Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, Tô Lạc Vân biết công chúa vẫn uống thuốc của nàng.
Nếu còn có thể uống thuốc thì công chúa không hẳn là quá chán ghét nàng.
Lạc Vân và Ngư Dương công chúa đã qua lại từ lâu, cho dù là khi thân phận nàng thấp kém, hay khi đã thành thế tử phi, thì nàng vẫn được tiếp xúc với công chúa.
Cũng coi như là hiểu biết cách làm người của công chúa, công chúa sinh ra đã là kim chi ngọc diệp. Cả đời người trừ bỏ chữ "tình", thì những thứ khác cũng yên bình không gợn sóng.
Cách hành xử của quý nhân đôi khi cũng ngang tàn, nhưng lại biết phân rõ phải trái, biết nói đạo lý, không như Phương Nhị điên khùng làm bậy kia.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Cho nên nghe xong lời công chúa nói, Lạc Vân cũng thoáng yên tâm về cô em chồng. Lại thi lễ với Ngư Dương công chúa lần nữa rồi xoay người rời đi.
Ban đầu Ngư Dương công chúa cho rằng thế tử phi còn muốn ở lại khóc lóc thảm thiết một phen, biểu đạt ý muốn xin lỗi.
Nhưng không ngờ nữ gian thương này ngoài tới cầu tình giúp cô em chồng cũng không làm gì khác. Công chúa nhìn bộ dáng nàng lui ra, nhịn không được có chút buồn bực.
Ngư Dương công chúa giận dỗi bỏ đi Huệ Thành, vui chơi mấy ngày cũng tốt. Nhưng chơi chán rồi, bên người cũng không có ai để trò chuyện.
Tuy Huệ Thành nhiều quan phu nhân nhưng đều là những kẻ tục nhân chỉ biết a dua nịnh hót. Ngư Dương công chúa đều không có hứng thú đánh bài hoa cùng các nàng.
Ngày hôm qua bởi vì nhi tử thành hôn, Triệu Đống cũng vội đi chỉ bồi thê tử được một đêm.
Tuy rằng đã là phu thê già, nhưng tiểu biệt cũng có thể thắng tân hôn. Phu thê được đoàn tụ, công chúa cũng không nhịn được nói ra nỗi ủy khuất ngày trước đi thăm quân doanh.
Triệu Đống không biết chính mình uống rượu say lỡ miệng. Nhưng khi nghe công chúa kể lại mơ hồ có chút ấn tượng.
Trong lúc nhất thời, Triệu Đống cũng cảm thấy có lỗi với Ngư Dương. Nhưng lại không thể như mấy người trẻ tuổi nói ngon ngọt dỗ dành thê tử. Chỉ đành xoa đầu nàng nói: "những lời khi uống rượu vào như đánh rắm, nàng lại để trong lòng! Về sau ta sẽ không uống nhiều nữa, nàng cứ quên những lời đó đi."
Đối với phò mã gia này, từ trước đến giờ đều là chỉ cần hắn cho nàng chút ánh mặt trời thì Ngư Dương công chúa sẽ có thêm hy vọng. Nếu hắn sống chết không chịu thừa nhận say rượu sẽ nói lời thật lòng, thì nàng cũng sẽ dễ chịu hơn nhiều.
Nếu phu thê hòa thuận rồi, thì công chúa nghĩ tới Tô Lạc Vân cũng không còn cảm thấy khó chịu nữa.
Vừa rồi nếu Lạc Vân chịu ăn nói khép nép nhận lỗi với nàng, cầu nàng chuyển về Lương Châu vương phủ. Nói không chừng công chúa cũng thuận đà mà đồng ý.
Không ngờ tới nha đầu chết tiệt kia chỉ giúp cô em chồng cầu tình, nhưng lại không có chút ý nào muốn cầu nàng quay về!
Bây giờ Công chúa đã hết tức giận, muốn qua lại cùng tiểu bằng hữu ngày trước. Nhưng lại chẳng có bậc thang, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng trên cao.
Trong lòng nàng không khỏi hờn dỗi _ đúng là gian thương mà! Một chút ánh mắt nhìn cũng không có!
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lại nói tới Tô gian thương không có mắt nhìn kia, nàng mới từ chỗ công chúa đi ra, vừa vặn liền thấy đôi phu thê nhỏ đang nắm tay nhau đi tới.
Hình như Hàn Dao ngủ không ngon lắm, son phấn cũng không che được quầng thâm mắt, bộ dạng ủ rũ.
Mà vẻ mặt Triệu Quy Bắc không dấu nổi không khí vui mừng, vừa đi vừa chỉnh lại trâm cài bị lệch của Hàn Dao.
Hàn Dao nhỏ giọng nói: "Một hồi nữa nếu mẫu thân nhìn ta không vừa mắt, chàng phải đến giúp ta……"
Triệu Quy Bắc vội vàng nói: "Nàng ngoan ngoãn như vậy, vì sao mẫu thân lại không thích nàng được? Có ta ở đây, chớ sợ!"
Tô Lạc Vân cười, nhìn đôi phu thê mới cưới, cao giọng nói: "Mau đi đi, công chúa còn đang chờ hai người tới dâng trà đấy!"
Hàn Dao nhìn về phía tẩu tử ngượng ngùng cười, sau đó đi theo Triệu Quy Bắc đến chỗ bà bà dâng trà.
Bởi vì Triệu Đống bận bịu công vụ, đêm hôm qua nghỉ ngơi cùng công chúa. Trời chưa sáng đã vội rời đi, chỉ dặn dò công chúa uống trà con dâu dâng.
Giống như lời công chúa đã nói với Lạc Vân, tuy không hài lòng với cuộc hôn nhân này, nhưng thấy nhi tử thực sự vui mừng mà công chúa đây cũng không đành lòng chia cắt.
Công chúa ở trong vương phủ lâu như vậy, biết Hàn Dao không xảo quyệt giống tẩu tử của nàng, là một hài tử thành thật, ở chung cũng tốt.
Nếu nàng làm Hàn Dao khó xử, nhi tử bị kẹp ở giữa cũng sẽ không biết giải quyết như nào. Bây giờ nhi tử bà ở tiền tuyến theo phụ thân vào sinh ra tử, Ngư Dương công chúa cũng không muốn khiến nhi tử phải phân tâm, lại xảy ra những việc ngoài ý muốn.
Vì thế phân đoạn kính trà cũng vô cùng thuận lợi, công chúa cũng rất cho con dâu mặt mũi. Sai ma ma lấy mấy món trang sức trong của hồi môn của mình ban thưởng cho Hàn Dao.
Nhìn nhi tử thành hôn, Ngư Dương công chúa cũng nhịn không được cảm thán thời gian trôi thật mau. Đứa nhỏ năm đó còn nằm trong tã lót nắm tay nàng, chỉ chớp mắt cũng đã cưới vợ chuẩn bị sinh con……
Từ nay về sau, chỉ sợ nhi tử cũng muốn quan tâm chăm sóc cho ngôi nhà nhỏ của mình, sẽ không dành quá nhiều thời gian cho vị mẫu thân này.
Nghĩ vậy, trong lòng công chúa Ngư Dương có chút cô đơn không nói nên lời.
Tuy nhiên nàng cũng biết có thể là vì mình rời khỏi kinh thành, địa phận Huệ Thành Lương Châu chỉ lớn như vậy, rất ít người có thể hiểu nàng tâm sự với nàng, cũng không có người nào trong gia tộc này có thể khiến nàng vui vẻ như nữ nhân chỉ biết trục lợi kia.
Chỉ mong chiến sự ở biên quan kết thúc sớm một chút, nàng trở về kinh thành, nơi nơi đều là khuê mật, cũng không cần phải nhớ tới đoạn tình nghĩa không tốt cùng nữ gian thương kia nữa.
Nghĩ vậy, nàng nhìn ra cửa sổ, hoa ở phương Bắc đã nở vào mùa hè, nụ hoa lác đác trên cành. Lúc này hoa ở kinh thành chắc cũng đã đua nhau khoe sắc, không biết phụ vương và mẫu hậu có khỏe không……
Bên kia khâm sai mệt mỏi quay trở về, tỉ mỉ báo cáo sự thật, đoạn đường này quả là không dễ đi, gặp quá nhiều nguy hiểm.
Thời điểm hắn đến dịch trạm bị người Thiết Phất bắt cóc, bệ hạ cũng tức giận đến mức đập bàn, sau đó không nhịn được mà ho khan.
Đến khi thái giám dâng trà, bệ hạ uống vài ngụm trà mới có thể hạ hỏa bớt giận.
Đại Ngụy đã ngỏ ý muốn nghị hòa nhưng người Thiết Phất lại vô lễ đến như vậy! Quả thật đáng chết!
Nghe thấy Hàn Dao lại đi trước khâm sai một bước, gả cho nhi tử duy nhất của Triệu Đống, bệ hạ không khỏi cau mày.
Về người được chọn làm thê tử của Triệu Quy Bắc, kỳ thật nhà họ Vương cũng đã trù tính từ trước rất lâu.
Từ khi biết nữ nhi Ngư Dương uống phải nước hoa hồng, không sinh được hài tử, hoàng hậu liền tới làm phiền bệ hạ vài lần. Nói rằng nhà họ Vương có mấy chất nữ tuổi tương đương, vừa lúc cho đính hôn với Triệu Quy Bắc lại thân càng thêm thân.
Đây rõ ràng là sợ Ngư Dương công chúa không có con, về sau mất đi sủng ái nên mới muốn đưa cho Triệu Quy Bắc một chất nữ của nhà họ Vương.
Nhưng trong mắt Ngụy Huệ đế, Triệu Đống là con rể mình, là một trong những võ tướng khó có thể bị vương gia khống chế.
Hắn cũng không chấp nhận đề nghị kết thân để thân càng thêm thân, lại không muốn từ chối hoàng hậu nên dứt khoát phái công tử Triệu Quy Bắc chưa thành hôn này đến Bắc địa.
Không nghĩ tới Triệu Quy Bắc lại thành hôn ở Bắc địa, còn cưới nữ nhi của Bắc Trấn vương……
Trong lòng Ngụy Huệ đế cân nhắc một lúc lâu, rốt cuộc không nói gì.
Tuy nhiên cũng không phải buồn bực, xấu hổ vì không có nữ tử đi hòa thân. Mà là đánh giá xem Bắc Trấn vương ít được để ý đến kia kết thành thông gia với hổ tướng Triệu Đống, có thích hợp hay không.
Ngụy Huệ đế cân nhắc một chút, tuy rằng kết thân như vậy không ổn nhưng hẳn là sẽ không gây ra nhiễu loạn.
Từ khi Triệu Đống cưới Ngư Dương, đã được nhàn rỗi nhiều năm. Hiện giờ nếu không phải trong triều không có võ tướng hữu dụng, ông cũng tuyệt đối không phái hắn ra trận.
Khoảng chừng đến khi nguy cơ ở đây được giải tỏa, hắn còn muốn thu lại binh quyền của Triệu Đống, rồi lo liệu.
Nếu vậy, để cho nhi tử của tướng quân không có quyền hành cưới một hậu duệ của hoàng tộc bị phế truất, sẽ không thành vấn đề.
Ngẫm lại thì khi Bắc Trấn vương Hàn Nghị còn trẻ đã từng đến kinh thành, giống hệt với nhi tử Hàn Lâm Phong của hắn, chỉ biết trầm mê vào ăn uống, không phải là loại người có dã tâm.
Bắc Trấn vương phủ đã có mấy thế hệ liên hôn, cưới vào cửa không phải là nữ nhi của tham quan thì cũng là một nữ thương nhân mù. Chỉ sợ bày sẵn cho hai phụ tử bọn họ một đôi vuốt hổ sắc bén, bọn họ cũng không biết dùng bằng cách nào.
Nghĩ vậy, Ngụy Huệ đế thoáng chút yên tâm.
Lúc này, triều thần ở bên cạnh thận trọng hỏi: “Bệ hạ, người Thiết Phất hung hăng, ngang ngược như vậy lại dám đánh lén dịch trạm…… Người xem việc hòa thân này liệu có tiến hành nữa hay không?”
Ngụy Huệ đế lại ho khan vài tiếng, khẽ nâng mí mắt lên, thờ ơ hỏi: “Người Thiết Phất bên kia còn kiểm soát bao nhiêu địa bàn của hai mươi châu?”
Triều thần phía dưới đáp: “Thiết Diện Quân không ngừng công thành xông vào trận địa, người Thiết Phất bị đánh thối lui đến phía Bắc sông Hắc Thủy, trong hai mươi châu, bị người Thiết Phất chiếm giữ nay chỉ còn lại bảy.”
Ngụy Huệ đế khép hờ mắt, chậm rãi nói: “Thiết Diện Quân? Chỉ hơn một tháng mà đội quân thổ phỉ không có danh tiếng lại đánh lui được người Thiết Phất như lang như hổ…… Trẫm hỏi các ngươi, nếu bọn thổ phỉ kia hoàn toàn bình định được hai mươi châu, rồi nổi lên vây cánh, giống như phản tặc Cừu Chấn. Quay đầu tấn công thành trì của Đại Ngụy, dựa vào binh lực của Đại Ngụy hiện giờ, có thể trụ được bao lâu?”
Mấy triều thần kia thất kinh nhìn nhau, nhất thời nghẹn lời, không nói chuyện nữa.
Nói đến đây, Ngụy Huệ đế lại tiếp tục: “Người có tuổi mới hiểu được, sợ hãi nhất chính là mình thì tuổi già sức yếu nhưng những người xung quanh đều là cường giả lòng lang dạ sói. Người Thiết Phất rất tham lam đáng ghét nhưng bọn họ muốn tiêu diệt Đại Ngụy ta không phải một sớm một chiều là thành. Tuy nhiên Thiết Diện Quân bọn chúng không chỉ xông vào trận địa để thu phục người Thiết Phất mà còn sử dụng thuật mê hoặc tâm trí với con dân Đại Ngụy chúng ta. Đây mới là ý đồ thật sự đáng chết!”
Nói xong, triều thần vội vàng đồng ý.
Đến đây, Ngụy Huệ đế nói tiếp: “Hòa giải với người Thiết Phất là chuyện cấp bách, nếu Bắc Trấn vương phủ đã gả nữ nhi, thì chỉ có thể chọn một nữ tử trong gia tộc khác. Nếu có thể bắt tay giảng hòa với người Thiết Phất, cùng nhau liên thủ, trước hết là phải tiêu diệt Thiết Diện Quân.”
Mặc dù bức thư hòa thân để nghị hòa với người Thiết Phất đã được gửi đi nhưng công chúa đi hòa thân trên chiếu thư chỉ có phong hào không có tên họ.
Cho dù người được chọn để gả đi là người của gia tộc nào, chỉ cần là họ Hàn, nữ tử chưa gả chồng xinh đẹp như hoa là được rồi. Dù sao cũng phải dấu giếm tên họ, được phong tước, phải trở thành nữ nhi của hoàng đế để gả đi.
Đúng như dự đoán của Hàn Lâm Phong, vào thời điểm này bệ hạ cũng lười cân nhắc xem gia tộc nào sẽ làm nên tên tuổi cho mình.
Sau khi nghe bệ hạ nói xong, triều thần mới hiểu được tâm tư của ngài. Hiện tại Ngụy Huệ đế đang phân chia các thế lực uy hiếp đến hoàng quyền theo cấp bậc, chọn những người quan trọng trước để bớt đi hậu hoạn về sau.
Lúc này những triều thần có thể đứng được ở thư phòng đều là những người hiểu tâm ý bệ hạ, vậy nên đồng loạt nói phải, không còn nghị luận nữa.
Hiện tại ở cung của hoàng hậu, người vẫn luôn cáo ốm không gặp người là hoàng hậu, bà đang nói chuyện với Lục hoàng tử đến thăm bệnh.
“Lượng cơm của phụ hoàng ngươi mấy ngày nay đều giảm đi……”
Nghe mẫu hậu nói xong, Lục hoàng tử kinh ngạc khẽ nâng mí mắt. Tuổi tác người đã cao, nếu đột nhiên lại giảm lượng cơm, không phải là dấu hiệu tốt lành gì.
Nghĩ đến gần đây người phụ hoàng gầy đi rất nhiều, Lục hoàng tử không khỏi căng thẳng nói: “Long thể của phụ hoàng……”
Vương hoàng hậu giương mắt nhìn nhi tử: “Ngươi bây giờ còn có tâm trạng lo lắng cho thân thể của phụ hoàng ngươi? Ngẫm lại, gần đây bệ hạ triệu kiến ngươi mấy lần, cũng triệu kiến lão Cửu mấy lần phải không?”
Nghe mẫu hậu nói như vậy, mí mắt Lục hoàng tử giật giật. Gần đây phụ hoàng không có triệu kiến hắn mà triệu kiến lão Cửu kia. Vài lần đến thư phòng, không biết lại vỗ mông ngựa* phụ hoàng bao nhiêu nữa?
*Vỗ mông ngựa: chỉ những người thích đi lấy lòng người khác, bởi vì muốn đạt được mục đích cá nhân mà mù quáng khen ngợi, hy vọng người khác thích mình hoặc từ người đó đạt được lợi ích.
Vương hoàng hậu lạnh lùng nói: “Mới đây bệ hạ còn sai người trùng tu Khởi Cư Trú, những nơi khác chưa cho sửa. Hàng ngày hắn và lão Cửu nói chuyện với nhau rất nhiều, ngươi biết tại sao không?”
Khởi Cư Trú chỉ là ghi chép lại cuộc sống hàng ngày của đế vương, không phải sử sách. Sau khi hoàng đế băng hà, soạn ra văn bia để tưởng nhớ, thậm chí để lập người kế vị cũng là tham khảo từ Khởi Cư Trú.
Ví dụ như Thái tử mất sớm, trong Khởi Cư Trú có ghi lại nhiều đoạn đối thoại với phụ hoàng. Đơn giản vì hắn là Thái tử nên những gì bệ hạ dạy dỗ hắn hàng ngày đều cần phải ghi chép lại, trở thành ghi chép về lòng hiếu thảo của gia đình đế vương.
Mà bây giờ phụ hoàng đột nhiên lại cho người gia tăng ghi chép về cuộc sống hàng ngày của hắn và lão Cửu…… Rõ ràng không phải vì tình phụ tử mà là tạo dựng hình tượng cho lão Cửu là người con ngoan, thông minh khiêm tốn, là hình tượng của Thái tử.
Nghĩ vậy, Lục hoàng tử trở nên nóng nảy, bi phẫn nói: “Phụ hoàng người…… sao người có thể làm như vậy! Không màng đến thứ tự lớn nhỏ, lại có thể lập đứa con của một gian phi!”
Vương hoàng hậu không ngạc nhiên mà nhẹ nhàng nói: “Từ khi hắn phế bỏ binh lực của Vương Vân, ta đã đoán được hắn định làm gì. Vừa rồi không phải binh lực phòng thủ kinh thành đã được đổi sao? Người của ngươi đã bị thay thế không ít phải không? Cũng đã tới lúc nên đọc chiếu thư, lập Thái tử mới.”
Lục hoàng tử đứng lên, khuôn mặt bởi vì tức giận mà hơi méo mó: “Phụ hoàng sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ người không sợ lập lão Cửu, Trường Khê vương gia cùng nhiều thế gia khác sẽ phản đối sao?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Hoàng hậu khẽ cong môi, ánh mắt thâm thúy nói: “Không phải hắn đã tìm được cha vợ đắc lực cho lão Cửu sao? Phương gia mấy năm nay nhân tài tầng tầng lớp lớp, con cháu trong tộc rất có tiền đồ, ngươi cùng Thụy Vương đều là con rể nhà họ Phương. Bệ hạ lập người nào, Phương gia liền ủng hộ người đó. Có Phương gia làm hậu thuẫn, Vương gia ngày càng vào tuổi xế chiều của chúng ta được coi là cái gì?”
Lục hoàng tử nghe mẫu hậu phân tích xong, suy sụp ngồi xuống: “Vậy thì ta phải gọi lão Cửu là bệ hạ rồi? Ta với hắn có rất nhiều ân oán, làm sao hắn có thể tha cho ta?”
Nhìn bộ dạng nhi tử nản lòng, Vương hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, đi tới bên người hắn, đột nhiên giơ tay tát hắn một cái.
Lục hoàng tử bị đánh đến mặt đỏ bừng, ngơ ngác nhìn mẫu hậu, Vương hoàng hậu trầm giọng nói: “Uổng công cho ngươi là nam nhân, chưa gì đã nghĩ đến đường lui! Còn không cứng rắn bằng tỷ tỷ của ngươi! Con cái của Vương Khuyên Tuyết ta, không đạt được mục đích, tuyệt đối không thể từ bỏ!”
Lục hoàng tử bị mẫu thân giáo huấn đến giật mình, cũng không dám che mặt, vội vàng đứng lên, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ mẫu hậu đã có biện pháp để cứu vãn?”
Vương hoàng hậu nhìn thẳng vào mắt nhi tử nói: “Tâm của phụ hoàng ngươi kiên cố, có biện pháp gì có thể cứu vãn? Đơn giản chính là lấy hạt dẻ trong lò lửa*, tìm thắng lợi trong nguy hiểm mà thôi!”
*Lấy hạt dẻ trong lò lửa: bất chấp nguy hiểm làm việc cho người khác mà bản thân mình bị mắc lừa không được gì.
Nói đến đây, hoàng hậu đi lại vài bước, rồi tới bên cạnh nhi tử nói nhỏ: “Tuy rằng lão Cửu lấy được lòng của bệ hạ nhưng lại không được bá tánh ủng hộ. Lúc trước ở huyện Ngạn, hắn dung túng thuộc hạ tham ô công quỹ, đến nay đê của huyện Ngạn vẫn chưa đủ ngân khố để tu bổ. Nghe nói vào mùa xuân huyện Ngạn bên kia lại xảy ra thiên tai, có vô số lưu dân. Chỉ cần lợi dụng tốt sự oán thán của dân chúng, thì sẽ chiếm được lòng dân! Nếu trong ngoài kinh thành chen đầy dân chạy nạn oán hận Cửu hoàng tử, phụ vương ngươi sao có thể đi ngược lòng dân, lập một vị Thái tử có thanh danh hỗn độn để kế thừa Đại Thống!”
Lục hoàng tử nghe vậy cũng bừng tỉnh: “Chính là tạo ra lòng dân oán giận, bôi đen thanh danh của lão Cửu?”
Vương hoàng hậu lắc đầu, chậm rãi nói nhỏ: “Vậy còn chưa đủ! Một khi kinh thành có bạo loạn, bệ hạ chắc chắn phải gia tăng binh lính. Chỉ cần quân đội của nhà họ Vương có thể nhân cơ hội này để vào thành, cho dù trước đó phụ hoàng ngươi đã thay đổi kế sách, loại bỏ người của ngươi cũng vô dụng…… Phụ vương ngươi đã lớn tuổi, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.”
Thời điểm nói xong lời cuối cùng, Vương hoàng hậu đột nhiên duỗi tay bắt lấy bả vai Lục hoàng tử, gắt gao nắm chặt.
Cảm giác được bả vai đau nhói, Lục hoàng tử hít sâu một hơi lần nữa, hắn rốt cuộc đã hiểu được ý của mẫu hậu, bà đây là…… muốn bức vua thoái vị!
Nghĩ vậy hắn không khỏi có chút khiếp sợ, mở to hai mắt, do dự mà nhìn mẫu hậu.
Hoàng hậu hiểu rõ tính cách của nhi tử mình, hắn chỉ làm mọi việc khi đã chắc chắn, hiện tại mình nói như vậy, tất nhiên hắn sẽ lưỡng lự.
Nhưng Vương hoàng hậu cũng đã suy nghĩ cặn kẽ rất lâu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bà tiếp tục thuyết phục nhi tử, nói: “Năm đó Thánh Đức hoàng đế bị bao vây, hoàng tổ phụ của ngươi nhanh chóng quyết định, nắm bắt thời cơ. Nhờ có hai thế lực lớn Phương gia và Vương gia trợ giúp mới có thể đăng cơ. Không có sự quả quyết của hắn, cũng không có hoàng tử phú quý các ngươi hôm nay."
"Nếu như ngươi chần chừ không quyết định, vậy thì quên đi. Chỉ là, ngươi phải hiểu được mai sau con cháu của ngươi sẽ giống như Bắc Trấn vương phủ bị đày đến nơi hoang vu sống những ngày tháng cơ hàn cúi đầu trước người khác, đó chính là kết cục của con cháu ngươi……”
Nghe đến đó, Lục hoàng tử không khỏi kinh ngạc.
Dựa vào cái gì? Hắn mới là con ruột của hoàng hậu, con của vợ cả, nhà ngoại là Trường Khê vương gia quyền hành ngút trời!
Nếu truyền ngôi vị hoàng đế cho nhi tử do một gian phi ngu xuẩn sinh ra, sống làm sao vui, chết sao phải sợ?
Từ trước đến nay, hiểu về phụ hoàng nhất không phải các đại thần trong triều kia, mà mẫu hậu tóc đã bạc của hắn mới là người hiểu rõ phụ hoàng nhất.
Nếu mẫu hậu đã đoán được phụ hoàng sẽ lập Thụy Vương làm hoàng trữ, như vậy hắn nhất định phải nắm chặt cơ hội mới có thể mở ra cho mình một con đường.
Hôm ấy, Lục hoàng tử và hoàng hậu bí mật bàn bạc xong, hắn liền vội vội vàng vàng rời đi.
Lúc hắn rời cung của hoàng hậu, thì thấy Cửu hoàng tử phụng chỉ vào hoàng cung.
Lão Cửu để tay lên bụng, đang ở cửa cung hàn huyên cùng mấy vị thần tử vừa rời khỏi điện, nói chuyện rất sôi nổi, nhất thời không ai để ý đến Lục hoàng tử ở bên kia đang nhìn sang.
Những triều thần đang ra khỏi cung đều là những cận thần đắc lực của bệ hạ, hẳn là hiểu biết về hướng gió gần đây.
Lục hoàng tử lạnh lùng cười, thân là hoàng tử, hắn đã sớm nhận ra cái gọi là “thói đời nóng lạnh”.
Hắn không muốn khiến bất kỳ ai mất hứng, rời khỏi chỗ bọn họ hàn huyên, đi dọc theo hành lang dài rời với tùy tùng của mình cùng rời khỏi đó.
Cửu hoàng tử đứng trong đám người vây lại, mỉm cười đắc ý nhìn bóng dáng Lục ca rời đi, sau đó tiếp tục vui vẻ tán gẫu với các vị thần tử.
Vài ngày trước, Vương phi hắn Phương Cẩm Thư vui mừng chào đón quý tử.
Khi Phương Cẩm Thư vừa mới mang thai, bởi vì phải bồi hoàng hậu đánh bài, nên ở trong cung không được yên ổn, có dấu hiệu sinh non. May mắn hắn bảo vệ nàng trong phủ của mình một cách chu toàn, cuối cùng chỉ là bị kinh sợ nhưng không nguy hiểm.
Tuy bảo vệ được cái thai, nhưng nàng vẫn sinh non trước hai tháng. Mặc dù cơ thể hơi suy nhược một chút, nhưng đó là một đứa bé trai! Đây là dòng chính để kéo dài hương khói của Thụy vương phủ.
Thụy vương mừng như điên, trong lòng biết chướng ngại ngăn cản mình kế thừa ngôi vị cũng đã được quét sạch sẽ!
Bây giờ đã vào mùa hạ, mà con đường phồn hoa gấm vóc của vương phủ hắn tất cả chỉ vừa mới bắt đầu!
Sau khi khâm sai truyền chỉ hồi kinh, không đến mấy ngày, Bệ hạ lại hạ chiếu chỉ lần nữa, tuyển một nữ nhi của gia tộc dòng thứ vào cung đợi sắc phong, đợi sau khi phong hào công chúa xong, thì đến doanh trướng của Thiết Phất Vương hòa thân.
Cùng lúc đó, Triệu Đống lại liên tục phải nhận bảy đạo thánh chỉ trách mắng, lần này diệt thổ phỉ bất lợi, mất đi sự ân sủng và tín nhiệm của bệ hạ.
Đồng thời, hoàng thượng ra lệnh cho Triệu Đống, nếu không thể mau chóng tiêu diệt phản quân Thiết Diện, thì tháng sau sẽ thay tướng ở phía Bắc!
Đây đúng thật là oan uổng cho Triệu Đống.
Sau khi Thiết Diện Quân tránh né được vài lần truy đuổi của hắn, thì trong khoảng thời gian gần nhất này, cuối cùng Thiết Diện Quân cũng dần dần bắt đầu tấn công bao vây và đánh trả lại hắn một cách chính diện.
Triệu Đống kinh ngạc khi phát hiện, không biết từ khi nào Thiết Diện Quân đã thay đổi phương thức tiến công.
Không còn là trận đánh du kích từng điểm một, mà dần dần tập hợp thành mỗi đội nhỏ đánh du kích theo từng nhánh, hình thành thiết quyền, bắt đầu dàn trận nghênh chiến.
Bất quá chỉ là dựa vào vài phần nhiệt huyết, nghĩa quân từ phân tán rải rác giờ tập hợp lại, nhưng không biết từ bao giờ, dường như có một linh hồn được nhập vào đó, dường như được dẫn dắt bởi một vị tướng già đời xảo quyệt, do được chỉ dẫn tốt mà sức chiến đấu càng thêm dũng mãnh và sắc bén.
Triệu Đống đánh chính diện vài lần, nhưng đều bị trận pháp của đối phương chia cắt đội hình, phải sớm rút quân về.
Sau vài lần tiến đánh, tổn thất của hắn cũng đủ thảm, rất nhiều quân lính quân tốt bị bọn chúng bắt làm tù binh để gia nhập.
Trong âm thầm, rất nhiều tướng quân dẫn dắt binh lính cũng nói ra những lời lẽ có phần ủ rũ.
Mỗi lần trước khi khai chiến đều sẽ có người chế giễu nói: “Chà, hôm nay Thiết Diện Quân lại có thêm tân binh gia nhập rồi!”
Có lần Triệu Đống vô tình nghe thấy, đương nhiên sẽ xử lý theo quân pháp, trừng trị những kẻ làm dao động lòng quân.
Chính là quản được miệng người nhưng lại không quản được lòng. Nếu không thể nghĩ cách phá giải trận pháp của đối phương, xoay chuyển tình thế, chỉ sợ chưa cần khai chiến cũng đã có người bỏ chạy, gia nhập vào nghĩa quân.
Hiện tại, bệ hạ đã ban hành chiếu thư cho rằng hắn đang buông lỏng việc chuẩn bị chiến đấu, không thể nhanh chóng tiêu diệt quân địch. Triệu Đống mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trên bàn, cầm bút lên viết xong tấu chương hồi báo.
Nhưng phụ tá bên cạnh cầm giấy lên nhìn, miệng giật giật, khóc rưng rưng nói: “Thượng tướng quân, ngài không thể viết lời thật lòng như vậy được! Tuy rằng triều đình lại cắt xén quân lương lần nữa, nhưng nếu ngài bẩm tấu quân lương không đủ lòng quân không yên, vậy thì lời này giống như trốn tránh trách nhiệm, càng làm cho bệ hạ tức giận không vui thêm!”
Triệu Đống thâm trầm nói: “Nếu triều đình thực sự gặp khó khăn, phát quân lương muộn cũng chính đáng, nhưng ngươi xem hòa thân với Thiết Phất, không chỉ đưa đi một nữ tử tông thất, lại còn có của hồi môn là mười vạn lượng bạc trắng! Vậy mà bảo triều đình không có tiền sao? Đó là tình nguyện lấy tiền cho hổ ăn, cũng không chịu cấp tiền cho binh lính chiến đấu anh dũng đổ máu bán mạng ở tiền tuyến!”
Nói xong lời cuối cùng, Triệu Đống lại càng phẫn nộ.
Khi còn trẻ hắn dấn thân vào quân không phải chỉ vì muốn gia thất có cuộc sống êm đềm, mà còn bởi vì lý tưởng bảo vệ quốc gia.
Nhưng hiện tại, tuy hắn có quyền cao chức trọng, trong lòng tràn đầy hoài bão nhưng không người có thể chia sẻ, đừng nói là binh lính, ngay cả chính hắn cũng không hiểu được ý nghĩa của mỗi trận chiến lúc này.
Phụ tá thở dài một hơi, hắn đã đi theo tướng quân nhiều năm, biết rõ cách làm người của ngài, nhưng tướng quân ở bắc địa càu nhàu phát cáu thì cũng được, nếu thật sự làm ầm ĩ đến trước mặt hoàng đế thì người chịu thiệt vẫn là tướng quân.