Lúc Tô Lạc Vân ăn hạt thông Hàn Lâm Phong bóc cho nàng, nghe lời này, không khỏi nhướn mày, mở miệng chần chừ nói: "Vị Tào tiểu thư kia vẫn vậy ư? Tào Thịnh không phải chỉ có một đứa con gái này thôi sao? Lại chưa từng đối xử lạnh nhạt với nàng ta. Nhìn thấy phụ thân như vậy, tư tình sâu kín của nữ nhi cũng phải che giấu một chút chứ!"
Mặc dù mối quan hệ giữa Lạc Vân và phụ thân có chút nông cạn, nhưng nàng biết không phải phụ thân nào trong thiên hạ này đều không đáng tin cậy như Tô Hồng Mông.
Hàn Lâm Phong nghe vậy thì cười trào phúng: "Nghe nói Cầu Chấn trông dáng dấp mặt mày chỉnh tề, lại là nam tử cứng rắn có thể xông pha chiến trường, rất dễ khiến người ta rung động. Lúc ở cùng với Tào tiểu thư, chắc hẳn cũng dỗ ngon dỗ ngọt không ít. Tào tiểu thư nhỏ tuổi, kiến thức có chút nông can, bị dạng anh hùng như sói như vậy mê muội, nhất thời không thoát khỏi, không nghe vào lời khuyên của người khác cũng rất bình thường."
Lạc Vân nhất thời nhớ tới một người, phụt cười nói: "Tào tiểu thư kia so với Phương nhị, ai điên hơn?"
Hàn Lâm Phong nghe thấy nàng đang vạch trần thân phận đào hoa của mình, bắt đầu buồn vô cớ: "Đáng tiếc gương mặt sinh ra đã điên đảo chúng sinh của ta này, nếu có thể mê hoặc nàng đến thần hồn điên đảo, đuổi cũng không chịu đi, ta cũng bớt lo..."
Tô Lạc Vân chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, hắn đang tiếc hận "hoa dung nguyệt mạo" của hắn không thể mê hoặc lão bà của mình!
Nàng đưa tay sờ sờ: "Được rồi, dù thiếp có không nhìn thấy, cũng biết ngài là nam nhân đẹp mắt nhất trên đời này!"
Hàn Lâm Phong nắm lấy tay nàng, vuốt lấy đôi mắt của nàng: "Đã chữa trị lâu như vậy, chẳng lẽ một chút khởi sắc cũng không có? Ngày mai ta sẽ tìm lang trung khác cho nàng."
Lạc Vân miệng khô khốc, không muốn tiếp tục đề tài này.
Nàng tiếp tục câu chuyện trước đó, nói: "Ngài vẫn nên phân phó thêm người để mắt tới Tào tiểu thư. Nếu nàng ta vẫn một mực giữ tâm tư như vậy, chỉ sợ sẽ không nhịn được mà chạy trốn. Nàng ta là nữ nhi của Tào Thịnh, nếu như một mình chạy đến chỗ Cầu Chấn mà nói, Cầu Chấn coi như có được kim bài miễn tử. Chỉ cần Tào Bội Nhi ra mặt làm chứng bức thư lưu truyền bên ngoài không phải là do phụ thân của nàng ta tự mình viết, vậy thì tất cả hịch văn của Tào thống lĩnh viết đều thành giấy lộn. Đến lúc đó, Cầu Chấn vẫn có thể lấy danh nghĩa tế tử của Tào thống lĩnh giả danh lừa bịp, chiêu binh mãi mã."
Tay bóc hạt thân của Hàn Lâm Phong chậm dần, vì hắn cảm thấy lời này của Tô Lạc Vân quả thực rất có lý.
Góc độ suy nghĩ của nam nhâm và nữ nhân dù sao cũng khác biệt. Lúc trước hắn chưa từng để tâm tư của tiểu cô nương mười lăm tuổi kia vào mắt.
Bây giờ suy nghĩ cẩn thận, nếu Cầu Chấn muốn phá giải cục diện bất lợi từ dư luận, Tào Bội Nhi đích thực là một điểm sáng.
Nghĩ đến đây, hắn đứng dậy đi tới trước cửa gọi Khánh Dương, thay hắn đến chùa dặn dò bọn thị vệ một tiếng, mặt khác phái thêm hai bà tử đắc lực trông giữ Tào tiểu thư.
Khánh Dương nghe phân phó, vội vàng dẫn người lên xe ngựa, đến chùa.
Ăn xong hạt thông, Lạc Vân bảo Điền ma ma đem canh hoa quế và hạt dẻ hầm từ bếp lên.
Mặc dù bọn họ đã ăn cơm ở quân doanh, nhưng cưỡi ngựa tiêu hao rất nhiều thể lực, giữa hai bữa ăn, uống chút canh hạt dẻ ngọt nhẹ, ấm bụng cực kỳ.
Lạc Vân phát hiện Hàn Lâm Phong vừa vào quân doanh liền thay đổi, không giống lúc ở trong kinh thành uống canh nhân sâm bồi bổ sức khỏe, đôi lúc bận rộn quân vụ, hắn ăn không đủ ba bữa cơm.
Cứ tiếp tục như vậy thì làm sao mà chịu được? Cho nên nàng bảo Điền ma ma chưng một hũ bột hạt dẻ, chuẩn bị cho gã sai vặt của Hàn Lâm Phong, tốt xấu gì cũng phải dùng nước nong nóng nấu ra một bát canh, về sau ở quân doanh cũng không bị đói bụng.
Ngay khi Lạc Vân vừa uống được vài ngụm, cửa sân bang bang tiếng đập cửa. Tiểu nha hoàn hỏi ai đó. Ngoài cửa là Tống ma ma từ Bắc Trấn Vương phủ đang lớn tiếng quát tháo.
Người nhiều lần Vương phi trước đó phái đến khiển trách Lạc Vân, đều là Tống ma ma này dẫn đầu.
Bà ta vốn là một kẻ thô lỗ trong viện của Vương phi, bởi vì có quan hệ chị em dâu với Hề ma ma, nên được đề bạt lên.
Mới đầu Tống ma ma này cũng biết Lạc Vân miệng lưỡi lợi hại, chỉ dẫn người đến thay mặt Vương phi truyền lời đàng hoàng.
Sau mấy lần truyền lời, bà ta phát hiện vị Thế tử phi này có vẻ đã mất đi vẻ kiêu ngạo, một câu phải bác cũng không có, lá gan của Tống ma ma ngày càng lớn, lại thêm Hề ma ma ngầm xúi giục, nói tới nói lui, cũng càng trở nên không khách khí.
Hôm nay bà ta lại tới đây làm nhiệm vụ, răn dạy Tô Lạc Vân làm hư tiểu cô Hàn Dao.
Thì ra Hàn Dao đã mấy ngày chưa về, Vương phi lo lắng, sau khi nghe Hề ma ma kể Lạc Vân ở kinh thành dùng quần áo vải vóc đẹp để che thân nữ nhi, càng nghe càng tức giận.
Trước đó mặc dù tin Hàn Lâm Phong vận chuyển lương thảo thành công được truyền đến, nhưng sau khi tường tận bên trong chuyện vận chuyển lương thảo đó, một đám nữ tử hậu trạch Vương phi cũng không lấy làm cảm kích.
Theo Tông Vương phi, nương tử ngoài phong thái ngông cuồng như Tô Đát Kỷ, còn mang thêm tội danh làm hư tiểu thư của Vương phủ.
Bà ta không biết Hàn Dao đã bị Hàn Lâm Phong đuổi về Vương phủ, chỉ tức giận vì nữ nhi vẫn chưa trở về, liền phái Tống ma ma đến mắng người.
Tống ma ma đã quen thuộc tiểu viện thôn Phượng Vĩ, bà ta cũng biết bình thường quân doanh sẽ có mười ngày nghỉ. Trừ những ngày đó, Thế tử thường chưa đến chạng vạng tối sẽ không trở về.
Vừa vào cửa, bà tử liền làm mặt hổ, trợn mắt nói: "Vương phi lệnh lão nô đến truyền lời, đón tiểu Quận chúa về Vương phủ."
Hương Thảo vừa nhìn thấy lão nô này tới, trong lòng liền tức giận.
Trước đó mấy lần đều là do đại cô nương có căn dặn, nói không được làm ảnh hưởng đến quân vụ của Thế tử, mặc cho người tới mắng thế nào thì mắng, cứ coi là quạ đen trên cây làm ầm ĩ là được.
Nhưng bây giờ, quân vụ của Thế tử gia hoàn thành viên mãn, nếu để cho đại cô nương chịu mang da hồ ly Đát Kỷ, thì các nàng cũng không làm hạ nhân nữa! Cho nên không thể không một ai phản ứng lại bà tử này.
Tống ma ma kia vẫn làm như trước, bà ta truyền lời thay Vương phi, khắp sân đều phải nghe lấy, cho nên tự tin mười phần, thêm mắm thêm muối nói tiếp: "Có vài người từ nhỏ lớn lên ở chốn chợ búa ngõ hẹp, cho nên trời sinh kiến thức hạn hẹp, chỉ biết ham vàng ham bạc. Nhưng tiểu Quận chúa của chúng ta được nuôi dưỡng bên người Vương phi. Từ nhỏ đã tiếp xúc cầm kỳ thi họa, không thể bị mùi tiền nơi chợ búa vấy bẩn. Nếu có chút hiểu biết, thì đừng làm mấy trò làm hư tiểu cô nương. Đừng cho rằng một con gà rừng gắn thêm mấy cái đuôi, liền có thể giả làm phượng hoàng!"
Bà ta còn chẳng thèm vào phòng, không có ý định thỉnh an Thế tử phi. Chỉ muốn đứng ở trong sân chờ tiểu Quận chúa ra, đón người trở về.
Về phần Thế tử phi có nghe hay không, bà ta căn bản không quan tâm. Bản thân bà ta ở trong viện của Vương phi, lại có chỗ dựa là Hề ma ma, Tống ma ma này coi như có mắng tân nương tử của Vương phủ quá cửa sổ, cũng đủ tự tin!
Mấy lần trước, bà ta đều không giữ mặt mũi mà khiển trách như vậy, Thế tử phi kia một tiếng cũng không có, cho nên Tống ma ma đây càng nói càng tự tin.
Nhưng không ngờ hôm nay, bà ta chưa kịp mở cuống họng mắng mỏ, cửa sổ của nhà chính lại mở trước, từ trong nhà bay ra một cái nồi đất nóng hổi, đập thẳng vào mặt của Tống ma ma!
Tống ma ma bị phỏng nửa bên mặt, phần còn lại thì rơi xuống bàn chân của bà ta, bỏng đến ngao ngao kêu lên.
Không chờ bà ta tức giận hổn hển chửi mắng, đã thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Thế tử từ cửa sổ ló ra, lạnh giọng hét lên: "Mẫu thân ta từ khi nào nuôi một kẻ thô lỗ không biết phép tắc như ngươi! Ngươi chạy đến nhà của ta mắng ai ở bên trong? Ngươi nói rõ cho ta nghe, ai là gà rừng gắn thêm đuôi?"
Tống ma ma cũng giật mình, căn bản không ngờ tới Thế tử hôm nay lại về sớm như vậy.
Bà ta không thèm lo đến nửa bên mặt bị bỏng, vội vàng quỳ xuống xin tha nói: "Là lão nô nhất thời mất trí, không nghĩ nói năng lớn tiếng quấy rầy đến Thế tử. Hôm nay thật sự Vương phi tức giận, thấy tiểu Quận chúa ham chơi lâu rồi chưa về, mới gọi lão nô tới truyền lời..."
Hàn Lâm Phong lúc này mang giày đi ra, mặt lạnh lùng nói: "Ít nhất ngươi đang thay mặt mẫu thân ta, bà ấy đường đường là nữ nhi Thứ sử Thái châu, làm gì học qua mấy lời th ô tục như vậy? Ngươi nói là truyền lời của mẫu thân ta, ta ra lệnh cho người đến gặp mẫu thân, xem đây có phải những lời bà ấy muốn ngươi truyền lại hay không!"
Tô Lạc Vân lúc này cũng bước ra, nàng mò mẫm kéo lấy cánh tay Hàn Lâm Phong, nhỏ giọng nói: "Mắng xong rồi thì thôi, không cần phải về Vương phủ đâu."
Nàng nói lời này không phải để lấy lui làm tiến, mà thực tình không muốn Hàn Lâm Phong và đích mẫu xung đột với nhau.
Hiện tại trong đầu hắn đầy chuyện quan trọng, cần gì phải bận tâm vì mấy chuyện hậu trạch lông gà vỏ tỏi như vậy? Đây cũng là lý do nàng một mực nhẫn nhịn.
Chỉ cần không để mấy lời nói móc quở trách này ở trong lòng, nàng sẽ không mất miếng thịt nào, nàng cần gì phải so đo với mấy phụ nhân chanh chua như vậy?
Nhưng Hàn Lâm Phong nhớ tới lời Khánh Dương từng nói với hắn, lúc đó Khánh Dương cũng có ở đó còn thấy vậy, như vậy những lúc hắn không có ở đây, mẫu thân rốt cuộc đã sai khiến bà tử thô thiển này nhục mạ A Vân đến mức nào?
Nếu như hôm nay hắn cầm nhẹ để nhẹ, chẳng phải sẽ khiến hạ nhân Vương phủ đều không coi Lạc Vân ra gì?
Cho nên hắn sai người trói bà tử này lại, ném lên lưng ngựa, hắn dẫn theo ba năm người, thay quần áo, cưỡi ngựa đi đến Vương phủ.
Lạc Vân không giữ được hắn, chỉ đành nhanh chóng sai người bắt xe ngựa, chở nàng chạy về Vương phủ Lương châu.
Đáng tiếc xe ngựa nào có nhanh bằng ngựa?
Lúc nàng đuổi tới cửa Vương phủ, bản án bà tử mắng chủ tử này đã kết thúc.
Lạc Vân không thấy bà bà đâu, chỉ thấy một mặt lúng túng của tiểu cô Hàn Dao.
Nàng ta kéo tẩu tẩu về phòng mình, ôm ngực kể lại chuyện vừa rồi.
Nàng ta nói cho tới bây giờ chưa từng thấy ca ca tức giận đến như vậy, sai người lôi bà tử kia ném vào tiền sảnh, sau đó kêu người mới Vương gia cùng Vương phi tới, yêu cầu bả tử nói chính xác tất cả những gì hắn nghe được nói một lần, rồi trực tiếp hỏi Tông Vương phi: "Mẫu thân, đây đều là những lời người bảo người ta mắng A Vân?"
Tông Vương phi bị nhi tử bất ngờ hỏi trực tiếp như vậy, không nói nên lời.
Trong thầm lặng, dĩ nhiên bà ta có cùng bọn người Hề ma ma trào phúng phàn nàn như vậy. Nhưng khi bà ta bảo Tống ma ma truyền lời, đều là những lời nghiêm túc của bậc trưởng bối. Làm sao lại để Tống ma ma dùng mấy lời th.ô tục như vậy để mỉa mai người khác?
Tống ma ma này nói chuyện cũng quá là ngay thẳng th.ô tục! Nhưng Tông Vương phi cũng nhận thấy có lý, trừng mắt chất vấn, bà ta để Tống ma ma nói sai điều gì? Phụ nhân mù kia hết lần này đến lần khác vận chuyển gia sản vải vóc, chẳng phải là do người đầy mùi tiền hay sao?
Làm bà bà mà không thể quở trách con dâu, còn bị nhi tử gọi phụ mẫu đến tiền sảnh thẩm vấn, quả thực là không có thiên lý.
Đúng lúc này, Vương gia mới chậm rãi mở miệng, kể hết nội tình Lạc Vân hết lòng trợ giúp Hàn Lâm Phong vận chuyển lương thảo.
Phút cuối cùng, Bắc Trấn Vương không mặn không nhạt nói với nhi tử: "May mắn thay con là người thông minh, cưới được một phụ nhân tài giỏi, không giống những phụ nhân được nuôi dưỡng ở trong các trạch tử khác, cả ngày chỉ biết suy nghĩ mắng chửi nhau. Lần này, Lạc Vân chịu không ít ủy khuất, lúc về ta sẽ sai người cho nó thêm nhiều tiền tháng, cũng coi như là thay mẫu thân nhận tội với nó... Người đâu, lôi bà tử phạm khẩu nghiệp này ra, sau khi đánh bốn mươi gậy, lập tức đuổi ra khỏi Vương phủ!"
Tông Vương phi căn bản không ngờ rằng, sự việc lại thành ra như vậy. Nhưng điều khiến bà ta vô cùng khó chịu đó là, chuyện này cả Vương gia đều biết, chỉ có một mình bà ta là mơ mơ màng màng!
Kết quả bà ta tốn nhiều thời gian như vậy, lại khiến cả nhà ai nấy xem náo nhiệt,
Nổi khổ bị trượng phu, nhi tử cùng con dâu liên thủ lừa gạt, khiến lồng ngực Tông Vương phi muốn nổ tung.
Lại thêm lời nói của Bắc Trấn Vương đầy ý trào phúng, thay bà ta phạt Tống ma ma trong viện.
Nỗi sỉ nhục như tát vào mặt này, khiến Tông Vương phi ủy khuất không kiềm chế nổi, trước mặt nhi tử cùng nữ nhi, nước mắt chảy xuống, không màng đến uy nghi của chủ mẫu, nghẹn ngào chạy vào phòng mình.
Hàn Dao kỳ thật có chút đau lòng cho mẫu thân, cảm thấy nói không chừng là do tẩu tử ở sau lưng đổ thêm dầu vào lửa, huynh trưởng mới trở về chất vấn mẫu thân như vậy.
Nàng ta vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Lạc Vân, nhìn xem tẩu tử có phải sẽ cảm thấy thoải mái hay không.
Thế nhưng Lạc Vân lại cảm thấy đau đầu, than thở xoa huyệt thái dương: "Ca ca muội cũng không chịu nghe lời, hôm nay vừa hay bị ngài ấy nghe được! Ta cản cũng không nổi. Muội đừng dây dưa ở đây nữa, mau đi thăm mẫu thân đi, trấn an bà ấy một chút."
Hàn Dao có chút không tin vào phản ứng của Lạc Vân, cẩn thận hỏi: "Tẩu tẩu, tỷ không cảm thấy hả giận sao?"
Lạc Vân một mặt bất đắc dĩ nói: "Bên trong Vương phủ tổng cộng có bao nhiêu người? Mẹ con bọn họ bất hòa, ta làm sao lại cảm thấy hả giận?"
"Nhưng mà mẫu thân... thật sự có chút quá mức..."
Lạc Vân khẽ cười khổ, thản nhiên nói: "Kỳ thật mẫu thân có ba phần giống với nương thân đã mất sớm của ta. Nói ra có thật không cung kính, nhưng giữa phụ vương và mẫu thân không có tình yêu phu thê. Nữ nhân nếu như thiếu đi tình yêu, hiếm người sẽ không cảm thấy oán hận. Chẳng phải phụ vương đã từng nói, trạch viện này quá sâu, bị nhốt trong này quá lâu, sẽ khiến cho lòng người bất giác mà trở nên hẹp hòi. Ta chỉ là một nương tử vừa gả vào phủ, cũng phải để cho người trong phủ từ từ làm quen. Nếu giữa người nhà có lời nói hiểu lầm nhau, ta cứ khăng khăng muốn trả thù... loại tẩu tử như vậy gả vào, muội không sợ sao?"
Hàn Dao nghe lời này mặt liền đỏ lên, trong lòng biết mình đã nghĩ hẹp hòi cho tẩu tẩu. Tẩu tẩu từng ra chợ, cùng làm ăn với gia môn, cũng là một kỳ nữ một ngày thu một đấu vàng, không giống với mẫu thân và nàng ta.
Có đôi khi, Hàn Dao thật hy vọng bản thân có thể giống tẩu tử, mở rộng tầm mắt một chút, có lẽ lúc đó, nàng ta sẽ không lo lắng ngày đêm về hôn ước của mình.
Chưa kể Hàn Dao nghe theo lời Lạc Vân, đến trấn an khuyên nhủ Tông Vương phi.
Lại nói Lạc Vân, lúc trở về, không thể không nói với Thế tử mấy câu: "Lúc đánh trận, tâm nhãn cẩn thận cực kỳ, làm sao đến mẫu thân của mình, lại không chút do dự làm ẫm ĩ như vậy?"
Hàn Lâm Phong lại không chút hối hận, chỉ thản nhiên nói: "Về sau ta sẽ còn thường xuyên không ở bên cạnh nàng, nếu cứ để tùy tiện một con mèo con chó trong Vương phủ có thể cưỡi lên đầu lên cổ nàng như vậy, ta làm sao có thể an tâm? Hôm nay dứt khoát triệt để đắc tội với mẫu thân, cũng là để cho mọi người thấy. Về sau nếu có bất kỳ hạ nhân nào nghĩ rằng mình có thượng phương bảo kiếm trong lòng mẫu thân liền có thể tùy ý mắng nàng, thì Tống ma ma bị đánh cho gần chết kia là một ví dụ!"
Lạc Vân bất đắc dĩ cười một tiếng, thủ đoạn của nam nhân này, quả nhiên chú trọng nhanh chóng và quả quyết.
Nàng tựa vào lòng ngực của nam nhân, nhỏ giọng nói: "Ngài cứ lo làm chuyện của ngài. Thiếp cũng không phải quả hồng mềm. Thiếp không quan tâm thì sẽ không đau khổ, nếu thật sự có gì đó, chính thiếp sẽ tìm cách phản kích. Chẳng lẽ ngài thật sự cảm thấy thiếp yếu đuối bất lực, cần ngài và mẫu thân đấu võ với nhau sao?"
Hàn Lâm Phong trong lòng mềm lại, nhịn không được ôm nàng nói: "Lúc đầu ta ở bên tường thấy nàng, nàng thường xuyên bị phụ thân nàng chọc tức đến khóc nhè, nàng thật đúng là một đóa hoa xinh đẹp mang gai bên sương, ta chạm vào, trên người bị gai đâm chưa nhỉ?"
Phút chốc, hai người lại ầm ĩ một trận.
Nhưng trên thế gian này, có không ít những đóa hoa có gai.
Đến hôm sau, Khánh Dương cũng trở về.
Hắn ta một mặt bất đắc dĩ hồi bẩm Thế tử: "Tào tiểu thư kia thấy ta dẫn bà tử tới, chửi ầm lên, nói tên khốn nào đã phái hai cai ngục tới trông giữ nàng ta... Xin Thế tử thứ lỗi, nàng ta mắng chửi người quá quắt quá, ta học không hết."
Vì Tào Thịnh thời gian trước rời nhà một thời gian dài, thời gian Tào Bội Nhi cùng mẫu thân sống ở nông thôn cũng nghèo rớt mồng tơi, nàng ta không biết đọc một chữ.
Về sau Tào Thịnh đưa mẹ con nàng ta về bên người, Tào Bội Nhi từ một nha đầu nghèo trở thành nữ nhi của thống lĩnh nghĩa quân, nhận đãi ngộ như sao trăng trên trời.
Mặc dù phụ thân có tìm tiên sinh cho nàng ta, cuối cùng cũng có thể đọc được chút chữ trong sách, nhưng tính tình Tào Bội Nhi không sợ trời không sợ đất, lúc mắng người mấy từ thô tụ.c còn không trùng lặp!
Đáng thương cho hai bà tử được phái đi, từng người bị mắng cho đỏ mặt tía tai, không biết có thể chịu đựng mấy ngày.
Hàn Lâm Phong lần nữa cảm thấy Tô Lạc Vân lo lắng đúng, nghĩ đến lúc rảnh rỗi sẽ đến thương lượng với Tào đại ca, đưa bọn họ xuống phía Nam điều dưỡng, tuyệt hậu hoạn.
Mà bên phản quân kia, ý nghĩ của Cầu Chấn cùng với Tô Lạc Vân không mưu mà hợp.
Đáng hận Tào Thịnh không nghĩ đến đại cục, ngay thời điểm mấu chốt hủy hoại hắn ta.
Cầu Chấn hiện tại không vội công thành lược trận, chỉ muốn mau chóng tìm ra tung tích của Tào Thịnh, phá khốn cục trước mắt.
Gã từ nhỏ một mình mưu sinh, đối với các loại môn đạo học hỏi sâu sắc hơn những người bình thường khác. Bàn về tìm người, cũng là một sở trưởng nơi rừng xanh xuất thân của gã.
Tào Thịnh bởi vì thân trúng kịch độc, thân thể suy nhược, tạm thời không đi được quá xa. Số thuốc mà y cần dung, có vài vị rất đặc thù.
Cho nên Cầu Chấn phái nhân thủ đi tới các tiệm thuốc châu huyện gần đó dò xét. Chưa tới vài ngày đã tìm ra được có vài vị khác thường tìm mua mấy vị thuốc này.
Gã phái người âm thầm theo dõi những người đến tiệm thuốc rồi bám theo, cuối cùng tìm được đến ngôi chùa Hàn Sương.
Nghe được trong ngồi chùa núi lại có trọng binh trấn giữ, Cầu Chấn trong lòng lập tức nảy ra một ý.
Tào Thịnh giỏi kết giao, quen biết vô số thân hào, có người chịu ra tài lực giúp đỡ y, cũng không có gì kỳ lạ.
Nhưng Cầu Chấn một thân mang thù, gã hết sức tò mò người hiệp trợ Tào Thịnh ra ai, hơn nữa còn trợ giúp Tào Thịnh rải hịch văn, phá vỡ trận công thành của gã.
Nếu như gã đoán không sai, hẳn là Triệu tiểu Tướng quân kia!
Cầu Chấn muốn chứng thực, muốn xem xem có người của quân doanh lộ diện hay không.
Đáng tiếc theo dõi mấy ngày cũng không thấy ai thò đầu ra, chỉ có xe ngựa tới, có người dẫn theo hai bà tử đến, hẳn là để chăm sóc nữ quyến.
Cầu Chấn không chờ được nữa, lưu loát ra lệnh: "Nhân lúc ban đêm đánh lén ngôi chùa, nhất định phải đem Tào Bội Nhi hoàn hảo không chút tổn hại ra cho ta... Về phần Tào Thịnh, các ngươi tìm một cơ hội, xem xem có thể chơi chết y hay không, nhớ kỹ, không được làm trước mặt Tào Bội Nhi, cõng người ra!"
Những sát thủ gã phải đi ngầm hiểu, nhận mệnh rời đi.
Cầu Chấn nghĩ dù Triệu Quy Bắc có giúp đỡ Tào Thịnh, thì quân phái tới cũng chỉ là quân tốt. Sát thủ gã phái tới, ai cũng giỏi đột kích ban đêm, võ nghệ cao cường, dù có huyết tẩy ngôi chùa, cũng phải mang Tào Bội Nhi ra.
Thế nhưng ba ngày sau, người gã phái đi, chỉ trở về được vài kẻ...
Tên thủ lĩnh có vẻ bị thương không nhẹ, một mặt xấu hổ nói: "Hồi bẩm thống lĩnh, số lượng thị vệ trấn giữ ngôi chùa kia rất đông, không biết lai lịch ra sao, xem ra bọn họ đều có võ thuật đỉnh cao, chúng ta ban đêm xông vào chùa, bị đánh giết..."
Nơi đó không phải là một ngôi chùa, quả thực là một thành lũy, trên tường còn có nỏ! Nhìn tình hình như vậy, ngay cả một con ruồi cũng không thể lọt vào.
Cầu Chấn cau mày ngước mắt lắng nghe – chuyện này quả thực nằm ngoài dự liệu của gã, nhưng nó cũng cho thấy Tào Thịnh đang ở trong ngôi chùa này.
Triệu Quy Bắc này quả thật có bản lĩnh! Bảo vệ Tào Thịnh cực kỳ chặt chẽ.
Gã dựa người vào ghế, híp mắt tính toán một lúc, nói: "Hiện tại tên nhãi đang đối nghịch với ta, lão Triệu kia cũng sắp tới rồi. Triệu Đống? Có thể cao minh hơn Vương Quân không?"
Người ngựa đến đây, nhất định lương thảo phải đi đầu. Gã dự định sẽ tự mình đến Tây lương thảo doanh dò xét một chút.
Mặc dù Gia Dũng châu đại thắng, nhưng sự sỉ nhục bị ép trốn trong khe đá ở rừng Quỷ kia vẫn chưa được rửa sạch sẽ.
Bắc đại doanh hiện giờ một nửa là bộ hạ cũ của Vương Quân, lại tập kết thêm binh lực của các châu huyện gần đó, nhất thời không thể trêu chọc.
Thế nhưng Tây lương thảo doanh lại khác. Bọn hắn vừa mới vận chuyển lương thảo, hẳn doanh địa trống không, sẽ không có trọng binh trấn giữ.
Nhất thời không tìm được Tào Bội Nhi, Cầu Chấn chuẩn bị xem xét động tĩnh lương thảo doanh. Nếu có lương thảo mới chuyển tới, gã có thể dẫn người thuận đường núi tập kích bất ngờ, cho Tây lương thảo doanh một mồi lửa.
Ít nhất cũng phải chặt cái đầu đầy cỏ kia của Hàn Lâm Phong, chấn nhiếp Triệu Quy Bắc một chút, vơi đi nỗi hận trong lòng.
Việc giải tỏa cơn giận này, Cầu Chấn xưa nay không cần người làm giúp.
Cầu Chấn thay một bộ quần áo, tỉ mỉ chọn lựa một đám người hầu tâm phúc, chuẩn bị tìm đến Tây lương thảo doanh.
Bộ hạ của gã nhỏ giọng nói: "Ngài như vậy có phải quá mức mạo hiểm hay không?"
Cầu Chấn lại lơ đễnh cười một tiếng: "Tây lương thảo doanh chứ đâu phải Bắc đại doanh, có gì nguy hiểm? Nhàn rỗi là nhàn rỗi, đi! Bỏ hết mấy tâm tình của các ngươi đi, xem xem có thể tiện tay lấy cái đầu chó họ Hàn hay không!"
Đương nhiên lần này gã đi, cũng muốn thuận tiện dò xét chùa Hàn Sương một chút, xem có thể tìm được Tào Bội Nhi hay không.
Nếu như nàng ta nhìn thấy gã tự mình đi đón mình, tất nhiên mười phần cảm động.
Cầu Chấn ngày thường không dành nhiều thời gian cho cô nương quê mùa Tào Bội Nhi này, chỉ vô tình chăm sóc một chút, liền khiến nàng ta khăng khăng cho luôn trái tim!
Dựa vào sự hiểu biết của gã đối với nữ tử kia. Dù vợ chồng Tào Thịnh có nói xấu gì về gã, Tào Bội Nhi kia cũng sẽ không để bụng, ngược lại sẽ cảm thấy thế nhân đều hiểu lầm Cầu lang, chỉ có nàng ta là tri kỷ.
Mặc dù vẫn chưa nắm Tào Bội Nhi ở trong tay, nhưng Cầu Chấn vẫn không vội.
Gã đã sống cả đời dưới đao kiếm đổ máu, đã lâu chưa gặp được một đối thủ giống Triệu Quy Bắc.
Còn gì thú vị hơn việc đánh bại một đối thủ thực lực ngang ngửa mình?
Đến lúc đó gã sẽ hỏa thiêu Tây lương thảo doanh, lấy thêm cái đầu chó của Hàn Lâm Phong, đây chính là một phong chiến thư của gã dành cho phụ tử Triệu gia!
Nghĩ như vậy thôi, Cầu Chấn lập tức thay đồ, nhân lúc trời tối, dẫn đám người xuất phát về phía Lương châu.
Cầu Chấn đến nơi này cũng đã hai năm, bởi vì phản quân thường xuyên tránh né truy kích của quan binh Đại Ngụy, cho nên gã đối với đường đi lớn nhỏ đều quen thuộc, nhất là đường núi tránh né quan đạo, càng thuộc nằm lòng.
Vòng qua đường núi vắng vẻ, đi như vậy cả ngày lẫn đêm, một ngày sau, gã đã dẫn người tới được Tây lương thảo doanh.
Đám người hầu lần này gã dẫn theo mang theo rất nhiều thuốc nổ để phá thành.
Một đường dọc theo vách núi tiến lên, lúc đoàn người Cầu Chấn đi đến gần mô đất gần Tây lương thảo doanh là lúc sương sớm tản đi.
Doanh trại vẫn là doanh trại trước kia gã nhìn thấy, thế nhưng Cầu Chấn lại cảm thấy dường như... có gì đó thay đổi.
- ----------------HẾT CHƯƠNG 80-----------------