Chương 76: Có một người, thương thuật của hắn như thần! (2)
Cao thủ và người yêu thích nghiệp dư khác nhau ngay ở chỗ này. Vương Đằng nhìn xuống giao diện thuộc tính, thuộc tính thương thuật cuối cùng từ tiểu thành nhảy tới đại thành, uy lực tăng lớn!
“Người anh em, thương thuật này của ngươi, thần!”
Thấy người đàn ông đầu đinh bắn súng xong, lập tức có người đi lên bắt chuyện.
“Quá khen, thương thuật của ta đây nhiều lắm xem như chuẩn một chút, nhưng không đảm đương nổi chữ thần này!” Người đàn ông đầu đinh khiêm tốn nói.
“Ngươi thế này mà còn không thần, vậy thế nào mới tính là thần được?” Người bên cạnh đều không tin lắm.
“Các ngươi thật là, đừng không tin, ta đã từng thấy qua một người có thương thuật siêu thần, người đó mới gọi là thần!” Người đàn ông đầu đinh dường như đang nhớ lại chuyện gì, mặt mũi tràn đầy cảm thán.
“Người kia rốt cuộc có bao nhiêu thần?” Có người tò mò hỏi.
“Đã từng thấy thương thuật biết chuyển hướng chưa?” Người đàn ông đầu đinh thần bí hỏi.
Vương Đằng bị cuộc nói chuyện giữa bọn họ hấp dẫn chú ý, vốn định tiếp tục nhặt thuộc tính, lúc này không khỏi dừng bước.
Thương thuật biết chuyển hướng?!
Mơ hồ như vậy sao?
Ngươi cho rằng ngươi đang đóng phim giả tưởng hả?
Không đúng, mặc dù không phải phim giả tưởng, nhưng đây là phim võ hiệp!
Thời đại võ đạo, tất cả đều có khả năng!
Câu hỏi của người đàn ông đầu đinh khiến cho đám người đưa mắt nhìn nhau, một đám nhân sĩ nghiệp dư, đều chưa từng nghiêm chỉnh gặp mấy người có thương thuật lợi hại, huống chi là siêu thần.
Người đàn ông đầu đinh lâm vào hồi ức, sau đó thở dài, nói: “Ta đã gặp, người kia là Súng Thần chân chính, thương thuật như thần, đáng tiếc quá tự phụ, trúng quỷ kế của người khác, dùng thương thuật hắn đắc ý nhất giết chết người phụ nữ hắn yêu quý nhất!!”
Lời hắn nói khiến cho đám người quả thực kinh ngạc cực kỳ. Nhìn vẻ thuơng hại trên mặt người đàn ông đầu đinh, dù là chưa từng tận mắt thấy được, nhưng cũng cảm thấy người kia vô cùng đáng thương.
“Chậc!” Vương Đằng chép miệng, không biết nên tỏ vẻ mặt gì.
“Vậy sau đó thì sao?” Người bên cạnh không nhịn được mà hỏi.
Những người khác cũng trông mong nhìn qua người đàn ông đầu đinh, lòng tò mò bung rạp, muốn biết phát triển tiếp sau đó thế nào.
“Sau đó hắn không chịu được đả kích, tinh thần sụp đổ, bây giờ đang ở trong Bệnh viện tâm thần Tây Giao đấy.” Người đàn ông đầu đinh tiếc hận nói.
“A!!”
Mọi người thực sự không nghĩ tới là kết quả như vậy, lại bóp cổ tay thở dài một hồi!
“Bệnh viện tâm thần Tây Giao!”
Trong miệng Vương Đằng nhắc đi nhắc lại cái địa danh này, trong mắt lóe ra tia sáng, không biết nảy ra ý định quỷ quái gì.
…
Buổi trưa ăn cơm trưa xong, Vương Đằng đi thẳng đến Bệnh viện tâm thần Tây Giao.
Nơi đó cũng không khó tìm, dựa theo hướng dẫn lái xe đến Tây Giao, rất dễ dàng đã tìm được nơi đích.
Vương Đằng dừng xe, đi xuống.
Trước mắt là một tòa kiến trúc cũ kỹ lấy màu xám trắng làm chủ, trên tường loang lổ, xung quanh được lan can sắt vây lấy, lớp sơn bên ngoài đã tróc ra, lộ ra vết rỉ, góc tường mọc đầy cỏ dại, giống như đã thật lâu không có người quản lý.
Vương Đằng hơi kinh ngạc về sự cũ nát của bệnh viện tâm thần này, cùng với sự hoang vu ở vùng lân cận.
Theo lý thuyết, xã hội hiện đại, bệnh viện tâm thần không phải càng nên chú trọng hoàn cảnh sao?
Sao chỗ này làm như nhà ma trong phim vậy!
Ở nơi như này trong thời gian này, không bệnh cũng sẽ nghẹn ra bệnh!
Mang theo sự khó hiểu, Vương Đằng đi vào bệnh viện tâm thần, không biết có phải là ảo giác hay không, hắn luôn cảm giác lạnh lẽo.
Thân là võ giả, thính lực mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
Đứng ở cửa bệnh viện tâm thần, hắn dường như có thể nghe được, phảng phất có âm thanh có người mang dép chạy băng băng trong hành lang trống trải.
Lẹt xẹt, lẹt xẹt, lẹt xẹt…
Shhhh!
Vương Đằng không khỏi sợ run cả người, má ơi, cũng không biết tới bệnh viện tâm thần này có phải là quyết định chính xác hay không nữa?
“Xin chào, ta muốn vào thăm hỏi ngài ‘Súng Thần’ một chút!”
Tại đại sảnh lầu một bệnh viện tâm thần Tây Giao, Vương Đằng nói rõ ý muốn với y tá trực quầy.
Y tá cúi đầu lướt điện thoại, không trả lời.
“Xin chào…” Vương Đằng nhẫn nại, mở miệng nói lần nữa.
“Chào cái gì!” Cô y tá kia ngước mặt nhìn lên, một gương mặt tròn to bành như cái bánh lớn với cặp mắt ti hí, trừng Vương Đằng.
Nhìn chằm chằm…
“... “ Vương Đằng động não một chút, thốt lên: “Ta cảm thấy ngươi ốm một tí nhất định sẽ rất xinh đẹp!”
“Thật không?” Đôi mắt của y tá mặt bành chợt sáng ngời.
“Đương nhiên, người quen biết ta đều gọi ta là chàng trai thành thật, lời của ta có thể tin được.” Vương Đằng thốt ra những lời thề son sắt.
“Vậy nhất định ta phải ốm lại, sau đó chứng minh cho tất cả mọi người thấy…”
“Đúng vậy, chứng minh cho bọn họ thấy!”
“Chứng minh cho bọn họ thấy, ta ốm lại, vẫn xấu như vậy hahahahaha” Y tá mặt bành đột nhiên cười như điên dại.
“... “ Vương Đằng.
Bệnh viện tâm thần, ngay cả nhân viên làm việc cũng không bình thường vậy sao?
Vương Đằng sợ hãi nhìn cô y tá đang cười như điên dại trước mắt, nàng cười đến thở không ra hơi, phấn trên mặt như tuôn rơi xuống.
“Vậy, ta có thể gặp ngài Súng Thần không nhỉ?”
Đợi đến khi tiếng cười của y tá dần tắt, Vương Đằng mới cẩn thận hỏi tiếp.
“Ngài Súng Thần? Người mà ngươi nói là người nào? Ở đây, chúng ta có tới tổng cộng chín người tự xưng mình là Súng Thần!” Y tá mặt bành nói.
Vương Đằng lập tức cảm thấy hơi đau đầu.
Hắn lại bắt đầu hoài nghi việc mình tìm đến bệnh viện tâm thần này rốt cuộc có phải là quyết định chính xác hay không?
“Là người đã ngộ sát chính người phụ nữ của mình đó?” Vương Đằng chọn lọc từ ngữ và nói.
“Ể, ngươi đang nói đến kẻ đáng thương và xui xẻo kia à!” Y tá mặt bành không chút biến sắc, nhưng nói bằng giọng điệu như đã hiểu ra.
“Là hắn, là hắn, chính là hắn!” Vương Đằng gật đầu.
“Thật xin lỗi, ở đây chúng ta từ chối bất cứ người nào vào thăm.” Y tá mặt bành cúi đầu xuống, tiếp tục bấm điện thoại.
“? ?” Vương Đằng có cảm giác gân xanh trên trán của mình đang nổi lên rần rần.
“Từ chối thăm hỏi? Vậy sao ngươi không nói sớm!”
“Ủa, ta thấy ngươi rất có nguyện vọng muốn trò chuyện, nên cố gắng gượng trò chuyện cùng ngươi một lát thôi!” Y tá mặt bành lên tiếng trả lời, nhưng vẫn không thèm ngẩng đầu nhìn lên.