêm trọng lẩm bẩm: “Hành động của loài Hắc Ám khoa trương thật!”
Ở bên cạnh hắn, Đàm Đài Tuyền mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói: “Một ngày chưa tiêu diệt loài Hắc Ám, Nhân tộc ta vĩnh viễn không có ngày yên ổn!”
“Vậy thì đánh chết tất cả đi!”
Đàm Đài Tuyền hơi sững sờ, không khỏi cười lên ha hả, cười như điên như dại, như một người đàn bà điên: “Đúng, đánh chết tất cả!”
Chẳng biết tại sao, Vương Đằng cũng cười lớn lên theo.
Hai người cười giống như hai kẻ thần kinh vậy.
Ở nơi xa, đám người Khổng Lê mở to hai mắt nhìn hai thầy trò này, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Bọn họ có phải là bị điên rồi không??
Chỉ cười trong chốc lát, Vương Đằng không cười nữa, nhìn về cái lỗ khổng lồ đen kịt đang không ngừng hé ra kia, giống như nhìn thấy vô số bong bóng thuộc tính không gian rơi xuống.
Hắn đã không nhịn được, rục rịch ngóc đầu dậy!
Vết nứt không gian trên bầu trời còn chưa hoàn toàn thành hình, đột nhiên mặt đất lại bắt đầu chấn động.
Ở nơi xa, vô số bóng đen xông ra từ dưới mặt đất, từ bốn phương tám hướng, giống như thủy triều tuôn ra về phía thành phố Tinh Phong.
Grào!
Từng đợt tiếng gầm gừ như tiếng dã thú gào thét vang lên.
Cả thành phố Tinh Phong bị bao vây trong vòng vây, giống như không có đường để thoát.