Chương 05:
Ánh mắt Thương Mặc lộ ra vẻ không tự nhiên: "Không được, tôi không thích con trai."
Sau khi nghe xong, tôi không hề nản lòng.
Vì một triệu vạn, sao tôi có thể dễ dàng bỏ cuộc!
Hơn nữa đây là game đam mỹ hẹn hò, đã là nam chính cần tôi chinh phục thì sao có thể không thích con trai!
Tôi dám chắc chắn, anh ta chỉ đang nói cứng thôi.
Tôi tự tin nói: "Vậy em sẽ tiếp tục theo đuổi anh, cho đến khi anh đồng ý thì thôi."
Lông mi của Thương Mặc như cánh bướm vỗ nhẹ, không trả lời câu nói của tôi, mà nói: "Bỏ tôi ra đi."
Tôi lắc đầu, hai tay lại càng ôm anh ta chặt hơn.
Một tháng rồi!
Khó khăn lắm tôi mới có cơ hội tiếp xúc thân mật với nam chính cần chinh phục như vậy, phải nắm bắt cơ hội, dính lấy anh ta thôi!
Thế là tôi mặt dày nói: "Nhưng em sợ."
Lúc trước tôi thật sự rất sợ, nhưng bây giờ tôi đang diễn thôi.
Khóe mắt tôi liếc thấy vẻ mặt của Thương Mặc càng kỳ lạ hơn, nhưng anh ta vẫn không đẩy tôi ra.
Vừa ôm Thương Mặc, tôi vừa kể lại chuyện vừa xảy ra cho anh ta nghe: "Có phải có người chơi khăm không?
"Thế giới này không có ma, em tin vào chủ nghĩa duy vật."
Thương Mặc nói nhẹ bẫng: "Ừ, chắc là có người cố ý chơi khăm để hù dọa người thôi."
"Thật là quá đáng!" Tôi giận dữ nói.
Thương Mặc cười như không cười: "Cậu ra đây làm gì?"
"Em đến tìm một chiếc chìa khóa." Tôi thành thật nói: "Nghe nói trong phòng của bác quản lý ký túc xá có."
Thương Mặc nhìn tôi đầy ẩn ý: "Vậy cậu đi tìm đi."
Tôi nhân cơ hội nói thêm: "Em sợ lại có người cố ý đến dọa em. Anh có thể đi cùng em không?"
Tôi giở trò mè nheo, nếu anh ta không đưa tôi về, tôi sẽ cứ ôm tay anh ta mãi.
Thương Mặc chỉ đành đồng ý đưa tôi đến ký túc xá.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy thời gian trên đồng hồ là mười một giờ năm mươi sáu phút.
Tôi chợt nhớ ra, họ nói với tôi rằng phải về ký túc xá trước mười hai giờ đêm.
Tôi lập tức kéo tay Thương Mặc, chạy như điên về phía ký túc xá nam.
Khi tôi thở hổn hển chạy đến tòa nhà ký túc xá, cửa ký túc xá vẫn đang mở.
Tôi nhìn đồng hồ, thời gian là mười hai giờ ba phút.
Tôi vỗ ngực, may mắn nói: "May quá may quá, chắc là bác gái quên đóng cửa ký túc xá rồi. Hôm nay thật là may mắn."
Tôi lại nghĩ đến chiếc chìa khóa.
Thế là tôi vội vàng đến gõ cửa phòng của bác ấy, lễ phép nói: "Bác ơi, cháu muốn một chiếc chìa khóa! Trong phòng của bác có một chiếc chìa khóa nào đặc biệt không ạ?"
Tôi không để ý đến vẻ mặt cười như không cười của Thương Mặc phía sau.
Thương Mặc thản nhiên nói: "Bác ơi, cậu ấy muốn, bác cứ đưa cho cậu ấy đi, ném chìa khóa ra là được rồi."
Sau đó, cửa phòng ký túc xá mở ra một khe hẹp, một chiếc chìa khóa màu đỏ bị ném ra.
Tôi cầm lấy chìa khóa, cảm kích nói: "Bác ơi, bác đúng là người tốt mà! Cảm ơn bác."
Một triệu vạn đã nằm trong tay rồi!
Điều bất ngờ này đến quá đột ngột.
Bác quản lý ký túc xá bên trong: "..."
Điều mà tôi không nhìn thấy, là bác quản lý ký túc xá hiền lành thân thiện ban ngày lúc này đã biến thành một bộ dạng khác hẳn, không có đầu, máu tươi nhỏ giọt từ vết thương trên cổ.