Chương 97: Đến ca hát đi, ai cũng đừng sợ! (2)
Đám thí sinh vội vàng hành động. Nửa tiếng đồng hồ, nói ít không ít, nói nhiều cũng không nhiều, một vài nữ sinh còn cực kỳ lề mề, sao còn dám nói nhảm, trì hoãn thời gian. Nhìn thấy đám thí sinh luôn tay luôn chân, hoàn toàn vứt bỏ dáng vẻ tâm cao khí ngạo của lúc trước ra sau đầu.
Người đàn ông mặc quân trang cười nói với Lưu Văn Thạch: “Đám nhóc này là thiếu ăn đòn, vứt chúng cho ta một tuần, đảm bảo có thể xử lý thành ngoan ngoãn vâng lời!”
“Khà khà, ngươi quả là không chê chuyện lớn, trong bọn họ có không ít người đều có tư chất võ giả, sau này không chừng có thể đạt đến trình độ nào đó. Ngươi không sợ sau này bọn họ tìm người tính sổ sao?” Lưu Văn Thạch nói đùa.
“Hi hi, võ giả ta huấn luyện không được một trăm người thì cũng được năm mươi người, còn sợ đám tiểu tử thối vắt mũi chưa sạch này à!” La thiếu uý khinh thường nói.
“Được, được, được, là La thiếu uý ngươi lợi hại.”
...
Vương Đằng và Dương Kiến ở chung một phòng, hai người còn lại cũng là bạn học ở lớp 12-8, mọi người đều quen biết nhau, ở cùng cũng bớt đi không ít phiền phức.
Còn Lâm Sơ Hàm thì ở cùng với ba bạn học nữ khác.
Nhân duyên của nàng trong khối quả thật rất tốt, bình thường có không ít người tìm nàng hỏi chuyện. Tuy rằng tính cách nàng có hơi lãnh đạm, nhưng đối với vấn đề của các bạn học, trước nay nàng đều có hỏi tất đáp.
Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua, giọng nói của La thiếu uý truyền đến nhàn nhạt.
“Ra tập hợp!”
Đám thí sinh không dám chậm trễ, lũ lượt chạy ra ngoài tập hợp.
May mà thời gian nửa tiếng đồng hồ khá dư dả, đám nữ sinh cũng không dám rề rà, thu dọn dứt khoát xong, thì đợi tập hợp.
“Điểm số, từ trước ra sau!”
Đám thí sinh xếm thành hàng, nghe thấy lời nói của hắn, lập tức bắt đầu điểm số từ người đầu tiên.
Một!
Hai!
Ba!
...
Không bao lâu, mọi người đã điểm số xong, tổng cộng 1352 người!
“Rất tốt, toàn bộ đều có mặt, xem ra các ngươi đã nhớ kỹ lời nói của ta.” La thiếu uý gật đầu hài lòng, nói: “Bây giờ đi theo ta đến nhà ăn ăn tối!”
Đi theo La thiếu uý dẫn đường, đám thí sinh đi đến nhà ăn, bên trong đã có rất nhiều quân nhân đang ăn cơm, chỉ có một khu vực còn trống, rõ ràng là chuẩn bị cho đám thí sinh này.
Quân nhân đang ăn cơm nhìn thấy đám thí sinh này, không khỏi ngẩng đầu tò mò đánh giá bọn họ một lượt, nhưng sau đó lại cúi đầu ăn cơm, cả quá trình yên tĩnh vô cùng.
“Nửa tiếng đồng hồ, ăn cơm xong thì ra ngoài tập hợp.”
Lại là ra lệnh một tiếng, thí sinh chen chúc nhau đi vào, tìm vị trí ngồi xuống ăn cơm.
Mới một lúc như thế, đã có dáng vẻ kỉ luật nghiêm minh rồi…
Kỷ luật nghiêm minh cái rắm ấy!
—Chủ yếu vẫn sợ bị huỷ bỏ tư cách thi nha!
Đám thí sinh có nỗi khổ mà không nói ra được, trong lòng sớm đã mắng cái tên La thiếu uý kia một trăm lần lại một trăm lần, âm thầm hạ quyết tâm sau này chắc chắn không thi vào trường quân đội, có quá biến thái rồi hay không!
Đợi đến khi mọi người ăn cơm xong, đã là bảy giờ rưỡi.
Trong quân doanh đã thắp sáng đèn, trên thao trường truyền đến tiếng quân ca to rõ, khiến cho cả quân doanh nghiêm túc nhiều thêm chút vẻ sinh động.
“Các cô gái nhỏ, các chàng trai trẻ, có hứng thú qua hát hai bài không?” La thiếu uý mỉm cười nói.
“Có chị gái nữ binh xinh đẹp không, không có chúng ta không hát đâu!”
Không biết là ai, to gan lớn mật, hét lớn một tiếng trong dám người, nhất thời dẫn đến sự ồn ào của mọi người.
“Ò—”
“Đúng thế, có hay không vậy!”
“Luận võ bọn ta đấu không nổi, nhưng nếu là thi hát thì có thể nha!”
“Tiểu tử được lắm!” La thiếu uy lập tức bị chọc tức đến mức cười phá lên, chưa từng thấy ai khoa trương như vậy, rồi nói: “Đi đi đi, qua thi đấu đi, muốn thấy nữ binh xinh đẹp cũng không phải không thể, thắng rồi thì cho các người gặp hoa khôi của doanh trại chúng ta.”
“Ngươi nói đó nha, không được nuốt lời!”
Thấy hắn không nhắc đến chuyện huỷ bỏ tư cách thi, lá gan của đám thí sinh cũng lớn hơn nhiều, dám diễn tuồng với cả La thiếu uý.
Lưu Văn Thạch thấy vậy thì lắc đầu.
Tên La thiếu uý này thật là không bớt việc, ngày mai còn phải đi thi, buổi tối ầm ĩ như vậy thật sự không có vấn đề sao?
Nhưng hắn lại nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của đám thí sinh, đắn đo một lúc thì cho bọn họ đi.
“Được rồi, coi như thư giãn một chút vậy.”
“Không biết tình hình thí sinh bên phía võ quán Lôi Đình và võ quán Bách Luyện ở trong quân doanh khác thế nào?” Một vị lãnh đạo khác của Cục Giáo dục cười nói.
“Ha ha ha, nói cũng phải!”
La thiếu uý dẫn đám thí sinh đi đến thao trường, hét lớn với đám quân nhân đang ca hát kia:
“Các huynh đệ, đám nhãi ranh này nghe thấy các ngươi ca hát, rất không phục, nói muốn thi đấu, các ngươi thấy thế nào?”
“Vậy thì thi đi, ai cũng đừng sợ!” Một quân nhân có dáng vẻ tiểu đội trưởng đi ra nói.
“Thi đi!”
“Thi đi!”
Quân nhân khác cũng hào hứng hét lớn, không cam lòng yếu thế.
“Thi thì thi, sợ các ngươi chắc!”
Đám nam sinh lập tức bị kích phát lòng hiếu thắng, muốn biểu hiện thật tốt trước mặt đám nữ sinh một phen.
Không chừng chẳng những có thể thuận lợi thông qua khảo thí, còn có thể nhặt được một cô bạn gái về nhà nữa chứ!
Nghĩ vậy thì đắc ý!
Trong chốc lát, trên thao trường, tiếng hát vang lên khắp bốn phía. Tiếng vỗ tay, tiếng đệm nhạc, tiếng hát bè hoà thành một khúc nhạc mỹ diệu. Đêm nay không yên lặng rồi!
Hôm sau.
Bài kiểm tra viết được ấn định vào lúc chín giờ.
Nhưng mới bảy giờ, các thí sinh đã bị tiếng còi của La thiếu úy làm tỉnh giấc
Tối qua bọn họ chơi quá hăng rồi.
Nhưng kết quả là một nhóm thí sinh vẫn không thể chơi lại những quân nhân kia, nguyên một đám cuống họng lanh lảnh dọa người, hơn nữa ngón giọng không tầm thường, hát hai giờ cũng không thấy bị khàn.
Không chọc nổi, không chọc nổi!
Chuồn đây, chuồn đây!
Đã không thấy được quân hoa, lại còn mất mặt.
Các thí sinh bừng tỉnh trong tiếng còi vẫn còn hơi mơ hồ, nhưng nghĩ đến lời của La thiếu úy nói tối qua, lập tức bị giật mình.
Hủy bỏ tư cách thi?
Tỉnh rồi!
Lần này tỉnh hoàn toàn rồi!
Tất cả mọi người thu dọn xong với tốc độ nhanh nhất, xông ra doanh trại, tập hợp trước mặt La thiếu úy.
Mỗi người nhìn La thiếu úy đều có cùng một biểu cảm – u oán!