Chương 80: Phải tiết chế.
Mở giao diện thuộc tính ra! ‘Ngộ tính’ : 93
‘Tinh thần’ : 55
‘Thiên phú’ : Thiên phú hệ Hoả sơ cấp (11/300), thiên phú hệ Băng sơ cấp (13/300), thiên phú hệ Thổ sơ cấp (12/300), Linh Thị (sơ cấp 1,4/10), Yêu Liên độc thể (15/10000)
‘Nguyên lực’ : 64/100 Hoả (cấp Chiến Binh một sao)
8/100 Băng (cấp Chiến Binh một sao)
7/100 Thổ (cấp Chiến Binh một sao)
30/100 Độc (cấp Chiến Binh một sao)
‘Công pháp’ : Xích Viêm quyết (nhập môn 20/100), Huyền Bằng quyết (nhập môn 12/100), Hoàng Thổ Công ‘Thổ Nguyên thuẫn’ (nhập môn 15/100)
‘Kỹ năng chiến đấu’ : Chiến kỹ cơ sở (quyền, kiếm, đao, thân ngộ thế), côn pháp cơ sở (viên mãn), kỹ thuật đấu súng (nhập môn 1/10), Hoả Lân kiếm pháp (nhập môn 43/100), Huyễn Băng quyền (nhập môn 13/100)
‘Tri thức’ : Môn học cơ sở (điểm tối đa), “Năm năm thi võ ba năm phỏng” (80 điểm)
‘Chiến lực tổng hợp’ : 221
‘Thuộc tính trắng’ : 0
Cột kỹ năng chiến đấu, ‘thương thuật’ ban đầu đã biến thành ‘kỹ thuật đấu súng’!
Nhưng chỉ là nhập môn, ngoài ra còn có thêm rất điểm thuộc tính cần phải thăng cấp, mà thương thuật cũng giống các chiến kỹ cơ sở khác, không có ghi chú rõ ràng.
— Sự khinh bỉ trắng trợn đến từ hệ thống!
Vì vậy dựa theo cá tính đáng giận của hệ thống, kỹ thuật đấu súng không thể nghi ngờ là còn cao cấp hơn cả thương thuật.
Mặc dù trước đây Vương Đằng chưa từng nghe nói đến kỹ thuật đấu súng, nhưng trong nửa phần sau của video vừa rồi đã có nội dung tương quan.
Lý thuyết của kỹ thuật đấu súng chỉ ra, phải kết hợp cả khoa học kỹ thuật và võ đạo.
Từ sau khi súng ống phù văn ra đời, trải qua sự thử nghiệm và sáng tạo lặp đi lặp lại của võ giả Trái Đất, cuối cùng mới cho ra kỹ thuật đấu súng khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật như bây giờ!
Nghe thấy đã sợ mất mật!
Không hề nói ngoa khi dùng cụm từ này, mà đó chính là sự thật.
Trên lý thuyết, kỹ thuật đấu súng là một loại năng lực mạnh mẽ dung hoà thể thuật, thương thuật, kiếm thuật thành một thể.
Rất nhiều võ giả chuyên về sử dụng súng ống phù văn, lại kết hợp với kỹ thuật đấu súng, uy lực kinh người, phải gọi là trên cả khủng bố!
Theo như video giới thiệu thì nguyên lý của kỹ thuật đấu súng chính là tự lấy bản thân làm trung tâm, hình thành một mô hình thống kê học.
Các ngươi không nghe lầm đâu, thống kê học!
Muốn học kỹ thuật đấu súng, đầu tiên phải học thật giỏi thống kê học, cho nên những ai mà học dốt thì tự giác cút sang một bên.
Tiếp tục chủ đề chính…
Ở trong mô hình thống kê học, đường bắn của đạn và vị trí của phe địch đều có thể bị bao quát.
Vì vậy, vận dụng kỹ thuật đấu súng linh hoạt có thể tính toán được các góc chết quanh thân, tấn công và phòng ngự cùng tồn tại.
Nói thì hơi phức tạp nhưng đơn giản thì chính là…
Võ đạo cộng thêm súng, kết hợp với thống kê học, thiết kế đường bắn tốt.
Đúng, chính là như vậy!
Vương Đằng nâng cằm, như đang suy nghĩ gì đó, không có vấn đề gì khác, chỉ cảm thấy có thể sắp không đè lại được nắp quan tài của Newton.
‘Người đâu, người đâu, đè lại, đè lại, đừng để nó lật!’
“Năng lực khá trâu bò!”
“Nhưng hiện tại làm cách nào để tăng thuộc tính kỹ thuật đấu súng lên?” Vương Đằng không nghĩ ra, suy nghĩ một lúc, chỉ đành tìm cơ hội thử nghiệm sau đó.
Bây giờ đã có kỹ thuật đấu súng thì đương nhiên là muốn sử dụng rồi.
Mà kỹ thuật đấu súng thì chắc chắn phải có súng thì mới có thể phát huy được!
Mặc dù Vương Đằng có một khẩu súng phù văn, nhưng lần trước khi đối phó với võ giả ở núi Bảo An đã bắn sạch đạn rồi.
“Phải mua một ít đạn thôi. Nhưng mà mua ở đâu được nhỉ?”
“Lỗ đại sư!”
Đột nhiên hắn nghĩ đến một nơi, lấy điện thoại ra, đang muốn liên lạc với đối phương thì phát hiện lúc này đã là đêm khuya, đành phải từ bỏ.
Giờ đã muộn lắm rồi, Vương Đằng không kìm được ngáp một cái, lắc đầu, tắt đèn, chuẩn bị đi ngủ.
Cuối cùng, nhìn lướt qua bảng thuộc tính lần cuối trước khi đi ngủ.
Tinh thần đã đạt được 55 điểm! Có thế nói một đường tăng vọt thẳng tắp!
Bệnh viện Tâm thần Tây Giao quả là một nơi rất tốt. Nếu không phải bệnh nhân trong bệnh viện không thân thiện lắm thì hắn cũng muốn thường xuyên ở lại đó.
Ngày tiếp theo.
Vì hôm nay là thứ hai nên Vương Đằng thức dậy rất sớm.
Tối hôm qua hắn ngủ quá muộn, vào lúc ăn bữa sáng, vành mắt có hai quầng thâm đen sì, còn liên tục ngáp.
Lý Tú Mai và Vương Thịnh Quốc trao đổi ánh mắt với nhau.
“Ngươi nói đi.”
“Không thì ngươi nói đi.”
“Có nói hay không? Không nói ta lập tức lấy bàn chải đánh răng của ngươi cọ bồn cầu!”
“Được được được! Ta nói, ta nói là được chứ gì!”
Màn giao tiếp bằng ánh mắt này cuối cùng cũng kết thúc bằng sự thất bại toàn tập của Vương Thịnh Quốc.
Hắn buông cái muỗng cầm trong tay xuống, ho khan một tiếng, gọi to: “Con trai!”
“Vâng?” Vương Đằng ngẩng đầu lên, nghi ngờ nhìn hắn.
“Mặc dù ngươi đang ở cái độ tuổi huyết khí phương cương, nhưng mà cũng phải biết tiết chế một chút, không tốt cho thân thể đâu!” Vương Thịnh Quốc ý vị sâu xa nói.
? ?
“…Tiết, tiết chế?” Mặt Vương Đằng đầy dấu chấm hỏi.
Vương Thịnh Quốc không nói gì nữa, lộ vẻ mặt ngươi cũng biết mà, khiến cho Vương Đằng suýt nữa phun ra một ngụm máu.
Cho nên, âm thanh tối hôm qua vẫn bị nghe thấy sao?
Hắn biết thế nào cũng sẽ như vậy mà!
Có thể cho ta giải thích một câu được hay không? Thật ra đó chỉ là âm thanh phát ra từ đấm bóp mà thôi, tuyệt đối không có chuyện gì ngượng ngùng xảy ra đâu mà!
“Con trai, lại đây, ăn hai quả trứng gà này đi, bồi bổ cơ thể!” Lúc này, Lý Tú Mai mang ra hai quả trứng gà.
“…”
Vương Đằng cũng không biết mình nhận lấy thế nào. Nhìn hai quả trứng gà trong tay, hắn bỗng nhận ra một điều, chuyện này chắc chắn không thể giải thích được.
Thằng chó Nhật đầu mì tôm này!
Hại tên tuổi cả đời của ông đây bị huỷ trong chốc lát!
Lần sau gặp hắn, chắc chắn sẽ mang cho hắn ít rượu.
Cho một ít nước tiểu vào trong rượu này, trong nước tiểu lại bỏ thêm chút thuốc tiêu chảy nữa này. Hắn cứ thế quyết định trong vui sướng!
Vương Đằng rời khỏi nhà cứ như chạy trốn. Ánh mắt của hai vị trong nhà thực sự khiến hắn không thể chịu đựng nổi, đi đến chỗ nào hắn cũng có thể cảm nhận được hai cặp mắt đang từ ái nhìn mình phía sau.
Trường Trung học Đông Hải số 1.
Bầu không khí trong trường học đã căng thẳng đến cực điểm.