Tóc Mây Thêm Hương

Chương 88: Một con ngựa ô

Trận biến loạn ở Huệ thành này khởi dậy rất nhanh, kết thúc lại quá chậm.

Lại không nhắc đến chuyện truy kích những tên lưu manh liều mạng đó như thế nào, đối với quan viên nơi đó mà nói, điều cần thiết nhất chính là tranh thủ thời gian sắp xếp cho một đám kim chi ngọc diệp tìm đại phu chữa trị, sau đó lại tắm rửa thay y phục.

Cho nên sau khi Hàn Lâm Phong cầm áo choàng bọc Lạc Vân kỹ càng, thì hộ tống những nữ quyến này đến phủ đệ quan viên nơi đó trước.

Nhưng mà sau khi đưa người đến, Hàn Hàn Lâm Phong đã biến mất không thấy bóng dáng.

Lạc Vân được thị nữ phục thị, cuối cùng cũng được tắm rửa sạch sẽ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nàng còn đắm chìm trong niềm vui hai mắt khôi phục ánh sáng không cách nào tự kềm chế. Coi như trong phòng được bố trí bình thường, nàng cũng muốn tỉ mỉ lần lượt nhìn.

Nhưng mà sức lực hân hoan nhảy cẫng qua đi, nàng cũng bắt đầu kiểm điểm chính mình, mặc dù khôi phục lại ánh sáng, vẫn có một chút sai lầm khi mắt mù.

Phu quân của mình, nam nhân sớm chiều chung đụng, cho dù chưa từng thấy qua, cũng không nên nhận lầm chứ!

Ngẫm lại lúc xưa, trong giờ phút quan trọng của binh hoang mã loạn, không cẩn thận nhận lầm thì cũng có thể vì tình mà tha thứ được chứ... đúng không?

Nếu như hắn cứ níu lấy việc này không thả, thật quá nhàm chán!

Nhưng Lạc Vân là càng nghĩ càng thiếu tự tin, nhất là lúc vừa rồi hộ tống nữ quyến trở về, dường như không nói gì với mình, chẳng lẽ tức đến mức như thế?

Cái gọi là đại trượng phu, không phải đều dùng thái độ khoan dung đối nhân xử thế hay sao?

Vị phu quân dùng thái độ khoan dung đối nhân xử thế giờ này khắc này, thật đúng là có chút không chấp nhận được hiện thực.

Hàn Lâm Phong từ nhỏ đến lớn đều được người khác khen dáng dấp tốt, nghe nhiều đến mức nghe đến có chút phiền chán.

Hắn cũng chưa từng quá quan tâm bề ngoài của mình.

Nhưng Hàn Lâm Phong tuyệt đối không ngờ rằng, nương tử vừa mới khôi phục lại ánh sáng của mình, vào khoảnh khắc rơi xuống nước khôi phục lại thị lực, giữa hắn và tên Cầu Chấn kia... thế mà không chút do dự lựa chọn Cầu Chấn!

Những cái này có thể nhẫn nại thì còn gì không thể nhịn! Tự tôn nam nhi của hắn chịu phải sỉ nhục thật sâu sắc, đồng thời cũng sinh ra nghi ngờ —— chẳng lẽ dáng vẻ của mình thật sự kém hơn so với Cầu Chấn?

Đến mức hắn muốn túm thêm một số người đến hỏi một chút, hắn và phản quân Cầu Công Thục ai đẹp hơn?

Lúc này, hắn và Lạc Vân cùng ở trong một phủ đệ, chỉ là không cùng phòng mà thôi.

Khánh Dương và hai cái gã sai vặt hầu hạ thế tử tắm rửa, liền giơ lên ba bốn bộ y phục lấy từ rương y phục trên xe ngựa mang tới, mặc cho chủ tử chọn lựa.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Thế tử gia ngày thường tuyệt đối không phải người bắt bẻ như thế, cho dù trong những ngày tô son điểm phấn ở kinh thành, chẳng qua cũng chỉ lựa đại bộ y phục hoa hòe nhất trong đống y phục để mặc.

Không hề giống như hắn lúc này, đứng trước gương đồng chọn lựa tới lui một đống y phục rồi. Hơn nữa thế tử gia dường như bị ống diêm tiêu nổ đến ngơ ngác rồi, thế mà nhíu mày hỏi: "Không có y phục tươi sáng một chút sao?"

Khánh Dương ở bên cạnh nghe xong có chút choáng váng, vội vàng cẩn thận nói: "Không phải người phân phó nói, sau này không muốn mặc những y phục chói lóa tục tằng kia nữa, kêu thuộc ném đi hết sao?"

Hàn Lâm Phong hất cằm lên ngẫm lại, dường như là có chuyện như thế. Hắn lại không hài lòng lắm, cởi áo choàng, chuẩn bị mặc vào một chiếc khác, Khánh Dương cuối cùng đã hiểu ra điểm mấu chốt mà tiểu chủ tử bắt bẻ, tranh thủ thời gian giơ một chiếc áo choàng trắng nói: "Muốn tuấn tú, thì mặc một thân hiếu! Nếu người không biết nên mặc cái nào, không bằng cứ mặc màu trắng, mỗi lần người mặc một thân áo trắng ngọc quan, đại cô nương tiểu tức phụ bên đường đều không dời nổi bước chân!"

Hàn Lâm Phong nghe lời này, lông mày hơi giãn ra một chút, rốt cục cầm lấy bộ y phục màu trắng kia mặc vào.

Đợi nha hoàn khéo tay giúp Hàn Lâm Phong chải lại búi tóc, Hàn Lâm Phong còn không hài lòng lắm, soi soi gương đồng, sờ lên gương mặt của mình: "Những ngày này, có phải ta có chút rám đen không..."

Khánh Dương nghiêng đầu nhìn một chút: "Cũng tạm, khí thế kiên nghị, còn tốt hơn mấy tên tiểu bạch kiểm kia!"

Hàn Lâm Phong chậm rãi sờ lấy gương mặt, như có điều suy nghĩ nói: "Tên Cầu Chấn kia dường như rất trắng... Dáng dấp được không?"

Khánh Dương không biết chủ tử mình và thế tử phi vừa mới xảy ra một vụ cãi vã.

Thị vệ Khánh Dương chỉ là nhất thời nghĩ đến Tào Bội nhi bị Cầu Chấn câu hồn, lại nghĩ tới mình bị nam hồ ly tinh làm hại không có hoàn thành việc hộ tống, rất có cảm khái nói: "Ai, thật đúng là đừng nói nữa, một cặp mắt đào hoa vô cùng câu hồn kia, nếu là tiểu cô nương tuổi quá trẻ trúng kế của hắn, thật đúng là nhìn một chút, sai lầm cả một đời!"

Tiếng nói của hắn chưa dứt, khuôn mặt của Thế tử trong gương đồng bỗng nhiên lại đen đi mấy phần.

Hàn Lâm Phong chậm rãi quay đầu nhìn thị vệ của mình, không nhanh không chậm nói: "Ngươi cũng mù rồi đúng không? Rảnh rỗi đi tìm lang trung khám mắt đi!"

Khánh Dương không hiểu sao lại bị chủ tử mắng mắt mù, trong lúc nhất thời chỉ có thể cười ngây ngô không hiểu gì.

Đợi đổi y phục, chỉnh lại phát quan, Hàn Lâm Phong xác định lại trên mặt không vết máu vết bẩn, lúc này mới cất bước đi về phía phòng của Tô Lạc Vân.

Lúc Lạc Vân mù, dáng vẻ của hắn xấu đẹp không quan trọng gì, Hàn Lâm Phong cũng không cần lo lắng đến sở thích của A Vân nhà hắn.

Thế nhưng là hoàn toàn không nghĩ tới, mắt của A Vân khôi phục lại ánh sáng, thứ vừa mắt nhất lại không phải hắn!

Thật chẳng lẽ như lời Khánh Dương nói, cặp mắt đào hoa của tên khốn khiếp kia, ở trước mặt nữ nhân càng câu hồn hơn?

Vừa vặn bởi vì mình đánh nhau, thêm vết máu vết nhọ đen đính đầy mặt, dáng vẻ không chút tốt lành mà lại xuất hiện trước mặt A Vân vừa mới khôi phục lại ánh sáng.

So sánh giữa hai người, trong lòng A Vân có phải có chút thất vọng sâu sắc không?

Hàn Lâm Phong lớn đến cỡ này, hoàn toàn không nghĩ tới bản thân còn có lúc thấp thỏm vì bề ngoài của bản thân, không tự tin lắm.

Chờ đi trên con đường nhỏ của vườn hoa, bị gió đêm thổi, ngược lại khiến con người càng tỉnh táo một chút, hắn tự giễu cười một tiếng, lại nghĩ: Cho dù nàng thấy ngứa mắt, hối hận thì thế nào đây? Dù sao đã là con dâu của Hàn gia, còn có thể để nàng có thời gian nghĩ đến người khác? Lần sau nếu có cơ hội, hắn liều chết cũng muốn rạch vào khuôn mặt vênh váo mê hoặc nữ nhân nhà lành của tên Cầu Chấn kia! Nhìn xem nam hồ tinh còn có thể mê hoặc ai!

Tính toán như thế, trong lòng của hắn ngược lại có hơi sướng chút.

Đợi lúc đi vào trước cửa phòng ở tạm của Lạc Vân, thuận theo ánh sáng có thể nhìn thấy người đang chải tóc dài trước gương trong phòng, nhìn qua cũng là có dáng vẻ sửa soạn đâu vào đấy rồi.

Hắn biết đêm nay A Vân bị kinh sợ, cho nên cố ý dậm mạnh chân, phát ra tiếng vang, mặt khác còn gõ cửa phòng một cái, để người trong phòng có chút chuẩn bị.

Đợi lúc Lạc Vân hỏi là ai, Hàn Lâm Phong đã đẩy cửa vào.

Lúc này vầng trăng sáng vằng vặc, ánh đèn như hạt đậu, dưới bóng đêm mờ ảo, chỉ thấy một nam tử cao lớn tuấn tú mặc y phục trắng đội ngọc quan với ánh mắt sáng rực, mày rậm như kiếm, ngực rộng eo hẹp, một tay chắp sau lưng đứng ở trước cửa.

Cảnh đẹp như tranh vẽ này, rốt cục chiếu vào trong mắt Lạc Vân, có khoảnh khắc như thế, trong đầu Lạc Vân thật trống không, chỉ là ngốc nghếch nhìn mặt hắn.

Cùng ngừng thở với nàng còn có Hàn Lâm Phong.

Hắn vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, nhưng lại phát hiện mình không hiểu được trong cái nhìn ngơ ngác của cô nương kia là thất vọng, hay là ý gì khác.

Bốn mắt nhìn nhau như thế, ai cũng không nói lời nào, chỉ là gió đêm thổi đến, từ cửa chui vào, thổi tung tấm rèm lụa mỏng trong phòng, cảnh tượng thật kiểu diễm.

Cuối cùng vẫn là trái tim của Hàn Lâm Phong dần dần lạnh đi, dẫn đầu bại trận, lạnh lùng nói nói: "Làm sao? Không đẹp bằng Cầu Chấn làm nàng thất vọng rồi à?"

Mặc dù nam tử trước mắt phi phàm tuấn mỹ, thế nhưng đối với Lạc Vân mà nói lại dường như người xa lạ gặp mặt lần đầu.

Khi hắn không nói lời nào, Lạc Vân thậm chí cũng không dám nhận ra hắn.

Mãi đến giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên, nàng mới phát hiện bản thân vẫn đang nín thở, lúc này lại có thể thở phào một hơi.

Nam nhân tươi trẻ tuấn mỹ như vậy thế mà lại chính là phu quân của nàng?

Lạc Vân tự nhận cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng đột nhiên phát hiện trượng phu của nàng tuấn tú như vậy... Thật sự có cảm giác bị ngàn lượng hoàng kim đẩy cho té ngã—— sự quý giá này không biết nên có được như thế nào.

Nhưng mà theo Hàn Lâm Phong, băn khoăn của nàng giống như là sự phản kháng âm thầm đối với bề ngoài của mình.

Hàn Lâm Phong tự nhiên cũng biết đạo lý đối với những người không giống nhau sẽ có cảm nhận không giống nhau.

Mặc dù hắn được rất nhiều nữ tử tán dương, nhưng cũng có người không thể chấp nhận được hắn mang bề ngoài của dị vực.

Tình yêu nam nữ, phần lớn bắt nguồn từ sắc. Cho dù là nam hay nữ, nếu bề ngoài không hợp tâm ý của mình, chỉ sợ càng nhìn càng sinh ra sự chán ghét phiền hà.

Nếu nàng không bằng lòng sinh con cho mình, nếu trong lòng chán ghét mà vứt bỏ mình, chẳng phải là lại tìm cách giấu hoàng kim dưới gối đầu bỏ chạy mất...

Trong lúc nhất thời, khuôn mặt anh tuấn của nam nhân càng thêm căng cứng, khóe miệng cũng mím chặt.

Mà mới đầu Lạc Vân ngẩn người sau đó lấy lại tinh thần, thấy hắn đứng ở trước cửa không vào, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Thế nào.... nàng dâu xấu không dám gặp cha mẹ chồng? Sao còn không vào?"

Nàng không biết này một chữ “xấu” này quả nhiên là con dao sắc bén, lập tức đâm vào người thế tử gia hơn bảy tấc, khiến hơi thở của hắn nghẹn lại chỗ đó, không thở lên được.

Lạc Vân phát hiện sau khi mình nói đùa để thư giãn bầu không khí, bầu không khí ngược lại càng thêm căng thẳng.

Nàng nhịn không được đứng lên, nhẹ nhàng đi qua, chậm rãi đưa tay sờ về phía cánh tay của hắn.

Xúc giác quen thuộc truyền đến, lại thêm ngửi được mùi hương quen thuộc trên người hắn, Lạc Vân cũng mới có loại cảm giác chạm chân xuống đất, xác định nam nhân tuấn mỹ như vậy quả thật là phu quân của nàng.

Hàn Lâm Phong rủ mắt nhìn xem nữ tử dựa sát vào mình như mèo con, giọng điệu không thiện cảm lắm, nói: "Không chê ta xấu à? Sao lại mong chờ dựa vào chứ?"

Lạc Vân đoán hắn còn tính toán chuyện mình nhận nhầm Cầu Chấn thành hắn, chỉ có thể ôm cả eo cả người cọ vào hắn nói: "Ai có thể nghĩ tới chàng ở dưới lầu có một lát đã biến thành một cục than đen, nếu là khuôn mặt chàng sạch sẽ như này ta nhất định dùng sức bơi về phía chàng."

Nghe nàng nói lời này, khuôn mặt lạnh lẽo của nam nhân cuối cùng là có chút hòa hoãn, lại từ từ thăm dò: " Cầu Chấn kia đúng là tuổi trẻ hơn ta một chút, bộ dáng cũng thực không tệ, nhất là đôi mắt kia, thật sự hấp dẫn người khác..."

Bây giờ mắt của Lạc Vân cũng không mù, nhìn biểu cảm không mấy thân thiện của Hàn Lâm Phong, mang theo bảy phần điều tra, nàng nhịn không được bật cười, quyết định cố gắng vuốt v e lông cho con lừa này thật tốt, thế là xu nịnh nói: "Cặp mắt đào hoa rách đó cũng chỉ thấy đẹp lúc đầu, nếu có so sánh, chính là mặt hàng tầm thường. Hơn nữa chàng đối xử với ta tốt như vậy, thời gian chung sống dài như vậy, coi như dáng vẻ chàng xấu như thần Chung Quỳ, ta cũng không thể chán ghét vứt bỏ chàng!"

Hàn Lâm Phong phát hiện nữ tử chết tiệt này thật sự là càng nhân nhượng thì càng lên mặt! Cho dù hắn càng không thuận mắt của nàng, cũng không đến nỗi có dáng vẻ như thần Chung Quỳ nha?

Hắn hừ lạnh một tiếng, lập tức ôm ngang nàng lên: "Nàng dám chán ghét vứt bỏ ta? Làm ta uổng phí gánh thanh danh tay ăn chơi nhiều năm như vậy? Nàng là dân nữ mà ta phụng thánh chỉ trắng trợn cướp đoạt trở về, nàng có từng thấy quyền quý ác bá nào có thể tuỳ tiện thả miếng thịt mỡ đã đến miệng ra chưa?"

Lúc hắn nói chuyện, chóp mũi cao thẳng cũng chăm chú ghé sát vào nàng, một đôi mắt hội tụ tinh hà kia, không chứa một chút tạp chất, rất quy củ, chăm chú nhìn mình.

Cho dù là nữ tử vững tâm như băng, dưới ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, cũng sẽ hóa thành nước mùa xuân, xụi lơ trong lồng ngực rộng lớn của hắn.

Trong lúc nhất thời Lạc Vân cũng nhộn nhạo tinh thần, ôm cổ nam nhân trầm thấp nói: "Xin vị gia này thương tiếc, ta sợ..."

Thế tử gia không nghĩ tới tiểu yêu tinh này lại chơi trò mềm mại bất lực phản kháng!

Mà hết lần này tới lần khác hắn còn bị đổ gục, dường như trong chốc lát hắn chính là kẻ cướp giật mỹ nhân yêu kiều không có sức lực.

Trận chém giết liều chết ở tửu lâu kia vốn là làm cho máu huyết của người ta căng lên đến không cách nào bình phục, bây giờ lại bị nàng trêu chọc như thế, nếu không thể hóa thành cầm thú thì vẫn xứng gọi là nam nhân sao?

Chân dài của Hàn Lâm Phong dùng sức đá mạnh về sau, cửa phòng lập tức đóng lại.

Sau một khắc, tiểu kiều thê liền bị ném lên trên giường, chỉ có thể ngã vào trong chăn gấm, nhìn nam nhân trước mắt chậm rãi cởi y phục.

Khi áo bào màu trắng nhã nhặn rơi xuống đất, nam nhân lộ ra cơ ngực tráng kiện, còn có cơ bụng, Lạc Vân nhịn không được mạnh mẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Lúc mắt nàng mù, rốt cuộc là bản thân đã nuốt vào bao nhiêu nhân sâm mỹ vị! Thì ra nam nhân đẹp mắt đến cực hạn, cũng có thể được xưng là tuyệt sắc nhân gian, khiến người ta thèm chả y nước miếng...

Giờ khắc này, rốt cuộc nàng cũng hiểu được sự điên cuồng của Phương nhị.

Nếu có thể ăn được một miếng tươi non này... Quả nhiên là có thể vứt bỏ sự dè dặt của nữ nhi gia, phấn đấu tranh thủ một chút...

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Đáng tiếc không đợi nàng phấn đấu, củ nhân sâm to kia đã tự động nhào lên trên giường.

Đợi triền miên hôn nhau nồng nhiệt một hồi, Lạc Vân vội vàng hô: "Ai nha, còn chưa có tắt đèn đâu!"

Hàn Lâm Phong rũ đôi mắt nói: "Trước kia là nàng sợ ta nhìn nàng, mới muốn tắt đèn. Bây giờ nàng cũng có thể thấy được, không tính là chịu thiệt thòi, chúng ta đều chiếm tiện nghi của nhau, vì sao còn muốn tắt đèn?"

Nếu bàn về nói hươu nói vượn, cho dù Lạc Vân tu luyện thêm một cái miệng nữa cũng nói không lại Hàn Lâm Phong.

Cuối cùng, ngọn nến trên bàn nhỏ đầu giường không hề bị dập tắt.

Trong căn phòng mờ mịt mơ hồ, ánh nến chớp động nhảy vọt, cùng với tiếng nam nữ triền miên, thỉnh thoảng phát ra tiếng đèn sáp rơi...

Lạc Vân chưa từng nghĩ tới, đôi mắt mình vừa mới khôi phục lại ánh sáng, đã có nguy hiểm dùng đến mù lại.

Đến mức ngày hôm sau tỉnh dậy lúc bình minh, trước khi nàng mở mắt ra còn hít một hơi thật sâu, lúc này mới chậm rãi hé mở.

Bởi vì lúc sáng sớm, trong phòng đã có ánh nắng nhàn nhạt chiếu vào.

Nàng có thể nhìn rõ nam nhân đang ôm mình ngủ say. Lông mi của hắn thật là đậm, lúc khép mắt lại, dường như một chiếc quạt màu đen, cong vểnh lên rất mê người.

Lúc này chiếc chăn quấn chặt bên eo của hắn, đêm qua ánh nến rõ ràng, Lạc Vân xem như triệt để mở mang tầm mắt.

Mặc dù nàng đã không còn là tân hôn, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới việc tăng thêm sự kích thích nhờ thị giác... càng thêm độn g tình...

Gương mặt của nàng đỏ ửng lên, không còn dám nghĩ tiếp, nếu không chiếc mũ há o sắc mà thế tử gia thật vất vả lấy xuống, sắp chuyển sang cho nàng mang thử.

Đêm qua hắn quần quật tận hai trận, đều rất hao phí tâm huyết, Lạc Vân không đành lòng gọi hắn dậy, nên muốn để hắn ngủ thêm một lát.

Nếu không phủ trạch sẽ ầm ĩ lên, không để cho người ta ngủ.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Hàn Lâm Phong không lâu liền bị tiếng đập ngoài cửa đánh thức.

Thì ra bởi vì Triệu Đống tướng quân muốn đi quân doanh vùng gần Huệ thành tuần tra, đêm qua ở quân doanh biết được tin tức công chúa bị tập kích ở Thiên Bảo Tửu Lâu của Huệ thành.

Hắn lập tức dẫn một đội ngũ, phi ngựa chạy thẳng đến trong Huệ thành.

Đêm qua thật ra công chúa cũng xem như bình tĩnh, đối phó với mấy người áo đen kia vô cùng dũng mãnh hăng say. Nhưng nghe nói phò mã gia tới thì là giày cũng không mang, tóc cũng không quấn lên, khuôn mặt tái nhợt, rơi lệ chạy vội ra, sau đó lao vào trong ngực của Triệu Đống.

"Chàng đã tới, ta... xém chút thì ta không thể gặp chàng nữa rồi!" Nói xong, học được dáng vẻ hôm qua của Tông vương phi, nghẹn ngào gào khóc lên.

Mặc dù xưa nay Triệu Đống không quá nuông chiều thê tử công chúa của mình, thế nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, bả vai run run khóc lóc, lập tức có chút đau lòng. Chỉ là ôm nàng lên như ôm đứa bé: "Dưới đất rất lạnh, sao nàng cũng không mang giày? Đã quên lần trước bệnh đến nửa tháng không rời giường nổi? Nói nàng đừng đi mà nàng cứ đi! Thế nào, xém chút là ăn đao của người ta rồi!"

Ngư Dương nhìn phu quân nhíu mày quở trách mình, rất là hưởng thụ, chỉ đàng hoàng cuộn mình trong ngực chàng, làm y như là chim non nép vào người.

Đi theo Triệu Đống, còn có Bắc Trấn vương gia.

Lúc ông nhìn thấy Tông vương phi, bà còn chưa đứng dậy được, bởi vì đêm qua bị kinh sợ, lại thêm rơi xuống nước, thân thể Tông vương phi yếu ớt, sốt cao.

Bắc Trấn vương quặm mặt lại sai người gọi nhi tử cùng con dâu đến trước mặt Tông vương phi, sau đó để Lạc Vân cùng Hàn Lâm Phong quỳ xuống, trách cứ bọn hắn không để ý thời tiết, nhất định phải đến Huệ thành du ngoạn vào thời điểm như thế này, kết quả xém chút gây ra họa lớn.

Nếu là Ngư Dương công chúa xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Huệ thành, một nhà lớn nhỏ của Bắc Trấn vương phủ đều không đủ để chôn cùng công chúa!

Lạc Vân cùng Hàn Lâm Phong hiểu rõ, Cầu Chấn làm ra một màn như thế, mục tiêu chính là bọn hắn, cho nên vương gia mắng trận này, bọn họ không oan uổng, tự nhiên là quỳ xuống trung thực nhận dạy dỗ.

Thế nhưng Tông vương phi lại không thể nghe nổi nữa.

Mặc dù Bắc Trấn vương lên án mạnh mẽ nhi tử con dâu của mình, nhưng bà vẫn chưa bị sốt đến hồ đồ, đương nhiên biết rõ ông ấy chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, mắng bản thân mình.

Dù sao lúc trước nghe lời động viên của Ngư Dương công chúa, nhất định phải đến Huệ thành cũng là mình, liên quan gì đến Lạc Vân cùng Hàn Lâm Phong?

Tông vương phi chật vật ngồi dậy, hét về phía vương gia: "Nếu người muốn mắng chửi người khác, không ngại đi thẳng vào vấn đề, dùng danh nghĩa của Lâm Phong Lạc Vân làm cái gì? Chuyện này rõ ràng là công chúa nhắc đến đầu tiên, chẳng lẽ ta còn có thể làm mất mặt mũi của công chúa? Nghe nói tướng quân người ta vừa rồi rất quan tâm chăm sóc công chúa. Nếu người muốn thẩm vấn người ta, cũng phải đợi hồn phách của người ta quay về thân thể rồi tính. Ta bị kinh hãi một đêm, xém chút là chết đuối trong nước sông, người lại chỉ biết trách cứ! Nếu là sợ công chúa cùng tướng quân giáng tội, dứt khoát trói ta lại đưa đi là được, ở chỗ này mắng mỏ cái gì? Có ai có thể nghe được sự công tư phân minh của người?"

Bắc Trấn vương gia tức giận đến vỗ bàn một cái: "Nàng còn lý luận? Ta thấy là Hàn Tiêu theo nàng, không có ánh mắt và không biết phân biệt phải tráit!"

Lạc Vân lặng lẽ ngẩng đầu nhìn công công của mình... Gương mặt ông nhìn cũng không già, dáng vẻ nghiêm chỉnh, lúc tuổi còn trẻ hẳn là mỹ nam tử.

Nhưng mà lúc nói chuyện cùng vương phi, trên mặt không có một chút thương tiếc, chỉ toàn sự chán ghét chê bai.

Nàng khẽ thở dài một cái, quyết định chủ động nói sang chuyện khác, đừng để công công bà bà giằng co như thế nữa.

Thế là Lạc Vân hắng giọng một cái, mạnh mẽ ngăn cản lời nói: "Phụ vương, mắt của con khỏi rồi!"

Tiếng nói của nàng khá lớn, cuối cùng là ngăn được công công bà bà cãi lộn.

Bắc Trấn vương theo tiếng nói quay đầu nhìn về phía Lạc Vân, quả nhiên phát hiện một đôi mắt to trong veo của con dâu đang nhìn về phía mình.

Ông sững sờ, Hàn Lâm Phong cũng nói: "Chính là mẫu thân tìm lang trung trong thành trị khỏi cho Lạc Vân, nếu không phải mẫu thân một lòng yêu thương lấy tiểu bối như chúng con, cũng không đến nỗi đưa mình vào nguy hiểm..."

Nói xong lời này quả không đúng sự thật, vương gia đã sớm biết đôi mắt của con dâu có chuyển biến tốt, nếu bây giờ đã khỏi, cũng tuyệt đối không phải lang trung nhìn nửa ngày mà trị khỏi.

Nhưng mà đôi mắt Lạc Vân hồi phục đích thật là chuyện tốt, mà hôm qua không gặp nguy hiểm gì, cuối cùng là quý nhân từ kinh thành tới cũng không sao.

Ông mới lớn tiếng mắng chửi người, hẳn cũng truyền đến chỗ thượng tướng quân cùng công chúa kia, nếu chuyện đã qua, nói thêm nữa cũng vô dụng.

Cho nên Bắc Trấn vương cũng hòa hoãn lại, lúc này mới hỏi thăm người: "Vương phi hết sốt cao chưa? Đã cho bà ấy uống thuốc gì chưa?"

Trong lòng Tông vương phi ngột ngạt vẫn còn chưa được giải tỏa, tuyệt đối không muốn cho trượng phu bậc thang bước xuống, hừ lạnh nói: "Bị người dọa như thế, ngược lại là ra một người mồ hôi, dù không khỏe thì nói chung cũng có thể chết sớm một chút, tránh khỏi chướng mắt người khác..."

Mắt thấy lại một trận chiến hỏa sắp nổi dậy, Hàn Lâm Phong đỡ Lạc Vân lên, nói với vương gia: "Đôi mắt của Lạc Vân mới chuyển biến tốt, một hồi còn phải châm cứu, nếu không có chuyện gì, hai chúng con xin cáo lui trước."

Bắc Trấn vương vừa bị vương phi dùng lời nói chẹn họng một chút, sắc mặt không tốt, vung tay một cái, để hai người bọn họ lui đi xuống.

Lạc Vân bước ra khỏi căn phòng, đi ra ngoài thật xa, mới thở dài một cái.

Bây giờ nàng cũng nhìn thấy vẻ bề ngoài của bà bà, mặc dù người đã trung niên, nhưng cũng coi như chăm sóc rất tốt, chỉ là giữa lông mày có vết nhăn rõ ràng, chắc hẳn cũng là do tức giận với vương gia này mà ra.

Nghĩ đến đây, nàng mang theo nỗi buồn vô cớ, hỏi Hàn Lâm Phong: "Chàng và ta đến trung niên, có khi nào nhìn nhau lại cảm thấy chán ghét nhau không?"

Hàn Lâm Phong phát hiện cô gái nhỏ này ngay bây giờ oán giận đến điểm chí mạng của mình thật sự là vừa nhanh vừa độc, hắn dừng chân lại, cúi đầu nhìn nàng lạnh lùng nói: "Làm sao? Mới nhìn ta một đêm đã chán ghét? Không phải còn cảm thấy cặp mắt đào hoa kia đẹp hơn chứ?"

Lạc Vân phì cười, đưa tay nện vào ngực của hắn: "Nói bậy! Nếu chàng còn nhắc đến chuyện này, thì cứ dứt khoát cho ta một phong hưu thư là được!"

Hết lần này đến lần khác đụng vào vảy ngược của hắn. Hàn Lâm Phong dứt khoát kéo nàng, sải bước trở về phòng đóng cửa, thả rèm che để chỉnh đốn nữ tử không biết nghe lời này.

Lại nói, toàn bộ Huệ thành, suốt đêm qua giới nghiêm, toàn bộ trong và ngoài thành trì đều bị điều tra mấy lần!

Mấy tên sát thủ đã chết cũng đều tra ra, là người của Ám Đường tử, trong đó có mấy người là dị tộc, đều là những kẻ nhận tiền không nhận người.

Về phần Cầu Chấn, quả nhiên là một con chuột lanh lẹ, thế mà đã sớm mở sẵn đường ở bên trong sông, chạy mất nhanh như chớp.

Trận chấn động này huyên náo quá lớn, dù sao Thiên Bảo tửu lâu chết không ít người, nên hôm đó bách tính vây xem cũng không ít.

Nhưng là tình hình chi tiết trong tửu lâu như thế nào, người bình thường cũng không biết.

Nhưng mà tên Du Sơn Việt kia thật là thần thông quảng đại, phái người đưa thư tới thăm hỏi phu thê Hàn Lâm Phong, trong câu chữ, dường như rất là hiểu rõ tình hình đêm xuân xã hôm đó.

*xuân xã: Ngày xã, ngày mậu sau ngày lập xuân năm ngày gọi là ngày xuân xã [春社]

Sau khi Hàn Lâm Phong xem xong, giao thư cho Tô Lạc Vân.

Lạc Vân nhìn đi nhìn lại hai lần. Hàn Lâm Phong hỏi: "Nhìn ra cái gì?"

Tô Lạc Vân chắc chắn nói: "Xem ra chàng đã lên đường đua, thành một con ngựa chiến mà Du lão tiên sinh rất xem trọng."

Hàn Lâm Phong bật cười, nhưng mà A Vân nói như vậy, mặc dù có chút thô bạo, nhưng cũng đúng là như thế thật.

Xem ra một đêm đại triển thần uy kia, đánh chết mấy người, khiến Du Sơn Việt thấy được tiềm lực của hắn.

Du lão tiên sinh rất bằng lòng đặt cược vào con ngựa Cầu Chấn này, đồng thời cũng cược một chút vào con ngựa đen vẫn chưa hoàn toàn xuất thế Hàn Lâm Phong đây.

Nhưng Hàn Lâm Phong vẫn còn thấy chưa đủ, hắn nhất định phải hoàn toàn dồn Cầu Chấn xuống đường đua, để tên đó không còn khả năng đánh cược nữa!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất