Chương 07:
Tôi ôm đầu, gì cơ?
Tôi chơi game hẹn hò cũng phải thi cử!
Đây là cái loại game chết tiệt gì vậy!
Tôi hoàn toàn không để ý đến nửa sau lời thầy chủ nhiệm nói.
Lúc này, tôi thấy sắc mặt Từ Trí Lãng và bốn người bọn họ càng tệ hơn.
Chắc là họ cũng nghĩ giống tôi, đều không muốn thi, vì kiến thức học năm lớp 12 đã sớm trả lại thầy cô hết rồi.
Khi tờ đề thi được phát đến tay, vừa nhìn thấy đề, tôi đã suýt thổ huyết.
Cái gì thế này?
Vi phân?
Đại số tuyến tính?
Năm lớp 12 lại học mấy thứ này á?
Tôi bất lực gục đầu xuống bàn, than vãn: “Toang rồi!”
Thương Mặc liếc nhìn tôi một cái.
Tôi lập tức như vớ được cứu tinh, lộ vẻ đáng thương, cầu xin: “Cứu mạng! Đại thần! Cứu vớt cuộc đời đứa trẻ này với.”
Thế nhưng, giây tiếp theo, Thương Mặc bình thản nói: “Tôi cũng không biết làm.”
Được! Được! Được!
Hóa ra đều là học dốt hết à!
Hai tiếng thi trôi qua.
Thương Mặc gục mặt trên bàn ngủ, tờ giấy thi trống trơn.
Còn tôi thì viết lung tung.
Tôi nhớ thầy cô từng nói, không biết thì cũng không sao, ít nhất phải viết, biết đâu còn được điểm bước làm thì sao.
Thi xong, tâm trạng tôi thoải mái hơn nhiều.
Tôi tự an ủi, dù có thi tệ đến đâu cũng không ảnh hưởng đến việc tôi cưa đổ nam chính.
Nhưng tôi để ý thấy, sắc mặt Từ Trí Lãng và mấy người kia trắng bệch, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng, cứ như đang đối mặt với lằn ranh sinh tử.