Tóc Mây Thêm Hương

Chương 107

Sau khi phá giải mật văn, Lạc Vân đi lại vài vòng trong phòng.

Lúc này cha con lão Thôi chủ động tới nói: "Thế tử phi, nếu như ngài tin chúng ta, chúng ta lập tức xuất phát tiến về kinh thành tìm hiểu tin tức của thế tử."

Lạc Vân trầm giọng nói: "Ta cùng đi với các ngươi!"

Lão Thôi nghe xong, lập tức lắc đầu: "Vậy thì không được, thời điểm hỗn loạn này, người xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta phải giải thích với thế tử như thế nào đây?"

Lạc Vân đã nghĩ kỹ, nàng trầm giọng nói: "Ta sẽ không vào kinh thành, trên đường đến kinh thành không phải là vừa vặn đi qua huyện Mậu Lâm sao? Đệ đệ ta làm quan ở đó, ta có thể tạm thời dừng chân tại chỗ hắn. Chờ các ngươi dò xét được tin tức, có thể đưa tin tới Mậu Lâm, nơi đó cách kinh thành khoảng mấy ngày đi đường, dù sao cũng tốt hơn ngàn dặm xa xôi đưa tin tức đến Lương Châu."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cha con nhà họ Thôi vẫn không chịu đồng ý, nhưng Lạc Vân đã đưa ra chủ ý thì không dễ thu hồi, nàng nói: "Các ngươi sẽ không bị làm khó, nếu như thị vệ cả phủ đều không muốn đưa ta đi, vậy tự ta sẽ dùng tiền đến tiêu cục thuê bảo tiêu hộ tống cũng giống nhau thôi."

Lão Thôi cũng biết vị thế tử phi này có chính kiến, để những người không rõ ngọn ngành trong giang hồ hộ tống, chi bằng để người một nhà hộ tống lại càng yên tâm hơn.

Khi chuẩn bị xuất phát, Lạc Vân vẫn luôn để phụ tử Thôi gia theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Tiên Ẩn sơn.

Phụ tử lão Thôi nói, bồ câu trên Tiên Ẩn sơn kia cứ cách một đoạn thời gian lại bay đến, không cần nhìn đều có thể tưởng tượng được cảnh nhóm bồ câu bận rộn bay lượn trên đỉnh núi.

Không ai có thể ngờ rằng, một lão già gầy gò 50 tuổi(ý chỉ ông Du thần tài), lại có thể dựa vào nguồn tài lực kinh người trong tay, ở trong núi cách xa hàng nghìn dặm điều khiển chư hầu trong thiên hạ, hưởng thụ cảm giác chơi đùa với quyền lực.

Từ đó cho thấy, trong những con ngựa mà ông ta đặt cược, chỉ có Hàn Lâm Phong là khó khống chế. Trước mắt trong triều xảy ra biến cố, Du Sơn Việt đã đến giai đoạn phải lựa chọn, mà Hàn Lâm Phong chính là người hắn muốn từ bỏ.

Trước mắt đại cục vẫn chưa xác định, Du Sơn Việt cũng không trực tiếp xé rách mặt cùng Hàn Lâm Phong, nhưng Lạc Vân hi vọng Hàn Lâm Phong có thể kịp thời biết được mánh khóe của Du Sơn Việt và mấy vị phiên vương kia, để không rơi vào thế bị động!

Nhưng trước khi đi, Lạc Vân cảm thấy mình nên nghiên cứu trước một chút về con người của Du Sơn Việt. Mấy ngày nay nàng cũng không ngừng tìm người hỏi thăm rất nhiều chuyện cũ liên quan tới Du Sơn Việt. Nàng chợt phát hiện, lúc trước Du Sơn Việt tuổi còn trẻ đã từng bởi vì trái với quy định không được phép ăn uống mở tiệc mua vui vào ngày giỗ của của Thánh Đức tiên đế do Ngụy Tuyên đế đặt ra, lúc đó hắn đã mở tiệc chơi cờ bạc vào ngày giỗ rồi bị quan binh bắt lại, ngồi nhà lao một năm.

Chính trong lúc này, vợ con của hắn không được chăm sóc, lại bị kẻ thù áp bức, phải sống những ngày tháng lang bạt giang hồ, cuối cùng thê tử của hắn chết thảm, nhi tử lưu lạc đầu đường mắc phải bệnh lao.

Sau khi Du Sơn Việt ra khỏi ngục thì trả thù một cách đẫm máu, những kẻ thù từng hãm hại thê nhi của hắn đều nhà tan cửa nát, nhi nữ thê thảm, cái chết đều rất ly kỳ, không thể không khiến người khác hoài nghi là do bàn tay phản động của Du Sơn Việt.

Lạc Vân nhìn số tin tức mà thuộc hạ thu thập được không khỏi rùng mình một cái!

Mặc dù những kẻ thù kia mới là hung thủ hại chết vợ hắn, nhưng dựa vào tính tình có thù tất báo của Du Sơn Việt, làm sao có thể không ghi hận những hoàng thất triều Ngụy đã hạ thánh chỉ khiến hắn phải vào tù không thể chăm sóc vợ con?

Nhiều năm qua hắn đã tiêu tốn không biết bao nhiêu tài lực, tích cực bồi dưỡng phiên vương từ người này đến người khác, chẳng lẽ thật sự chỉ là đánh cược sao?

Nghĩ đến tình cảnh hỗn loạn ở kinh thành lúc này, Tô Lạc Vân cảm thấy Du kim chủ đâu có nâng đỡ quân chủ thượng vị? Kỳ thật hắn tuân theo nguyên tắc bình đẳng của chúng sinh, không cần biết ngươi là dân thường hay hoàng tộc, người đắc tội với hắn, cuối cùng đều phải nhà tan cửa nát!

Nghĩ đến đây, trong đầu Lạc Vân cũng lóe lên các loại suy nghĩ, đầu tiên nàng nghĩ đến việc khống chế Du Sơn Việt.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thế nhưng bên người Du Sơn Việt có nuôi rất nhiều cao thủ, tại từng châu huyện hẳn là cũng bố trí vô số tai mắt, nếu như sắp xếp không đủ chu toàn, hơi có chút hành động thì nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, sẽ khiến con chó dại nhảy tường, làm hỏng đại sự.

Cho nên càng nghĩ, Lạc Vân chỉ có thể tạm thời bỏ qua kế sách này, trước tiên xác định an nguy của Hàn Lâm Phong lại tính sau.

Cứ như vậy, sau khi Lạc Vân chuẩn bị xong, quyết định đi đường thủy đến huyện Mậu Lâm.

Trong một năm Lạc Vân đến Lương châu này cũng đã mua thêm mấy nhà thuyền, ngồi thuyền nhà mình, đi lại cũng dễ dàng hơn một chút.

Về phần Tông vương phi bên kia, Lạc Vân lên thuyền rồi mới sai người đưa tin cho bà bà, về phần lý do đi ra ngoài cũng rất đơn giản ——bên trong cửa hàng hương liệu thiếu hàng, nàng tự mình đi lấy hàng!

Dựa vào hiểu biết của nàng đối với Tông vương phi, nếu như nói sự thật, khẩn cầu bà bà đồng ý cho nàng đi ra ngoài thật sự là không thể nào, chẳng bằng tiền trảm hậu tấu, chờ sau này lại nói.

Lúc này, phụ tử lão Thôi lại đi bắn hạ mấy con bồ câu, không chỉ chặn lại tin tức đến từ kinh thành, mà còn có mật tín Du Sơn Việt chuyển đến kinh thành cho Đông Bình vương.

Ý của những bức thư kia chính là: Về đường lối của tam vương, hắn đã khơi thông xong rồi, bên người đều sắp xếp tai mắt, chỉ cần Đông Bình vương lung lay những chư vương khác, nắm bắt thời cơ mà lợi dụng, việc ngồi vào long vị chỉ là vấn đề thời gian! Nhưng trong chư vương, kỳ thật Bắc Trấn vương phủ kia là uy hiếp lớn nhất, mong rằng Đông Bình vương dùng lễ đối đãi với phụ tử Bắc Trấn, lôi kéo bọn họ mới là tốt nhất, về phần phò mã Triệu Đống mang binh cần vương cứu giá kia, mức độ uy hiếp cũng không lớn lắm, hắn đã suy nghĩ được biện pháp để ổn định Triệu Đống...

Cái khác còn được, nhưng Du Sơn Việt nói hắn có thể ổn định Triệu Đống, đúng là làm cho Lạc Vân cảm thấy tức giận.

Thực sự nàng không đoán ra được, một người có tính tình ngay thẳng như Triệu Đống, làm sao lại để Du Sơn Việt bố trí?

Nàng tập hợp lại những mật tín đã phá giải được trong những ngày này với nhau, để lão Thôi cất kỹ rồi chuyển cho Hàn Lâm Phong.

Thuyền có cánh buồm rất to để di chuyển nhanh, ngoài ra cũng thoái mái dễ chịu hơn nhiều.

Trên đường đi, cũng không biết là say sóng hay là thế nào, Lạc Vân nhịn không được nôn thốc nôn tháo nhiều lần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thứ gì cũng nuốt không trôi.

Hương Thảo, Ký Thu nhìn mà rất đau lòng, muốn nói với người chèo thuyền di chuyển chậm một chút.

Nhưng Lạc Vân lại ngăn cản không cho, chỉ nói rằng nàng không sao, nhanh chóng lên đường mới là đúng đắn.

Khi đến huyện Mậu Lâm, lão Thôi và Lạc Vân đi theo hai ngả khác nhau, đổi sang ngồi ngựa tiếp tục lên đường, dò hỏi tung tích của thế tử và những người khác trên đường đi.

Đối với việc gia tỷ đột nhiên đến, Tô Quy Nhạn cũng không có chuẩn bị. Thời điểm được hạ nhân thông báo cũng mừng rỡ không thôi, không thể chờ nổi xa phu, tự mình cưỡi xe ngựa tới bến tàu đón tỷ tỷ.

Trong lá thư gửi về nhà trước đó, hắn đã sớm biết tin tức mắt của tỷ tỷ đã khôi phục.

Chờ đến khi nhìn thấy tỷ tỷ Lạc Vân đi xuống từ trên thuyền, vén màn lụa mỏng trên nón đội ra, mặt mày mỉm cười nhìn về phía hắn, Tô Quy Nhạn nhìn thấy ánh mắt tỷ tỷ linh động, lập tức kích động đến nghẹn ngào khóc thành tiếng.

Trước khi nàng bị mù thì hình dáng Quy Nhạn trong đầu Lạc Vân vẫn còn là một đứa trẻ, mặc dù lúc nàng bị mù, có sờ qua đầu và mặt mũi Quy Nhạn, nhưng đến khi nhìn thấy thiếu niên cao to chững chạc đứng trước mặt, cũng là một trận kích động khó mà kìm chế được.

Hai tỷ đệ ôm nhau, dở khóc dở cười, nhất thời cũng không biết nói chuyện từ đâu.

Sau khi hàn huyên, Lạc Vân quan sát bốn phía, phát hiện bến tàu ở huyện Mậu Lâm coi như yên ổn, cũng không có lưu dân lộn xộn khắp nơi giống địa phương khác.

Sau khi hỏi mới biết sở dĩ Mậu Lâm trị an ổn định, đều là bởi vì cữu cữu Hồ gia kịp thời phái binh tới.

Lần trước khi cứu tế huyện Ngạn, Lạc Vân nhờ cữu cữu góp một số bạc lớn, lúc ấy cữu cữu nghe Lạc Vân, không dùng tên tuổi của nàng, dùng tên tuổi thuỷ quân doanh góp ra ngoài, cho quân doanh có thanh danh tốt là chăm lo cho dân.

Lúc bệ hạ phái quan viên tới tuần tra, nghe dân sinh nơi đó tấu với cấp trên, vị đốc quân này còn được khen thưởng.

Nghĩ đến Hồ Tuyết Tùng bình thường cũng là người nhanh nhạy, rất là tài giỏi, đốc quân chẳng những không có truy trách tội Hồ Tuyết Tùng tự tiện mang binh đi huyện Ngạn cứu tế, còn đề bạt Hồ Tuyết Tùng ngồi vào chỗ trống chưởng quản nửa thuỷ quân doanh.

Từ khi kinh thành đại loạn như rắn mất đầu, trận rối loạn kia cũng dần dần từ kinh thành mở rộng ra các huyện lân cận. 

Quân binh đóng giữ các nơi mỗi ngày đều nhận được ba bốn mệnh lệnh điều quân, tên của các hoàng tử đều có, nhưng cả đám đều không có binh ấn Hổ Phù, cho nên dù là dùng tên tuổi của ai điều lệnh, nhóm quân tốt cũng không dám làm bậy.

Hồ Tuyết Tùng lo lắng hai đứa cháu vãn bối của mình. Lương châu kia thì quá xa với không tới, nên hắn đương nhiên muốn bảo vệ huyện Mậu Lâm an toàn.

Hắn ở thuỷ quân doanh chờ lệnh, không có cách nào tự mình tới, liền phái một đội nhân mã cung cấp cho Tô Quy Nhạn sai khiến.

Kể từ đó, lại thêm trong huyện Mậu Lâm vốn là có dân binh, cuối cùng là duy trì được an ổn, không cần phải lo lắng có lưu dân xâm nhập.

Chờ tới khi trở lại phủ đệ, Lạc Vân cũng nhìn thấy tức phụ Tiền Hiểu Ngọc vừa mới thành hôn cùng đệ đệ.

Nàng chính là hòn ngọc quý trên tay của thứ sử Hoài Sơn Tiền Bá Ung, tiểu thư khuê các chính thống.

Tựa như lời tiến cử của Lý Quy Điền, vẻ bề ngoài của Tiền tiểu thư bình thường, dáng người còn có chút hơi mập, khi đứng một chỗ với Tô Quy Nhạn có vẻ ngoài tuấn tú, nhìn cũng không đẹp mắt cho lắm.

Nhưng Lạc Vân biết, đệ đệ không coi trọng bề ngoài của nữ tử.

Lúc hắn cùng Tiền Hiểu Ngọc nói chuyện, ánh mắt mang theo ý cười, mà Tiền Hiểu Ngọc thỉnh thoảng cũng nhìn ngắm đệ đệ chằm chằm, phu thê tình nồng, quan hệ hòa thuận không cần nói cũng biết.

Hẳn là tính tình đôi phu thê nhỏ hợp nhau, thời gian sống với nhau rất hạnh phúc.

Mặc dù bề ngoài Tiền tiểu thư không ưa nhìn, lại còn gả cho Tô gia thấp hơn, nhưng trong lời nói không có chút ý nào xem nhẹ Tô gia là môn hộ thương nhân.

Trong lòng Lạc Vân vẫn đầy cảm kích vì nàng yêu mến đệ đệ, để Hương Thảo dâng lễ gặp mặt chính mình chuẩn bị cho đệ muội.

Ngoài vải vóc đồ trang sức tinh xảo, còn có một đôi vòng tay màu trắng do mẫu thân để lại cho nàng, lần này cuối cùng Lạc Vân cũng có thể thay thế mẫu thân đeo vòng ngọc lên cho con dâu.

Lại nói đến Tiền Hiểu Ngọc, lúc trước cũng nghe nói vị tỷ tỷ này có dáng dấp đẹp mắt, nhưng khi thấy tận mắt, mới phát hiện, dung mạo xuất chúng như vậy, khí chất nữ tử thoát tục, chỉ dùng từ đẹp mắt làm sao có thể hình dung hết được?

Trách không được một nữ tử thương hộ có thể gả vào vương phủ, chỉ cần phần dung mạo khuynh thế này, cũng khiến cho người ta không nhịn được mà sinh lòng ái mộ.

Nhưng khi hai người nói chuyện, Tiền Hiểu Ngọc lại phát hiện vị gia tỷ này khác hẳn với nữ tử dịu dàng mà nàng ấy nghĩ, quả là không liên quan gì đến vẻ bề ngoài.

Chỉ trong chốc lát, sau khi nói vài câu về chuyện gia đình, thì Lạc Vân đã hỏi đệ đệ liên quan đến tình hình thay đổi gần đây, rất nhiều vấn đề quan trọng mà những hộ quan gần kinh thành như bọn họ không hề biết được, chẳng biết vì sao tỷ tỷ ở Lương Châu xa xôi biết rõ như vậy.

Mà cách ăn nói của nàng tuyệt không thua bởi thế gia thiên kim tiểu thư. Phu quân thuở nhỏ đã mất đi mẫu thân, nhưng vẫn có thể thành tài trong hộ thương nhân, có gia tỷ như vậy dạy bảo, không thể sai được.

Thế là mặc dù là lần đầu gặp mặt, nhưng là Tiền tiểu thư dần dần hiện lên một phần tôn kính dưới đáy lòng đối với vị cô tỷ Lạc Vân này.

Lạc Vân nói đơn giản với đệ đệ và đệ muội chuyện Hàn Lâm Phong cũng vào kinh thành.

Kinh thành rung chuyển, ngay cả ngọn lửa còn chưa được đốt lên, chư hầu các nơi cũng muốn vào kinh thành hỗ trợ bệ hạ. Cho nên Bắc Trấn vương gia lãnh binh, cũng nên làm tốt bổn phận của dòng dõi hoàng thất danh giá.

Chỉ là trong tình hình trước mắt, thực tế rung chuyển không rõ, một khi tân quân đăng cơ, Tô Quy Nhạn có chút quan tâm đến tỷ phu cũng sẽ bị coi như lòng dạ khó lường, vấn trách tội danh.

Hiện tại Lạc Vân cũng không biết tình hình tương lai như thế nào, dù sao Hàn Lâm Phong vẫn không có vào kinh thành, tung tích không rõ. Nàng chỉ lo lắng Hàn Lâm Phong bị Đông Bình vương kia lợi dụng, làm đao kiếm trong tay người khác.

Mặc dù kinh thành hỗn loạn cách nơi đây không xa, nhưng một ngọn núi huyện Mậu Lâm vẫn yên bình như trước, huyện thành nho nhỏ vẫn trôi qua một cách bình thường, gà gáy rồi thức dậy. 

Nhà đệ đệ không phải đại viện vương phủ, càng không có trưởng bối gì, ban đầu Lạc Vân có thể ngày ngày dậy trễ, thế nhưng hàng đêm lại không ngủ được.

Lão Thôi cũng chưa đưa tin tức tới, trong lòng Lạc Vân nóng như lửa đốt, mỗi ngày đều ăn không ngon.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Ngày ngày trong lúc rảnh rỗi, nàng lại dẫn thị nữ thị vệ tản bộ tại bến tàu bên sông, thuận tiện nhìn xem có thuyền tới hay không.

Kết quả, lúc nàng đến bến tàu bên sông, lại phát hiện mấy chiếc thuyền lớn dừng sát để cập bến.

Nhìn tư thế kia, dường như là thuyền của quan lại, thỉnh thoảng có người làm xách hành lý xuống, còn có mấy người bộ dáng quan viên, hỏi người phụ trách đăng ký thuyền: "Huyện thừa Mậu Lâm huyện của các ngươi ở nơi nào, còn không mau mau tới đón tiếp quý nhân kinh thành!"

Đúng lúc này lại có mấy người từ trên thuyền xuống.

Lạc Vân đứng ở bên cạnh gốc cây, cũng không nhận ra những người áo gấm ngọc bào này, nhưng Ký Thu lại vội vàng thấp giọng nói: "Thế tử phi, người tới lần này... có Lỗ quốc công phủ, còn có người Tuấn quốc công phủ, những hào môn thế gia này trong kinh thành làm sao đều chạy đến huyện Mậu Lâm rồi?"

Lạc Vân nghe cũng sững sờ, mặc dù trước đó nàng đã từng uống trà cùng những phu nhân này, nhưng khi đó mắt nàng còn chưa nhìn được, tất nhiên không nhận ra bộ dạng bọn họ.

Đúng lúc này, một vị nữ tử mang theo mạng che mặt được nha hoàn nâng đỡ đi xuống, phía sau nàng ta còn có một vị phụ nhân ôm đứa bé nằm trong tã lót cũng đi theo xuống thuyền.

Lạc Vân biết thân phận của những người này, liền quay người muốn đi, thế nhưng không nghĩ tới, nữ tử mang theo mạng che mặt kia đột nhiên cất giọng hô: "Tô Lạc Vân?"

Bởi vì trời nóng, lại có thị vệ theo, Lạc Vân đi đường cũng không mang theo nón có rèm, đương nhiên là bị người quen biết nhận ra.

Nghe thanh âm gọi nàng... Lạc Vân không khỏi quay đầu nhìn qua.

Đúng lúc này, nữ tử kia cũng xốc mạn che mặt lên, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.

Lạc Vân cũng không nhận ra nữ tử này, nhưng Hương Thảo sau lưng nàng lại kinh ngạc nhỏ giọng nói: "Đây... không phải Thụy vương phi sao?"

Trong lòng Lạc Vân cũng giật mình, không khỏi cẩn thận đánh giá Phương gia lão nhị "lần đầu tiên" gặp này.

Trước kia nàng biết Hàn Lâm Phong từ chối sự nhiệt liệt theo đuổi của vị Phương nhị này, cũng không cảm thấy như thế nào, chắc chỉ là tính cách không hợp, không thích lắm thôi.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng bây giờ khi nàng thấy rõ mặt mày dung mạo Phương Cẩm Thư, không khỏi âm thầm bội phục định lực lúc trước của Hàn Lâm Phong  —— dạng tuyệt sắc nữ tử này hắn cũng có thể nhẫn tâm từ chối?

Nếu không phải Lạc Vân đã ngủ với hắn, còn biết hắn ngủ rất ngon, chắc sẽ cho rằng hắn là Liễu Hạ Huệ không gần nữ sắc đâu!

Phương nhị kia cũng không nghĩ tới, tại quê nghèo này thấy được Tô Lạc Vân đã được gả đến Lương châu.

Trong vô thức, nàng ta ngẩng đầu chung quanh, muốn tìm thân ảnh cao lớn chỉ có thể xuất hiện ở trong mơ. Đáng tiếc bên người Tô Lạc Vân ngoại trừ nha hoàn cùng thị vệ, cũng không có nam tử nàng ta muốn gặp.

Nhìn Thụy vương phi vén mạng che mặt lên, thị vệ bên người nàng ta lại căng thẳng. Bọn hắn một đường chạy đến nơi này, đều không cho vị Thụy vương phi này lộ rõ dáng vẻ trước mặt người khác, ai nghĩ đến vị vương phi tùy hứng này lại đột nhiên vén lên mạng che mặt, bại lộ hành tung của mình.

Thống lĩnh thị vệ dẫn đầu là gia thần Lỗ quốc công phủ, trước đó nghe Lỗ quốc công phu nhân nhắc nhở, nhất định phải cẩn thận chút, ngàn vạn lần không thể để cho người ta phát giác tung tích của nhị tiểu thư. 

Cho nên hắn lập tức rút ra bảo kiếm, muốn chém giết Tô Lạc Vân nhìn thấy Phương nhị.

Nhưng thị vệ Tô Lạc Vân mang theo cũng không phải ăn chay, không đợi thị vệ trưởng kia dẫn người tới, đã nhao nhao rút đao bảo vệ ở trước người Tô Lạc Vân.

Đúng lúc này, đám người Lỗ quốc công phu nhân cũng nhìn thấy Tô Lạc Vân, trong lòng không khỏi giật mình, hai mặt nhìn nhau.

Phương Cẩm Thư lại khinh thường nở nụ cười gằn, mở miệng nói: "Nàng cũng không phải người của Lục hoàng tử, không cần dùng tới thị vệ, để cho ta nói chuyện với nàng một chút."

Để thị vệ lui ra, Phương Cẩm Thư lại tiến về phía trước hai bước, nhìn Tô Lạc Vân từ trên xuống dưới. Đều nói đất và nước Lương châu không tốt, dễ tổn thương da thịt người, thế nhưng nữ nhân trước mặt, tựa hồ còn đẹp hơn so với trước khi rời kinh thành, mà đôi mắt của nàng...

"Ngươi có thể nhìn thấy rồi?" khi thấy ánh mắt Tô Lạc Vân chuyển động theo nàng, Phương nhị kinh ngạc nói.

Tô Lạc Vân nhẹ gật đầu, thi lễ với Phương Cẩm Thư sau đó nói: "Thụy vương phi không cần lo lắng, chẳng qua ta chỉ ở tạm trong nhà đệ đệ. Nơi này chính là quê nghèo, cũng không có tai mắt kinh thành, ngài cùng người nhà có thể yên tâm rời đi."

Phương nhị nghe vậy lại tự giễu nở nụ cười, rời đi? Nàng ta có thể đi đâu về đâu?

Lúc trước nàng ta không khéo nên cãi nhau với Cửu hoàng tử, trong cơn tức giận không từ mà biệt, ôm nhi tử trở về Lỗ quốc công phủ, không nghĩ tới cứ như vậy trùng hợp thoát được một kiếp.

Khi hoàng cung xảy ra cung biến, Thụy vương phủ bị bao vây kín mít, lão Lỗ quốc công dựa vào kinh nghiệm liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Mặc dù lão Lục cùng lão Cửu đều là con rể của ông ta, nhưng lại đánh nhau vì quyền lực, thân tình lại có thể coi là cái gì? Lục hoàng tử còn không thể tha cho đệ đệ ruột thịt, làm sao có thể buông tha vợ con ông ta?

Lỗ quốc công phu nhân nghe xong, chỉ ôm nhị nữ nhi cùng ngoại tôn khóc ròng ròng. Bà lớn tuổi mới sinh được con, thật vất vả liều chết mới sinh hạ nữ nhi, đúng là đến độ kiếp sao?

Cuối cùng hai phu thê già thương lượng một phen, quyết định dám mạo hiểm tiễn nữ nhi cùng ngoại tôn trong tã lót đi đến quê quán Tùng Nguyên tránh đầu sóng ngọn gió, đến lúc đó, lại nhìn thời cuộc như thế nào để quyết định đường ra.

Chẳng qua là lúc đó Lục hoàng tử phái người trấn giữ dịch trạm đường thủy, Phương nhị ở tại viện tử của gia thần né tránh hồi lâu. Chỉ là về sau, kinh thành đại loạn, Lỗ quốc công phủ cũng thu thập đồ đạc, đi theo mấy đại thế gia nhao nhao trốn khỏi kinh thành.

Lúc trước bệ hạ phái mấy người đưa tin, trong đó còn có một thánh chỉ rằng bệ hạ chuẩn bị lập Cửu hoàng tử làm hoàng trữ, lúc đưa thánh chỉ này vốn là muốn đưa cho lão thần, đáng tiếc người đưa tin kia bị đuổi giết, vội vàng ném thánh chỉ vào phủ nha kinh thành.

Người nhặt được thánh chỉ này cũng biết bản thân nhận phải một củ khoai lang bỏng tay, cuối cùng thánh chỉ này liền đưa đến Lỗ quốc công phủ.

Bây giờ phủ Lỗ quốc công giấu thánh chỉ trong lòng, mang theo nhị nữ nhi cùng nhi tử của Cửu hoàng tử, lại thêm mấy nhà cùng đảng của Cửu hoàng tử, được thủy sư đốc quân -thân tín thuộc hạ của mình -sắp xếp đến nơi này.

Theo người đốc quân kia nói, cháu ngoại của thuộc hạ của mình* ở chỗ này đảm nhiệm huyện thừa, trước đó vài ngày còn phái binh đến Mậu Lâm, không có lưu dân loạn phỉ gì, tương đối cũng thanh tịnh.

*thuộc hạ chỉ Cửu Cửu của Lạc Vân, cháu ngoại của thuộc hạ tức Tô Quy Nhạn ấy.

Chỉ là mấy nhà này không nghĩ tới, huyện thừa nơi này thì ra là đệ đệ của Bắc Trấn thế tử phi, và Bắc Trấn thế tử phi cũng ở nơi đây.

Mặc dù vừa mới thành quả phụ, thế nhưng kiêu căng trên mặt Phương Cẩm Thư không giảm chút nào, ngoại trừ vẻ mỏi mệt bên ngoài do mấy ngày liền đi đường, dường như cũng không quá nhiều ưu thương để tang cho phu quân.

Nàng ta chọn một chỗ dưới bóng cây, ngồi trên ghế thị nữ đưa tới, kiêu căng nhếch cằm nhìn Lạc Vân nói: "Ngươi... chưa có sinh con?"

Nhìn Lạc Vân gật đầu, nàng ta không khỏi cười trào phúng nói: "Tuổi tác của hắn cũng không nhỏ, thế mà cưới ngươi lại không sinh con? Nguyên nhân gì? Không mời lang trung bắt mạch sao?"

Lạc Vân nhìn nữ nhân chạy trốn này, cũng không muốn cãi cọ cùng nàng ta, chỉ là lần nữa phúc lễ nói: "Chư vị quý nhân đã đến, ta gọi đệ đệ nhanh chóng đến đây nghênh đón chư vị, còn xin chư vị ngồi tại chỗ này chờ đợi một chút..."

Nhìn nàng dẫn nha hoàn cùng thị vệ rời đi, Lỗ quốc công phu nhân mới không nhẹ không nặng nói nữ nhi: "Sao con có thể tùy tiện lộ mặt? Nếu như bị người có ý nhìn thấy, lan truyền ra ngoài thì làm sao?"

Phương Cẩm Thư vô tình lại cười nhạt một chút: "Bây giờ chư vương vào kinh thành, tất nhiên ai mạnh người đó đứng đầu, người cùng cha thật đúng là trông cậy vào sự tốt bụng của vị vương gia kia sao? Đánh vào kinh thành xong rồi lại đưa mẹ con chúng con đón về? Bây giờ phu quân con chết rồi, mẹ con Lục hoàng tử dối gian kia mới là bia ngắm! Ai sẽ để ý cô nhi quả mẫu thất thế như chúng con đây?"

Tuấn quốc công phu nhân ngồi nghỉ bên cạnh nghe thấy, sắc mặt không khỏi hơi thay đổi một chút, cảm thấy Phương Cẩm Thư nói những lời này đúng là đả kích người khác.

Dựa vào ý của nàng ta, là không muốn có dính líu gì đến Lỗ quốc công phủ. Nhưng hết lần này tới lần khác không lay chuyển được Tuấn quốc công, nói cái gì mà Cửu hoàng tử mới là người mà bệ hạ lập, trước mắt loạn lạc, cho dù tương lai ai là hoàng đế, đều muốn nhanh chóng chém giết hết một đảng Vương hoàng hậu mới tốt!

Cho nên khi Tuấn quốc công đang chạy trốn, mới cùng Phương gia hộ tống mẹ con Thụy vương phi ra khỏi kinh thành.

Không nghĩ tới một đường chạy trốn lại chạy tới nơi ở của đệ đệ Bắc Trấn thế tử phi.

Nghĩ đến Tam nhi tử mình từ hôn với quận chúa Bắc Trấn vương phủ, hai nhà cũng coi như trở mặt. Mấu chốt, cả một nhà Tuấn quốc công phủ chạy đến nơi đây, chẳng phải là muốn bị Tô Lạc Vân này hung hăng trả thù?

Thế là Tuấn quốc công phu nhân vội vàng thấp giọng thương nghị cùng Tuấn quốc công,  nhìn xem có thể tới đi nơi khác không.

Nhưng các nam nhân cũng không cảm thấy chuyện này có gì to tát.

Lỗ quốc công ở bên cũng nghe thấy, không ngần ngại chút nào nói: "Môn sinh ta là thủy sư đốc quân, hiện tại binh tướng trong Mậu Lâm huyện cũng là binh mã của thủy quân. Mặc dù cữu cữu Tô Huyện thừa kia cũng là thống lĩnh bên trong thủy sư, nhưng cũng nghe lệnh đốc quân chỉ huy. Môn sinh ta sẽ còn phái binh tới bảo vệ, một quan nhỏ tép riu, còn có thể ở nơi này gây sóng gió? Thời kì loạn lạc, nếu tỷ đệ bọn hắn dám mật báo, lập tức liền xử tử bọn hắn. Bắc Trấn vương phủ kia có bản lĩnh gì? Đáng giá để các ngươi kiêng kị như thế?"

Mặc dù các phiên vương đã vào trong kinh thành, nhưng bọn hắn cũng không có nghe nói Bắc Trấn vương phủ phái người tới.

Tới thì có sao? Chỉ là họ hàng nghèo túng, số lượng phiên vương tới còn không đếm nổi, cũng chẳng thèm để mắt đến Bắc Trấn vương phủ đâu.

Mặc dù lời đồn thế tử Bắc Trấn vương phủ cấu kết với Thiết Diện quân đã truyền đi xa, nhưng đối với những nhà hiển quý trong kinh thành quen biết Hàn Lâm Phong, quả thật là lời đồn nực cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất