Nghe Lạc Vân hỏi, Ngư Dương ngu ngơ một hồi.
Lạc Vân nhìn vào mắt nàng liền thấy nàng đang lâm vào hồi ức: “ Triệu Đống là bậc nam nhi oai hùng, hắn khác hoàn toàn so với những nam nhân luôn a dua, nịnh hót, ta cũng không rõ làm sao nhưng không tự chủ được mà thích hắn. Thế nhưng sau khi thích hắn rồi thì mới biết hắn đã cưới vợ sinh con, không khống chế nổi tình cảm của mình chẳng lẽ cũng là sai sao? Ta cũng từng coi đây không phải là chướng ngại lớn gì, nữ tử hắn cưới ở nông thôn, nếu không chịu hòa ly thì ta sẽ nguyện chung chồng.”
Lạc Vân không nói gì, đây có lẽ là công chúa yêu đơn phương, có thể suy ra là người con gái “thiên chi kiều nữ” này nhất thời hứng khởi đã gây ra cho Triệu tướng quân bao nhiêu sóng gió.
Ngư Dương công chúa bây giờ đã là người có tuổi, đương nhiên đạo đối nhân xử thế so với thiếu nữ mới lớn có rất nhiều chỗ thông suốt.
Nàng cũng cảm thấy xấu hổ vì chính mình lúc đó như thế nào, thở dài tiếp tục nói: “Về sau ta cũng quen biết Huệ nương, ta vốn cho rằng nàng chỉ là người phụ nhân nơi thôn quê thô lỗ, vô tri. Khi đó Phụ vương cùng Mẫu hậu bức ép Triệu Đống hòa ly, lời Triệu Đống đã chọc giận Phụ hoàng khiến hắn bị đưa vào ngục giam giữ, khi đó Huệ nương đã cải trang thành ca ca của Triệu Đống đến thăm tù. Nàng đã mang cho Triệu Đống những cái bánh bao nóng hổi, nhưng bánh bao vừa làm rất nóng, nàng lại sợ bánh bao bị nguội không thể ăn nên úp vào bụng. Lúc lấy bánh bao ra trên bụng nàng đều bị bỏng cả, ta cũng đi thăm ngục, vừa vặn gặp được, nhưng nàng cũng không hốt hoảng chút nào còn mời ta cùng ăn.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ngư Dương trầm mặc một hồi lại nói: “Sau khi ra khỏi ngục giam, ta đã hỏi nàng cuối cùng là có thể dùng cái gì để trao đổi? Nhưng nàng chỉ cười một tiếng rồi nói với ta rằng vàng bạc châu báu, vinh hoa quan tước đều có thể đổi, nhưng duy có chữ “tình” là không thể. Mặc dù Bệ hạ có tạo áp lực đi chăng nữa, nhưng nàng tin tưởng phu quân của nàng là người nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu cho dù là bị ban cho cái chết thì nàng cũng nguyện chịu chung.”
Nói đến đây Ngư Dương tự giễu cười một tiếng: “Đời của ta lần đầu tiên nếm trải tư vị xấu hổ là gì. Nàng rõ ràng là người phụ nữ nhan sắc thôn quê bình thường, khóe mắt có nếp nhăn, phấn son đều không thể che lấp, nhưng ta đứng trước mặt nàng ấy lại không thể ngóc đầu lên được, cảm thấy mình không bằng một phần của nàng. Về sau ta nói cho phụ vương và mẫu hậu biết, nếu như còn bức ép hai phu thê của họ ta liền cắt tóc xuất gia. Việc này về sau coi như thôi, ta cũng không nghĩ sẽ chờ hắn, nhưng chỉ là ngoài hắn ra ta không muốn gả cho nam nhân khác, nguyện sống như vậy cho đến hết đời. Ai mà ngờ được Huệ nương sau này lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn..”
Lạc Vân yên lặng rồi cũng chậm rãi nói ra: “ Đúng vậy, Triệu tướng quân thật là khác nhau một trời một vực so với các thế gia công tử ở kinh thành, nhưng ngài ấy cũng là nam nhân thô lỗ, lúc trước lại có thê tử kết tóc, vậy vì sao nhiều nă m đến thế, công chúa vẫn si mê ngài ấy? Tướng quân vẫn chung thủy với tình cũ, phải chăng đây cũng là ưu điểm của ngài ấy sao? Vì sao người đột nhiên để ý tới rồi oán hận tướng quân?”
Ngư Dương ngồi bên kia, như khóc mà cũng không phải khóc nói: “Ta không phải là oán giận hắn, ta chỉ là…chỉ là nghĩ nhiều năm như vậy, ta cũng đã chiếm được một ít vị trí trong lòng hắn. Bây giờ hắn uống say, trong miệng vẫn còn nhắc đến người thê tử đã mất, còn nghĩ ta là Huệ nương…những điều này đều có thể nhẫn nhịn, nhưng hắn còn nói đã hối hận khi cưới ta!”
Lúc nói đến đây, nước mắt cố nén bao lâu nhất thời không ngăn được cuối cùng cũng ùa ra, công chúa cũng không nén được đáy lòng phải chịu ủy khuất, khóc nấc lên.
Nghe tiếng khóc Tô Lạc Vân cũng ngửi được mùi hương từ trên thân công chúa truyền đến, nhất thời rõ ràng vì sao công chúa lại thất thố như vậy…Nhất định là khi tướng quân say rượu nhận nhầm người.
Chả trách công chúa tức giận, nguyên do chính là mùi hương này làm ngòi nổ, nhưng chủ yếu tại tướng quân say rượu lỡ lời, tổn thương tấm lòng của công chúa.
Bị người mình yêu nhận nhầm làm thế thân cho người con gái khác, lại hối hận vì đã kết duyên, nếu đổi lại là người khác cũng không thể nhịn.
Trước kia đối với công chúa, Lạc Vân cũng chỉ coi là vị khách hàng tôn quý, người ta yêu cầu cái gì thì làm theo như vậy.
Nhưng bây giờ, nàng cùng công chúa cũng có thể coi là mối quan hệ thân thiết cá nhân, đối với nội tâm đau khổ của công chúa, thì dĩ nhiên đồng cảm càng sâu. Về sau nàng không còn phối hương như vậy cho công chúa nữa cũng là vì thế.
Ai mà ngờ rằng công chúa vẫn còn lưu lại hương, vì vậy hôm nay mới xảy ra sự chuyện.
Tô Lạc Vân nhìn dáng vẻ đau khổ không thôi của công chúa, chậm rãi ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Việc này là do lỗi của ta, còn xin công chúa trách phạt”.
Ngư Dương thu lại nước mắt, liếc mắt nhìn nàng lại trào phúng cười: “Ngươi nói đúng, ngươi chẳng qua chỉ là người bán hương liệu, chỉ quan tâm người ta có yêu thích hương của ngươi, chứ không cần quan tâm nguồn gốc của nó. Ban đầu ta muốn ngươi phối loại hương mà Phò mã thích, ngươi đã làm được, vì vậy là sai chỗ nào? Nếu như ta phạt ngươi thì ta lại là người không phân phải trái. Bây giờ hết thảy tất cả đều là do ta mang tới, lại có thể trách được ai?”
Cũng là bởi vì lúc trước nàng yêu bất chấp không quay đầu, không để ý phụ vương cùng mẫu hậu phản đối, tình nguyện sa vào như thiêu thân, khăng khăng muốn gả cho người nam nhân đã góa vợ là Triệu Đống, khiến khắp kinh thành chê cười.
Đến cuối cùng, nàng và Triệu Đống cũng không có gì không thoải mái với nhau, mà Triệu Đống chỉ cần đối tốt với nàng một chút, nàng giống như nhặt được bảo bối, hận không thể khoe khoang khắp nơi.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vốn là nàng cũng đã nghĩ, một thời gian nữa nàng cùng Triệu Đống sẽ càng tốt hơn. Thế nhưng ai nghĩ đến ngày hôm nay Triệu Đống uống say nói ra, khiến cho hạnh phúc mà nàng mơ mộng mới đây tan vỡ không kịp cứu vãn…
Đúng lúc này, Lạc Vân chậm rãi nói: “ Kỳ thật công chúa cũng không cần oán hận tướng quân quá mức. Nghe lời nói khi uống rượu của tướng quân, chẳng qua là thế cục bức người, tướng quân bị kẹp giữa thân phận Phò mã không thể chuyển mình. Hắn oán giận mình là Phò mã của Đại Ngụy, tướng quân quyền cao chức trọng, nhưng cũng chưa chắc ngài ấy hối hận khi cưới Ngư Dương của Hàn gia.”
Công chúa hiểu rõ ý của Lạc Vân, bây giờ Triệu Đống trấn thủ phương bắc, lại phiền muộn vì thân phận của mình không có cách nào kháng lệnh, càng không thể nào khống chế được người Thiết Phất, cho nên hôm nay uống rượu mới nói ra những lời tổn thương như vậy.
Thế nhưng nàng lại có thể làm thế nào?
Vì nàng là nữ nhi của Hoàng đế, từ nhỏ đến lớn không biết mùi vị buồn sầu, vậy mà cũng gặp loại vấn đề không thể giải quyết.
Mối sầu này khó giải, chỉ có thể uống rượu quên sầu!
Cuối cùng công chúa phất tay sai người mang rượu đến, muốn Lạc Vân bồi nàng nói chuyện và cùng nhau uống rượu.
Có lẽ cảm thấy Lạc Vân đã biết rõ hôn nhân của nàng, nên cứ thoải mái, không kiêng nể gì, Ngư Dương công chúa dứt khoát biến thức ăn mà ban đầu vốn muốn mang cho Phò mã thành món nhắm rượu, mượn men rượu phát tiết một chút với Lạc Vân.
“Đồ vật của thê tử đã mất của hắn đều được bảo quản trong một căn phòng, không cho người khác đụng vào. Vừa thành hôn xong, ta có ý tốt muốn gọi người hầu để dọn dẹp sạch tro bụi trước Tết một chút, tuyệt đối không đụng vào những đồ vật kia. Thế nhưng hắn về lại quặm mặt mắng ta, nói ta đã phá hủy mùi vị đồ vật của Huệ nương! Mùi vị cái gì? Mùi của phân gián ư? Phải biết mỗi ngày Tết ta đều kính cẩn tôn quý bài vị của Huệ nương, ta còn chưa từng hiếu kính như vậy với mẫu hậu của mình đâu, hắn còn muốn như thế nào? Còn có, ta thích nhất là náo nhiệt, nhưng bởi vì hắn không thích nên ta chỉ có thể lén lút tổ chức một xíu mà thôi, ngay cả sinh nhật mình cũng dám gióng trống khua chiêng! Dựa vào cái gì? Ta đường đường là công chúa, lúc gả cho hắn cũng là hắn gật đầu đồng ý, dựa vào đâu mà khi dễ ta như vậy?”
Lạc Vân cảm thấy chuyện phu thê nhà người ta mình không thể chen miệng, nên chỉ có thể cố gắng gắp thức ăn cho công chúa.
“Ta hỏi ngươi, nếu ngươi là ta thì ngươi xử lý như thế nào?” Nghe công chúa hỏi như vậy, Lạc Vân chỉ có thể cười khổ nói: “Chắc là chỉ có thể quản tốt bản thân mình, để cho bản thân thoải mái chút…”
Ngư Dương công chúa đập mạnh chén rượu lên bàn: “Đúng! Ta cứ làm như vậy! Làm trâu làm ngựa cho hắn ta đổi lấy được cái gì? Còn không bằng vui vẻ sống cuộc sống của mình!”
Lạc Vân thấp giọng nói: “Kỳ thật gần đây Phò mã sầu khổ trong lòng, dù sao quân Thiết Phất cũng không ngừng cướp bóc đốt giết, tướng quân nhìn thấy cũng vô cùng nôn nóng..”
Ngư Dương công chúa trầm mặc một lát, nước mắt lại chảy ra: “Ngươi biết không, hắn lại nói bởi vì cưới ta nên sống người không ra người, quỷ không ra quỷ, uất ức muốn chết…”
Nói cho cùng thì tướng quân nhớ người thê tử đã mất cũng không phải ngày một ngày hai, công chúa cũng đã sớm biết. Thế nhưng nghe được Triệu Đống hối hận khi cưới nàng, thật sự là phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Ngư Dương.
Hơn 10 năm tình nghĩa phu thê mà đối với Triệu Đồng không đáng một xu như vậy sao?
Nghe sự việc của đôi phu thê này này, Lạc Vân cũng không tiện khuyên giải, chỉ có thể ráng không cho công chúa uống nhiều. Cuối cùng sau một phen uống rượu kể lể, công chúa cũng đã say mèm, tất nhiên cũng đã nằm ngủ.
Vừa đúng hôm nay Hàn Lâm Phong trở về, nàng vừa đưa công chúa hồi viện tử, lúc trở vào nhà đã phát hiện nam nhân đang cởi nửa hở y phục tự mình bôi thuốc lên cánh tay trị thương.
Cánh tay kia rõ ràng có vết thương dài, nhìn qua mà giật mình. Mặc dù Hàn Lâm Phong nhìn thấy Lạc Vân đi vào thì nhanh chóng mặc lại y phục, thế nhưng Lạc Vân đã sớm thấy rõ.
Nàng đi qua vội vàng giật ống tay áo ra, trợn mắt nói: “Giấu cái gì? Cho là con mắt ta không tốt nên mũi cũng không ngửi được sao? Cả phòng đều là mùi thuốc, có thể giấu giếm được ta? Nhìn xem, thuốc không được bôi đều, cũng không băng bó, không sợ vết thương bị nhiễm trùng?”
Nói xong nàng lại cởi y phục của hắn ra, tự mình bôi thuốc cho hắn một lần nữa.
Vết thương kia rõ ràng là mới, cũng do lang trung khâu lại xử lý qua, thế nhưng cũng có thể tưởng tượng được cảnh tượng chém giết mạo hiểm như thế nào mới lưu lại vết sẹo sâu như vậy.
Nghĩ đến bên ngoài lưu truyền sự tích của Thiết Diện quân, Lạc Vân biết những chiến sự gần đây đều là nam nhân này dẫn người một đao một thương chém giết mới đổi lại được.
Mặc dù nàng đau lòng nhưng lại không thể thay hắn ra trận, càng không thể khuyên hắn trở về tiếp tục làm người nhàn rỗi vô tích sự như trước kia, nhất thời đau lòng đến vành mắt phiếm đỏ.
Hàn Lâm Phong cười an ủi nàng: “Không có đáng sợ như nàng nghĩ đâu, là lúc vây quét, quân Thiết Phất có tên nằm xuống giả chết nên không cẩn thận bị chém một đao. Lang trung nói là vết thương bên ngoài, khâu lại là được rồi, chỉ cần không bị nhiễm trùng thì sẽ mau lành lại...mặt của nàng làm sao vậy?”
Hàn Lâm Phong nói đến một nửa liền dừng lại, rốt cuộc phát hiện vết đỏ trên mặt Lạc Vân, lập tức biến sắc thốt lên.
Lạc Vân vội vã bưng kín mặt, da thịt của nàng là như vậy, ngẫu nhiên va chạm một chút thì nửa ngày dấu vết kia cũng không tiêu tan, không nghĩ tới là bị hắn nhìn ra.
Đầu óc Hàn Lâm Phong lập tức xoay chuyển, nghĩ đến thị nữ nói Ngư Dương công chúa hôm nay nổi giận đùng đùng đến tìm Lạc Vân, về sau lại uống say mèm.
“Là Ngư Dương công chúa uống rượu quát nạt nàng sao? Nàng ta còn đánh nàng chỗ nào nữa?”
Tô Lạc Vân chỉ muốn chuyện lớn hóa nhỏ nói: “Không có gì chỉ là ta không cần thận đụng..”
Nói xong nàng lại trầm thấp nói sự việc hương tiêu năm xưa, sự việc đã bại lộ, bị Ngư Dương công chúa biết đến.
Hàn Lâm Phong đau lòng xoa gương mặt của nàng như cũ: “Việc này liên quan gì tới nàng! Lúc trước không phải chủ ý này là của ta sao? Bây giờ ta đến thỉnh tội với hoàng cô, nói ban đầu là chủ ý của ta, nàng hoàn toàn không biết rõ. Hoàng cô muốn giận chó đánh mèo thì cứ nhắm vào ta....mắt nàng vừa mới tốt lên làm sao chịu bị đánh? Về sau nàng thấy tình thế không đúng liền xoay người chạy chạy, để ý bà ấy làm gì?”
Lạc Vân cười khổ nói: “Quên đi thôi, không liên quan tới chàng. Lúc đầu ta cũng là muốn nhanh chóng hoàn thành vụ mua bán này, không có suy nghĩ đến việc sau khi công chúa biết chuyện, bị công chúa mắng chửi cũng không sao. Nếu công chúa có tâm trả thù... chẳng phải là liên lụy chàng sao.”
Hàn Lâm Phong nhíu mày không thèm để ý nói: “ Bây giờ cả Lục hoàng tử ta cũng đều đã đắc tội, còn sợ một Hoàng Cô sao? Nhưng đồ vật trong phủ của phu nhân quá cố nhiều như vậy, cũng đâu thấy hoàng cô chấp nhất đến thế!”
Lạc Vân biết nam nhân cũng không quá để tâ m đến tâm tư suy nghĩ của nữ nhân. Nhưng cũng là do lần này công chúa xúc động đau lòng, thế là nàng liền nói cho Hàn Lâm Phong những lời của công chúa lúc say.
Hàn Lâm Phong là nam nhân, dĩ nhiên có thể hiểu sự bất lực của Triệu Đống: “Bệ Hạ lại hạ thánh chỉ, giao trách nhiệm cho Triệu Đống tiêu diệt Thiết Diện Quân... trong lòng Triệu tướng quân đại khái là không muốn, mượn rượu tiêu sầu.”
Lạc Vân yên lặng hít một hơi, nói khẽ: “Vậy...Thiết Diện quân nên ứng phó như thế nào?”
Hàn Lâm Phong dường như chẳng để tâ m đến thánh chỉ kia, thản nhiên nói: “ Bây giờ trong triều các thế gia chuyên quyền, tham ô đầy rẫy, thậm chí bán quan bá n nước, sao có thể trông cậy bọn thiển cận này có thể thu phục vùng đất của quốc gia. Nếu như hiện tại ta từ bỏ, rất khó có thể đánh lui quân Thiết Phất, chỉ sợ về sau dù có lấy ra bao nhiêu cống phẩm, cũng khó mà lấp đầy được lòng tham của người Thiết Phất. Khẩu hiệu tiêu diệt nghĩa quân cũng không phải là ngày một ngày hai, nhưng chỉ cần lòng người không chết, há lại không có người nhiệt huyết? Không cần lo lắng, trong lòng ta nắm chắc.”
Trong lòng Lạc Vân biết rõ Thiết Diện quân phân tán tứ phía, bây giờ tụ hợp lại một lần nữa, như là tích cát thành tháp, dần dần hội tụ lại thành đại sự.
Thiết Diện quân ngoài mặt thì do Tào Thịnh và Viên Tích làm thủ lĩnh, nhưng người đứng đầu chân chính lại là hắn.
Có quân quyền trong tay, làm bất cứ chuyện gì đều có lực lượng. Dù hiện tại muốn đối đầu với Triệu Đống thì Hàn Lâm Phong cũng sẽ làm được.
Chỉ là hắn không muốn ngày đó xảy ra, nên chỉ có thể cố gắng hết sức phòng ngừa chiến đấu trực diện.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Triệu Đống đã nhận thánh chỉ tất nhiên sẽ có hành động. Mà việc Hàn Lâm Phong muốn làm đó là tiếp tục làm lớn hơn, cắt đứt con đường của quân Thiết Phất, đồng thời cũng có thẻ bạc để thương lượng cùng người trong triều.
Trong tương lai, thế cục sẽ càng thêm phức tạp, hắn cũng không có cách nào dự đoán được, chỉ có thể cẩn thận đánh, bày mưu tính kế.
Đợi hắn đủ lông đủ cánh, binh mã hoàn thiện, ngày sau dù bất kể hoàng tử nào đăng cơ cũng phải có bản lĩnh thật sự mới có thể lật đổ dòng họ.
Hắn chính là muốn biến Bắc Trấn vương phủ trở thành một khối xương cứng không phải con chó nào cũng có thể gặm, mới có thể khiến Lương châu đạt được vị trí cân bằng, làm hai bên kiêng kỵ lẫn nhau thì lúc đấy mới có thể bình an vô sự.
Lại nói về phía Ngư Dương công chúa, mặc dù thể hiện rằng không có chê trách Lạc Vân, nhưng trong lòng vẫn có khúc mắc, chủ yếu cảm thấy mình bị Lạc Vân nhìn thấu, biết được nhân duyên của mình có chút không tốt, nàng có chút không biết ứng xử như thế nào.
Ngày hôm sau Ngư Dương công chúa tỉnh rượu đã phân phó người tới Huệ thành tìm nhà, nàng muốn lập tức chuyển khỏi Bắc Trấn vương phủ.
Tông vương phi không hề biết chuyện bên trong đó, chỉ nghe Thịnh ma ma nói là Ngư Dương công chúa trở lại, hình như cãi nhau một trận cùng thế tử phi.
Nhưng hỏi Tô Lạc Vân là vì cớ gì, thì vị con dâu trưởng này lại không chịu nói, Tông vương phi tức đến nhịn không được tự giễu cười: “Ngươi là người khéo léo như thế, nhưng cũng có lúc đắc tội quý nhân.”
Triệu Quy Bắc cũng nghe lời mẫu thân đến giúp bà dọn đi Tiểu tướng quân cảm thấy mẫu thân ở vương phủ không tốt sao, vì sao đột nhiên muốn đi Huệ thành?
Ngư Dương công chúa không thể kể cho nhi tử của mình rằng mình lòng dạ hẹp hòi, chỉ làm bộ điềm nhiên như không có gì,nói: “ Địa phương quỷ quái này có gì tốt? Nhàm chán chết rồi, đi Huệ thành ít nhất cũng có chỗ thoải mái chút...”
Triệu Quy Bắc cũng không cảm thấy Huệ thành có gì tốt. Mẫu thân dọn đi rồi, chẳng phải sau này lúc hắn đi thăm mẫu thân thì không thể nhìn thấy...không nhìn thấy...
Triệu Quy Bắc yên lặng nghĩ một lát, đột nhiên phát hiện bản thân lo lắng về sau không có cách nào thường xuyên gặp lại Hàn Dao tiểu quận chúa.
Hắn nhất thời lại nghĩ, vậy sau này nên làm thế nào để thường xuyên gặp nàng...Nghĩ đi nghĩ lại, màu da ở cổ lại dần có chút đỏ hồng lên.
“Mẫu thân, con nghe nói Tông vương phi muốn làm mai cho Hàn quận chúa không biết đã làm hay chưa?”
Nghe lời này, Ngư Dương công chúa bất ngờ nhìn về phía nhi tử: Đứa nhỏ này cũng không giống với những đứa trẻ luôn mong muốn có hậu trạch trong kinh thành, nghĩ về vợ con. Hắn cũng sẽ không quan tâ m đến chuyện cưới, tang giống như phụ thân hắn.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Sao hôm nay đột nhiên hỏi tới hôn sự của Hàn Dao không đầu không đuôi vậy?
Nghe hắn nhắc đến chuyện này, Ngư Dương công chúa đột nhiên nhớ tới có mấy lần nhìn thấy nhi tử cùng Hàn Dao vừa nói vừa cười ở trong hoa viên. Mà mỗi lần nhi tử tới đều sẽ mang cho Hàn Dao chút đồ vật, cho người khác đều là thức ăn, bánh ngọt, chỉ có cho Hàn Dao là trâm hoa, trang sức...
Nếu là lúc trước, chỉ cần nhi tử thích công chúa sẽ vui vẻ đồng ý.
Mặc dù Bắc Trấn vương phủ này có chút nghèo túng nhưng chỉ cần là cô nương tốt thì có thể cân nhắc.
Nhưng bây giờ trong lòng Ngư Dương công chúa khập khiễng chỉ muốn cách xa Bắc Trấn vương phủ, nên làm sao có thể để cho nhi tử cùng Bắc Trấn vương phủ kết thân.
Cho nên không đợi nhi tử nói tiếp, nàng liền lạnh lùng nói: “Người ta là tiểu quận chúa ánh mắt cao, vương phi nói nhất định phải tìm người có tri thức hiểu lễ nghĩa tài trí hơn người, mà bề ngoài lại không thể quá thô lỗ, cần văn nhã chút mới tốt.”
Nghe mẫu thân nói như vậy, Triệu Quy Băc ngu ngơ nửa ngày: Thì ra nàng thích như vậy...
Mà Ngư Dương công chúa nhìn thấy nhi tử thất vọng cùng mất mát, tinh thần uể oải cũng có chút không thoải mái.
Từ nhò đến lớn nàng đều có thể chiều theo tâm ý của đứa nhỏ này.
Lần này biết rõ trong lòng của nó nghĩ gì, thế nhưng nàng lại trái với lương tâm, không thể thỏa mãn nó nên có chút không dễ chịu.
Nhưng tính tình trẻ con đều thì chỉ cần vài ngày là quên, nàng cũng không nhìn ra Hàn Dao kia có chỗ nào đặc biệt, khắp kinh thành đều sẽ có cô nương tốt hơn nàng nhiều.
Nghĩ như vậy nàng liền an tâm, chỉ lấy đồ vật và mang theo nô bộc rời đi rất vội vàng, tất cả nhanh như cơn gió.
Ngược lại phản ứng của Lạc Vân đối với sự xa lánh của Ngư Dương công chúa rất bình thường.
Dù sao trong lòng có khúc mắc tất nhiên sẽ rất khó ở chung, chẳng bằng cách xa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Lạc Vân biết tình bạn giữa hai người không chỉ có chướng ngại là huân hương ấy. Triệu Đống tướng quân chắc là không biết, người mà hắn nóng lòng muốn tiêu diệt thủ lĩnh của Thiết Diện quân chính là vãn bối Hàn Lâm Phong mà hắn vô cùng tán thưởng.
Bây giờ nàng và Ngư Dương công chúa xảy ra xung đột cũng thực không tệ, tránh cho ngày nào cũng giả vờ giả vịt đối xử với nhau, không ngừng lừa gạt.
Cho nên mỗi khi Tông vương phi ám chỉ nàng đắc tội Ngư Dương công chúa thì nên tranh thủ thời gian đi Huệ thành tạ lỗi, Lạc Vân không nhanh không chậm chuyển chủ đề câu chuyện.
Chuyện ở bên ngoài nàng không thể chen miệng nhưng bất quá sự việc ở trong nhà thì nàng vẫn có thể quản tốt.
Nàng lo nhất chính là hôn sự của cô em chồng.
Trong triều đang muốn kết thông gia với quân Thiết Phất, muốn chọn nữ tử chưa lập gia đình để gả đi. Hàn Dao vừa mới bị từ hôn, tuổi tác lại tương đương nên không thể không phòng.
Nàng nói với Tông vương phi nhưng vương phi lại nghĩ là nàng buồn lo vô cớ, trong kinh thành có tôn thất tôn nữ nhiều như vậy, bệ hạ sẽ đi để ý đến nới Lương châu hẻo lánh này sao?
Từ khi bị Tuấn quốc công phủ từ hôn, trong lòng Tông vương phi kìm nén một luồng tức giận, tự hứa với mình sẽ tìm cho nữ nhi một người chồng tốt, để cho Tuấn quốc công phủ nhìn xem, nữ nhi của mình không phải ai muốn cũng được.
Cho nên dù Lạc Vân có nhắc nhở thì vương phi cũng không để trong lòng chút nào.
Bây giờ vương phi đang răn dạy Lạc Vân đắc tội công chúa thì nghe thấy Lạc Vân nhắc đến hôn sự của Hàn Dao, khiến vương phi cảm nhận được nàng đang muốn đổi chủ đề, cho nên lạnh lùng nói: “Bây giờ ngươi thật đúng là chủ của cái nhà này rồi, cho nên bà bà này nói ngươi không nghe vào nữa có phải hay không! Vị Ngư Dương công chúa kia chính là nữ nhi mà bệ hạ sủng ái nhất, nhưng ngươi lại đắc tội với nàng thì có nghĩ đến hậu quả về sau không? Nhưng dù thế nào cũng đừng liên lụy nhà chúng ta.”
Lạc Vân mỉm cười lấy lệ nói: “Mẫu thân nói đúng, qua vài ngày nữa con sẽ đi thăm công chúa, đến trước mặt ngài ấy chịu tội.”
Nhìn con dâu đã nghe lời mình nói, cuối cùng vương phi cũng không còn lầm bầm con dâu.
Nhưng chẳng qua Lạc Vân cũng chỉ là nói qua loa lấy lệ, nàng cũng không dự định đi Huệ thành khuyên giải. Lần này Ngư Dương công chúa đã quyết tâm rời đi, thì nàng có khuyên giải cũng vô dụng.
Đúng lúc này tiền tuyến cũng nổi lên gợn sóng, binh mã của Triệu Đống cuối cùng cũng xuất binh, bắt đầu bao vây càn quét Thiết Diện quân.
Mặc dù mấy lần đầu Thiết Diện quân đều rút lui tránh trường hợp giao đấu chính diện. Thế nhưng sau mấy lần tránh cũng không thể tránh được, hai bên vẫn là trực tiếp đối mặt.
Nhìn tổng thể mà nói thì binh mã của Triệu Đống chiếm thế thượng phong, đã chiếm được hai tòa châu huyện. Nhưng những Thiết Diện quân kia vẫn hết sức tránh đi, có thể trốn liền trốn.
Thế nhưng âm thanh mắng chửi của nhân dân cũng lớn dần lên.
Dù sao khi quân Thiết Phất xâm chiếm thì không thấy binh mã của Đại Ngụy. Bây giờ Thiết Diện quân đánh lui được quân Thiết Phất thì binh mã Đại Ngụy liền xuất hiện chiếm đoạt địa bàn, ngay cả dân chúng thấp cổ bé họng cũng nhìn ra mánh khóe này, nhao nhao mắng chửi quan binh Đại Ngụy chỉ biết “hoành hành ngang ngược.”
Như vậy, tiên sinh ở trong quán trà cũng không còn kể chuyện về Tào hiệp nữ giết Cầu phản tặc mà chuyển sang nói về chuyện Hoắc Khứ Bệnh tiêu diệt 10 vạn Hung Nô, rồi xuất hiện điển cố “Hung Nô trốn xa, mạc nam không có vương đình”.
Tiên sinh cũng có lời bình vì sao vị Hoắc tướng quân kia có thể lâp được kỳ công, có thể dũng mãnh quét ngang quân Hung Nô hung mãnh, tất cả đều nhờ phía sau có vị Hán Vũ hoàng đế anh minh thần võ.
Đáng tiếc chí khí chưa đủ mà đã qua đời, nhiệt huyết cũng đều là của hảo hán tiền triều, đương thời lại không có mấy ai.
Nói đi thì phải nói lại, nếu không có vị đế vương anh minh ủng, hộ coi như bây giờ Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn sống thì cũng phải đóng cửa thành, bế quan phòng thủ, nếu không nữa thì cũng bị biến thành phản tặc, treo ở trên tờ truy nã.
Nghe được sách này, trong lòng người sáng suốt đều rõ ràng đây là mượn xưa nói nay, trào phúng trong triều lại có Hoắc Khứ Bệnh. Bây giờ vất vả lắm mới xuất hiện cái Thiết Diện quân vậy mà cũng muốn người ta mang tội danh, không thấy được mặt trời.
Mà trước doanh trại của Triệu Đống cũng luôn có trẻ con ném đá cùng phân bò, dê, nước tiểu, lửa khiến cho nội bộ báo động không ngừng.
Đúng lúc này triều đình lại hạ một đạo thánh chỉ do Khâm Sai đại nhân một đường chạy đến Lương Châu.
Nhưng chẳng qua nội dung trong thánh chỉ đã truyền đến tai của Hàn Lâm Phong từ nhiều ngày trước.
Thì ra là ngay khi thánh chỉ còn chưa hạ Lý Quy Điền đại nhân đã biết nội tình. Lúc ấy Lý đại nhân thật sự là nóng vội thay cho Trấn Bắc Vương phủ.
Thế là vội đi trước thánh chỉ, lệnh cho tâm phúc chạy đến doanh trại ở Lương châu báo tin.