Tôi Có Hệ Thống Bói Toán

Chương 54: 54: Thoát Khỏi Toà Khoá Hồn 1


Sợ nghèo thì sao? Ông cứ ra ngoài hỏi xem, trần đời này có mấy ai không sợ nghèo?
Hơn nữa, trên báo cứ vài hôm lại thấy có anh trầm cảm muốn tự sát, có chị thất tình muốn tự sát, có ông thất nghiệp muốn tự sát, nhưng ông có đọc được tin nào viết rằng ai đó giàu quá muốn nghèo đi không?
Không có rồi!
“Ha ha ha~~” Đại tư tế bỗng cười phá lên mà chẳng hề báo trước, cười mất sạch hình tượng, cười rồ cười dại, mãi sau hắn mới giơ tay chỉ vào Lâm Xuân.
Trần Sơ tiến lên một bước theo bản năng, đương định chắn trước Lâm Xuân thì nghe thấy đại tư tế nói bằng chất giọng cực kì thích chí: “Ngươi nói đúng, ta rất đồng ý.”
Mình nói đúng? Mình nói cái gì?
Lâm Xuân nhìn sang Trần Sơ với gương mặt đầy dấu chấm hỏi, anh giải thích: “Đại tư tế có thể đọc được suy nghĩ trong lòng em thông qua việc cộng hưởng linh hồn.”
Cô trợn tròn hai mắt: “Thuật đọc tâm à?”
Đại tư tế lại biết đọc tâm, thế nên vừa rồi hắn ta đã nghe thấy hết kế hoạch chạy trốn trong lòng mình?
Đại tư tế: “Đúng, ta nghe hết rồi.”
Lại nghe tiếp? Loại người thế này đáng sợ quá, không có bí mật nào được giấu trước mặt hắn ta, thế chả lẽ hệ thống cũng bị phát hiện ra rồi?
“Bi bi là cái gì?” Đại tư tế bỗng hỏi.
Bi bi? Nét mặt Lâm Xuân mờ mịt.
“Người còn giấu thứ gì mà không bị ta phát hiện?” Đại tư tế nhìn cô với vẻ hứng thú, trong mắt hắn, Lâm Xuân yếu ớt như con kiến, có thể bóp chết bất cứ lúc nào.

Vậy nên hắn cũng chẳng lo về việc trên người cô đang giấu vật phẩm gì đó lợi hại, hắn chán quá rồi nên mới tò mò về những thứ mới lạ thôi.
Hệ thống? Lâm Xuân vô thức nghĩ đến hệ thống, vừa nãy cô chỉ lo rằng hệ thống sẽ bị phát hiện, vậy ra tin tức liên quan đến hệ thống đã bị che giấu rồi à?
“Hệ thống, cậu có thể giấu được thuật đọc tâm của đại tư tế sao?” Cô hỏi ngay hệ thống để xác nhận giả thiết của mình.
“Hệ thống tồn tại dưới quy tắc tuyệt mật của thiên địa, ngoài vật chủ ra, người ngoài không thể nào biết được.

Với cả, thứ mà đối phương sử dụng không phải thuật đọc tâm, do cảm xúc của cô lên xuống mãnh liệt quá, dễ bị người ta bắt thóp được suy nghĩ trong lòng thôi.

Đồ ngốc, bình tĩnh lại đi.” Hệ thống mắng.
Lâm Xuân bị hệ thống mắng nhưng cũng không giận mà hỏi tiếp: “Thế tôi nói chuyện với cậu, đối phương cũng không nghe được đúng không?”
Hệ thống: “Tất nhiên.”
Lâm Xuân: “Thế thì được, không thì mình không có con át chủ bài nào.”
Trần Sơ thấy gương mặt Lâm Xuân càng ngày càng kích động, sợ cô thật sự có át chủ bài bảo toàn tính mạng bị đại tư tế hỏi tới, anh bỗng quay người, lấy mình làm lá chắn để chặn ánh mắt của đại tư tế, hai tay đặt nhẹ lên vai cô, cất giọng ôn hoà: “Em đừng căng thẳng, đó không phải thuật đọc tâm đâu.

Hắn chỉ có thể đọc được cảm xúc của em thông qua sự dao động linh hồn.

Thế nên em phải bình tĩnh lại, đừng căng thẳng gì hết, hắn sẽ không nghe được tiếng lòng của em nữa.”
Hệ thống cũng vừa nhắc qua chuyện này, Lâm Xuân hít sâu mấy hơi, cảm xúc dần dần ổn định, với lại, dù có kích động đi nữa thì cô cũng không sợ, chỉ cần thay đổi hoạt động tâm trạng của mình thành trò chuyện với hệ thống, tức khắc hệ thống sẽ che giấu cho cô.
“Không thấy suy nghĩ.” Ở trên vang lên giọng nói hơi bất mãn của đại tư tế.
Trần Sơ nhìn về phía đại tư tế, tiếp tục chủ đề vừa mới bị cắt đứt: “Đại tư tế, tôi nhắc bạn tôi để lại tất cả đá sức mạnh ở đây, xin ngài để cô ấy rời đi.”
Đại tư tế nhìn anh, giễu cợt nói: “Năm năm, Trần Sơ, ngươi vẫn dối trá như vậy.”
Trần Sơ cau mày, không nói gì.
Đại tư tế: “Ngươi với hai người bạn đồng hành của ngươi, vẫn còn là bạn sao?”
Ánh mắt anh loé lên, không trả lời.
“Hệ thống, đại tư tế nói năm năm, bạn của đàn anh Trần Sơ là đang nói Đường Lam Nguyệt và Lý Gia Mộc à?” Lâm Xuân hỏi.
“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.” Hệ thống đáp.
Đại tư tế nói tiếp: “Ta cho ngươi bảy năm, để ngươi đi báo thù, nhưng ngươi lại không giết chết bọn chúng.

Sao thế, ta thấy ngươi cũng không thích con bé kia mà.”
“Hệ thống, đại tư tế nói gì thế, cho đàn anh đi báo thù? Báo thù cái gì?” Lâm Xuân hỏi hệ thống.
“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.” Hệ thống đáp.
“Phân tích từ ngữ cảnh, chắc đàn anh Trần Sơ muốn giết Đường Lam Nguyệt và Lý Gia Mộc.

Hồi trước cậu cũng xem bói rồi, đàn anh từng bị bọn họ tổn thương, thế nên chả lẽ lời nguyền trên người anh ấy là do hai người đó gây ra à?” Lâm Xuân tiếp tục phân tích.
“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói.” Hệ thống nói.
“Hệ thống, đại tư tế nói bảy năm, lời nguyền phát sinh từ năm năm trước, tức là hai năm nữa lời nguyền trên người đàn anh mới kích hoạt?” Lâm Xuân hỏi tiếp.
“Tôi chỉ là một hệ thống xem bói, không phải phần mềm tám chuyện!” Hệ thống bị quấy rầy quá không thể nhịn được nữa, chưa bao giờ thấy con người nào không có mắt nhìn như thế này.
“Tôi biết chứ, nhưng tôi sợ đại tư tế thám thính được mà, nói chuyện với cậu sẽ không bị ông ta đánh hơi ra, mà thế là tôi đang nói với chính tôi mà, cậu cứ bơ tôi đi là được.” Lâm Xuân trả lời.

“…” Đây là lần đầu tiên hệ thống bị người cho dính quả bug.
“Nếu như tôi muốn báo thù, người đáng giết nhất chính là ông.” Trần Sơ nhìn đại tư tế ngồi tít trên cao, trả lời cực kì bình tĩnh: “Tình hình lúc đó, ông đã sắp đặt đâu ra đấy, dù bọn họ chọn thế nào thì cuối cùng tôi cũng sẽ dính lời nguyền.”
“Đúng!” Đại tư tế khen ngợi: “Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi vẫn bị tổn thương, đúng chứ? Dù ngươi biết ta đã sắp đặt tất cả, nhưng khi bọn chúng dời lời nguyền chết chóc sang ngươi, ngươi vẫn tổn thương, không phải sao? Sau khi bọn chúng ra ngoài, có phải lại giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn muốn tiếp tục làm bạn với ngươi đúng không? Bọn chúng thấy ngươi còn sống, thậm chí còn nghĩ rằng, tại sao ngươi vẫn chưa chết? Quá may khi đã chuyển lời nguyền chết chóc cho ngươi.”
Sắc mặt Trần Sơ bình thản, nhưng nắm tay đang siết chặt đã bộc lộ cảm xúc căm phẫn của anh.
“Hệ thống, lời nguyền chết chóc, đàn anh trúng phải lời nguyền chết chóc! Cậu là cái hệ thống rác rưởi, sao không bói ra được!” Lâm Xuân nghe thấy Trần Sơ trúng phải lời nguyền chết chóc, cô không còn bình tĩnh được nữa.
“Tôi bói được điềm xui sắp phát sinh chứ vận rủi diễn ra vào năm năm trước thì bói được cái đách nè.” Hệ thống liên tục bị Lâm Xuân quấy rối nên đã phải chửi bậy, hoàn toàn từ bỏ sự điềm tĩnh của một trí thông minh nhân tạo.
“Thế cậu bói luôn bây giờ đi, lời nguyền của đàn anh có ứng nghiệm hay không?” Lâm Xuân nói.
Hệ thống yên lặng, kệ xác cô.
“Hệ thống? Hệ thống? Cậu đừng giả chết mà, xem bói đi.” Lâm Xuân quấy rối hệ thống không ngừng, nhưng hình như hệ thống quyết tâm mặc kệ cô rồi.
Cô gọi mấy lần rồi dần dần bình tĩnh lại, với cái nết của hệ thống, bất cứ khi nào có vận rủi xảy ra, chắc chắn cậu ta sẽ xem bói ngay, đây là chương trình của hệ thống, tương đương với bản năng.

Mà nếu nó vẫn không xem bói thì chứng tỏ rằng, sẽ không có xui xẻo nào xảy ra với đàn anh Trần Sơ, lời nguyền chết chóc sẽ không ứng nghiệm.

Vậy nên, thời điểm tốt nhất là khi hệ thống không xem bói.
Trần Sơ cũng không định đáp lời đại tư tế, dù hắn nói gì thì anh vẫn giữ bình tĩnh.

Bởi vì anh hiểu rõ hơn ai hết, trong cuộc đời dài đằng đẵng gần như là bất tử của đại tư tế, cô độc mới là sự đau khổ nhất của hắn.

Mình càng ra vẻ kích động thì hắn càng hưng phấn.
Đại tư tế thấy dù mình nói thế nào thì Trần Sơ vẫn cái vẻ điềm tĩnh như thế, kể cả Lâm Xuân vốn bộc lộ cảm xúc ra ngoài và có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ, mà giờ không biết đã dùng cách gì để che giấu sự cảm ứng của hắn.

Cảm giác đơn độc quen thuộc lại tràn tới, giọng của đại tư tế đanh lại, lạnh cắt da cắt thịt: “Mặc dù ta cho ngươi bảy năm nhưng ngươi đã tới đây trước thời hạn, có vẻ ngươi đã nghĩ được câu trả lời.

Trần Sơ, nói cho ta biết đáp án của ngươi.”
Người Trần Sơ căng ra, nhưng anh vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh u tối trên ngai vàng với ánh mắt kiên định, trầm giọng nói: “Câu trả lời của tôi vẫn vậy.”
Ngay khi Lâm Xuân đang đoán xem đại tư tế muốn câu trả lời thế nào, ống quẻ vàng kim quen thuộc đã đung đưa.
Trần Sơ, nam, 24 tuổi, bởi vì từ chối yêu cầu của đại tư tế, lời nguyền chết chóc ứng nghiệm trước thời hạn, 24 tiếng sau sẽ chết vì lời nguyền.
Cái gì?!!!
Lâm Xuân không im lặng được nữa, quay người, cao giọng: “Đại tư tế, có gì thì cứ nói chuyện tử tế, tôi sẽ khuyên anh ấy, để tôi khuyên anh ấy một chút.”
Ánh mắt lạnh lùng của đại tư tế nhìn về phía cô, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng con tim hoảng loạn và sợ hãi của cô gái: “Được, ngươi khuyên đi, nếu ngươi khuyên bảo thành công, ta không những thả ngươi ra ngoài mà còn cho ngươi một nửa tài sản còn lại trong toà Khoá Hồn.

Bao gồm tất cả vật phẩm ở bên trong.”
Đại tư tế vung tay khủng như vậy không hề làm Lâm Xuân phấn khích mà còn khiến lòng cô chùng xuống.

Mọi thứ trên đời này đều có giá của nó, rốt cuộc là chuyện gì mà lại đáng giá đến mức như vậy.
Dù thế nào thì cô vẫn muốn hỏi, cô kéo Trần Sơ sang một bên, ngẫm nghĩ một lát, thấy vẫn chưa an toàn nên quyết định lôi điện thoại của mình ra gõ chữ.
Lâm Xuân: Đàn anh Trần Sơ, rốt cuộc là có chuyện gì thế, nếu được thì anh đồng ý với hắn đi.

Em vừa xem bói rồi, anh sẽ chết sau 24 tiếng nữa đấy.
Chết sau 24 tiếng nữa, cho nên đại tư tế đã kích hoạt lời nguyền chết chóc.
Trần Sơ không hề sợ hãi, anh cầm máy, gõ luôn trên máy của Lâm Xuân: Cứ kệ anh, lát nữa anh chiến đấu với hắn, em tìm cơ hội chạy đi.

Không gian chứa vật phẩm ở chỗ Vua Biển đấy, cứ đi tìm cậu ấy.
Lâm Xuân cực kì sốt ruột: Rốt cuộc là chuyện gì vậy, sao lại không đồng ý được? Không thì giả vờ đồng ý cũng được mà.
Trần Sơ: Em đừng dính vào chuyện này, nghe lời, đi đi.
Nói xong, anh không trao đổi với cô nữa mà nhét luôn điện thoại vào lòng cô, rồi ngoảnh mặt nói với đại tư tế: “Bây giờ tôi là cấp S rồi, ông muốn nguyền rủa tôi chết cũng không được nữa đâu.

Thà ông để bạn tôi rời đi, tôi sẽ đánh nhau thoả thích với ông.

Ông đã bị nhốt ở toà Khoá Hồn bao nhiêu năm trời, chắc lâu rồi không có ai chiến đấu với ông nhỉ.”
Dứt lời, dị năng hệ phong trong người Trần Sơ tăng vọt, nguồn sức mạnh khổng lồ khuấy động toàn bộ toàn Khoá Hồn.
Đại tư tế hiểu thấu, đứng từ ghế lên.

“Chờ đã!” Thấy hai người sắp đánh nhau, Lâm Xuân vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Đại tư tế, ông có thể nói cho tôi biết chuyện gì được không, có lẽ tôi sẽ giúp được?”
– Lâm Xuân!
Nét mặt Trần Sơ thay đổi, anh muốn ngăn cản cũng không kịp nữa, chỉ nghe thấy giọng nói quỷ dị của đại tư tế vang lên trên bậc thang cao vút: “Dẫn ta rời khỏi đây, đi đến thế giới của các ngươi!”
– Vù vù!
Dường như có một thế lực mạnh mẽ nào đó bao phủ trong bóng tối, kích động mớ suy nghĩ hỗn độn của cô, khiến người cô tê dại.
Nguyền rủa, mình bị nguyền rủa, bây giờ Lâm Xuân đã ý thức được rõ ràng, cô trúng lời nguyền, một lời nguyền vô cùng khủng khiếp.

Thậm chí, cô còn biết nội dung của lời nguyền đấy.
Giữ bí mật, cô bắt buộc phải giữ bí mật về những gì mình nghe được.

Cô cũng hiểu ra, lí do Trần Sơ to tiếng rầy la mình là để tránh cho cô bị nguyền rủa vì nghe được thông tin vừa rồi.
Dù thế nào thì Lâm Xuân đã nghe được rồi, cô cũng hiểu ra, hãi hùng nhìn về phía đại tư tế: “Ông có thể rời khỏi đây để đến Trái Đất?”
Đại tư tế: “Đúng, các ngươi chỉ cần chuẩn bị một thi thể cấp tám mới tử vong, phân chia cấp bậc theo giới dị năng các ngươi thì chắc cấp B là cùng.

Sau đó dẫn linh hồn của ta ra ngoài, ta có thể sống lại ở thi thể đó.”
Đoạt xác? Thì ra tiểu thuyết tu tiên không hề lừa dối, thế giới này có thể đoạt xác thật?
Trần Sơ: “Ông dẹp suy nghĩ này đi, tôi sẽ không để ông rời khỏi đây.”
Đại tư tế: “Tại sao? Ta đi ra ngoài có gì không ổn, không phải các ngươi luôn muốn được biết về không gian con, các ngươi gọi nơi này như vậy, đúng không? Chỉ cần ta ra ngoài, ta có thể nói cho các ngươi tất cả những gì ta biết.

Ta có thể dạy cho các ngươi cách thức tu luyện, để nền văn minh dị năng ở đây tái xuất hiện trên Trái Đất.”
Trần Sơ: “Một người bị nền văn minh của mình nhốt ở đây, sống trong nền văn minh của người khác thì có thể làm được chuyện gì hay hớm?”
Toà Khoá Hồn là một nhà tù, người dị năng trên Trái Đất đã phán đoán như vậy từ lâu rồi, bọn họ đoán rằng toà Khoá Hồn là nơi mà nền văn minh nguyên bản của không gian con sử dụng để nhốt những kẻ ác độc.

Trong toà Khoá Hồn, đâu đâu cũng khắc chữ rune, đằng sau mỗi chữ rune mạnh mẽ là một quy tắc kinh khủng.

Con người ở không gian con thà sử dụng phương thức phức tạp như vậy để tạo ra một nhà tù chứ không giết chết phạm nhân đó, có lẽ chỉ có hai lí do.
Một, người đó vô cùng cao quý, không thể giết.
Hai, người đó không giết chết được mà chỉ có thể nhốt.
Vốn dĩ Trần Sơ vẫn không chắc chắn, nhưng khi nghe thấy đại tư tế yêu cầu anh dẫn hắn ra ngoài đoạt xác, anh đã biết đáp án.

Đại tư tế là kẻ không thể giết được.
Dẫu nền văn minh trong không gian đã bị huỷ diệt, tất cả sinh linh đều biến mất trong tai hoạ kinh hoàng, đại tư tế vẫn có thể giữ được kí ức.

Hắn là người duy nhất, ít ra là linh thể duy nhất có thể giữ được kí ức liên tục mà Trần Sơ từng gặp.

Những linh thể, nhà nghiên cứu về không gian con cũng đã phân tích, bọn họ phát hiện, mặc dù linh thể trong không gian con có trí khôn nhưng mỗi lần không gian con đóng và mở cổng, sức mạnh khổng lồ của không gian sẽ khiến trí nhớ của họ rối loạn, mỗi khi họ thấy người dị năng từ bên ngoài đến thì cũng như lần đầu nhìn thấy.

Nhưng đại tư tế thậm chí còn nhớ được chuyện từ năm năm trước.
Đại tư tế nhìn Trần Sơ với ánh mắt sâu thẳm: “Nếu ta thề thì sao?”
Trần Sơ: “Nếu lời thề hữu ích thì thế giới không cần quy tắc nữa rồi.”
Quy tắc? Trong chớp nhoánh, Lâm Xuân đã phải tiếp nhận một lượng lớn thông tin, bộ não với sức chứa có hạn của cô tự dưng không xử lí được kịp thời, thứ duy nhất cô có thể nắm bắt được đó là hai chữ “quy tắc”.
Cô nhớ Trần Sơ từng nói, toà Khoá Hồn có quy tắc, mỗi khi hoàn thành nguyền rủa, trong toà Khoá Hồn sẽ sinh ra một vật phẩm để hoá giải lời nguyền.

Nếu quy tắc này là sự thật, như vậy thì chắc chắn sẽ có vật phẩm hoá giải được lời nguyền chết chóc trên người Trần Sơ.

Kết quả xem bói hiện ra là 24 tiếng sau, đàn anh Trần Sơ mới chết vì lời nguyền, vậy nên cô vẫn còn thời gian.
Lâm Xuân cúi đầu gõ nhanh một hàng chữ, đưa điện thoại ra trước mặt Trần Sơ: Tầng bảy chắc chắn có vật phẩm giải được lời nguyền của anh, đừng từ bỏ, bọn mình lấy được vật phẩm rồi chạy.
Trần Sơ lắc đầu một cách bất đắc dĩ, ra hiệu cho cô nhìn phía trước.
Lâm Xuân nhìn đống châu báu, đá sức mạnh và vật phẩm chất cao như núi trong phòng, cô hiểu ý anh, người ta chỉ có thể cầm một vật phẩm trong toà Khoá Hồn ra ngoài, vật phẩm chất đống như này, sao bọn cô có thể xác định được, cái nào mới hoá giải được lời nguyền của Trần Sơ.
“Nếu Vua Biển ở đây thì tuyệt.” Lâm Xuân kìm lòng chẳng đặng mà nói.

– Gọi anh gì đấy?
Một giọng nói đột nhiên vang lên khiến cô và Trần Sơ sững lại.

Một người ngạc nhiên, một người kinh hãi nhìn người đàn ông bước từ kết giới vào.
Trần Sơ: “Sao mày đến đây?!”
Vua Biển khác Lâm Xuân, anh chủ động lên đây, đại tư tế hoàn toàn có thể nguyền rủa anh.

Vì vậy, kể cả khi anh có liều mạng để mở kết giới, ngăn chặn đại tư tế nhưng lỡ anh bị nguyền rủa thì cũng chỉ phí công.
“Xàm, cả ba đứa cùng vào mà có mỗi mình tao ra ngoài, thể nào tao cũng phải khai báo với mọi người trong tổ.” Vua Biển đứng đợi ở cửa ra tầng ba rất lâu, anh biết, đến cả Trần Sơ cũng không chắc mình sẽ sống sót để thoát khỏi tầng bảy, anh đi vào thì chẳng khác nào cho kẻ thù cái đầu của mình, có mấy lần anh muốn rời khỏi đây nhưng không sao nhấc chân lên được.
Nói thật, đến tận bây giờ anh cũng không biết tại sao mình lú não kiểu gì mà lại lên tầng bảy.

Nhưng đến thì cũng đã đến rồi, phải đẹp trai thôi.
“Vua Biển cẩn thận, đại tư tế đang nguyền rủa… Muộn rồi.” Trong một câu ngắn gọn, hệ thống đã hoàn thành hai lần xem bói.
Giải Tinh Vũ, nam, 24 tuổi, sắp bị nguyền rủa liệt dương.
Giải Tinh Vũ, nam, 24 tuổi, đã bị liệt dương.
Trần Sơ và Vua Biển cùng lúc nhìn về phía Lâm Xuân, trên mặt cả hai không có nét kinh ngạc gì mấy, một người đã đoán ra được, một người đã sẵn sàng cho việc bị nguyền rủa trước khi đi vào đây.
Vua Biển cố ra vẻ ung dung: “Anh bị nguyền rủa? Em xem bói vận xui ra hả?”
Lâm Xuân gật đầu.
Vua Biển thản nhiên: “Thế em có xem được anh trúng lời nguyền gì không?”
Kể cả Lâm Xuân có nói cho anh biết đó là lời nguyền chết chóc thì anh cũng không kích động.
Lâm Xuân: “Liệt dương.”
Hai chữ ngắn ngủi, phá tan khí phách anh hùng thấy chết không sờn của Vua Biển, anh điên lên lao về phía đại tư tế ở trên bậc thang: “Tao sống chết với mày.”
Trần Sơ vội vàng cản anh lại: “Bình tĩnh.”
“Mày bảo tao bình tĩnh kiểu gì!!” Làm gì có người đàn ông nhẫn nhịn được.
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
– Tinh, chúc mừng vật chủ đã hoàn thành nhiệm vụ xem bói, được thưởng 1 điểm công đức, tiền quẻ 0 đồng.
Lâm Xuân cảm khái trong thinh lặng: Quả nhiên là đại tư tế có thể thấy được nỗi sợ lớn nhất trong lòng người.
Đại tư tế cười khẩy: “Chỉ là một kẻ dị năng hệ thuỷ cấp chín mà làm liều!”
Nói xong, đại tư tế mở ống tay áo, một sức mạnh khổng lồ rung chấn, vụt về phía Vua Biển.
“Đi!” Trần Sơ đẩy Vua Biển ra, đứng ngang người cản lại, hai nguồn sức mạnh khổng lồ va vào nhau trên không trung, tạo thành một xoáy nước mang năng lực cực đại, sức mạnh xoáy nước cuốn hết đồ vật dưới đất lên rồi ném mạnh xuống, khiến căn phòng vốn đã lộn xộn giờ lại càng hỗn độn hơn.
Toang rồi, mặc dù căn phòng đã hỗn loạn từ trước nhưng ít ra còn nhìn thấy chỗ nào có nhiều vật phẩm, chỗ nào nhiều đá sức mạnh, nhưng bây giờ đánh nhau thế này, tất cả mọi thứ đều hoà vào nhau, cứ vậy thì tỉ lệ tìm được vật phẩm càng thấp.
Trần Sơ ngăn giữa bọn cô và đại tư tế, nói với Vua Biển: “Tao ngăn hắn lại, mày nghĩ cách phá vỡ kết giới, dẫn Lâm Xuân chạy đi.”
Ở tầng sáu rẽ trái sẽ có cửa ra, chỉ cần ra khỏi kết giới sẽ có cơ hội chạy thoát.
Đại tư tế hừ lạnh, tay phải phất lên không trung, một cây quyền trượng nạm bảo thạch bay từ xa đến, rơi vào tay đại tư tế.

Vừa bắt được quyền trượng, cái oai của hắn lại càng mạnh lên gấp ba lần.
Gương mặt Trần Sơ biến sắc.
“Tiếc quá, ta đợi biết bao năm trời mới tìm ra một người có thể chứa đựng được linh hồn ta.” Đại tư tế nói: “Nhưng không sao, giết ngươi thì ít nhất ta có thể sống lại.”
Trần Sơ nói với vẻ không ngạc nhiên chút nào: “Quả nhiên, từ đầu đến cuối ông chỉ muốn đoạt xác tôi.”
Đại tư tế cũng không giả vờ: “Thế thì sao?”
Đại tư tế gõ mạnh quyền trượng xuống mặt đất, sau khi sàn nhà rung chuyển, vô số sức mạnh đen kịt chui ra từ mặt đất, bao vây ba người với tốc độ cực nhanh, thoáng chốc đã kết thành lồng chim mang hình dáng của một cũi giam, nhốt cả ba ở bên trong.

Trần Sơ thử đâm bổ vào lồng nhưng dị năng vừa mới chém xuống đã bị phản phệ bởi nguồn sức mạnh khủng khiếp, khiến anh phun ra một bụm máu tươi.
“Trần Sơ!” Lâm Xuân và Vua Biển đều hoảng hốt.
“Đây là sức mạnh quy tắc của toà Khoá Hồn, ta mất mấy trăm năm mới có thể gỡ ra được một chút, ta còn không phá được, huống chi là ngươi.” Đại tư tế cười khẩy: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì, ngươi muốn nổ tung, phá vỡ kết giới, hi sinh bản thân để cứu bạn bè, đúng không? Mơ đẹp quá! Tại sao ta phải chiến đấu với các ngươi, các ngươi cũng sẽ chết mà.

Qua mấy ngày nữa, ba ngày, ta nghe đám người ngoại lai nói rồi, các ngươi ở lại đây ba ngày, nếu trong ba ngày mà không thoát ra được thì cũng sẽ bị hút cạn dị năng mà chết.

Nhưng Trần Sơ, ngươi không thể sống được đến lúc đó, ngươi chỉ còn sống được một ngày nữa thôi.

Sao, ta cho ngươi thêm một cơ hội, còn có một ngày, ngươi chỉ cần đồng ý với ta, dẫn ta ra ngoài, ta cam kết sẽ không làm tổn thương đám bạn của ngươi.”
“Hả? Con yêu quái này còn đi ra ngoài được? Trần Sơ, đừng đồng ý với nó, chết thì chết.” Dù sao Vua Biển cũng đã hết hi vọng rồi.
Đại tư tế nhìn Vua Biển, ngón tay khua nhẹ xuống đất, một sức mạnh đã nâng cái biển gỗ từ từ bay lên không trung: “Đây là vật phẩm có thể hoá giải lời nguyền của ngươi, nếu như ngươi có thể thuyết phục Trần Sơ, lúc rời đi ta có thể đưa nó cho ngươi.”
Vua Biển rất muốn nói không nhưng anh lại cực kì cần nó.

Dù có chết, anh cũng muốn được hoá giải lời nguyền trước khi chết.
“Vật phẩm hoá giải của anh Trần Sơ là cái nào?” Lâm Xuân bỗng hỏi.
Đại tư tế nhìn về phía Lâm Xuân.
Cô thót tim, hốt hoảng nhắc nhở hệ thống: “Hệ thống, che giấu hắn đi! Mau che giấu hắn đi!”
“…” Hệ thống.
Thì thầm mười lần liên tiếp thì Lâm Xuân mới bình tĩnh lại, chắc chắn rằng mình sẽ không bị đối phương đọc được suy nghĩ: “Tôi chỉ tò mò thôi, dù gì Trần Sơ cũng phải chết, nhìn vật phẩm cũng có sao đâu.”

Đại tư tế không nghe được tiếng lòng của Lâm Xuân nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, sự kích động, thấp thỏm, cầu may như thể vẫn còn đường sống.

Nhưng đại tư tế đã tính toán rất nhiều lần, bọn chúng không còn đường sống nữa rồi.
Nghi ngờ trong lòng khiến hắn từ chối yêu cầu của Lâm Xuân: “Ngươi nói đúng, dù gì hắn cũng phải chết, nhìn vật phẩm để làm gì?”
Lâm Xuân: “…”
Mẹ cái con yêu quái này nghi ngờ ghê quá, cẩn thận chết đi được.
Lâm Xuân: “À thì, nếu Trần Sơ đồng ý, ông sẽ thả bọn tôi đi thật? Và đưa tất cả tài sản của toà Khoá Hồn cho tôi?”
Đại tư tế mỉm cười: “Ngươi có lòng tham không đáy, đã thế này rồi mà vẫn dám nhăm nhe bảo vật của toà Khoá Hồn.

Cơ mà ta thích, ngươi chỉ cần thuyết phục Trần Sơ dẫn ta ra ngoài, ta đồng ý, thành toàn cho ngươi.”
Trần Sơ chắc chắn phải chết, nên điều duy nhất có thể khiến hắn thoả hiệp chính là bạn hắn, người hiền lành luôn muốn hi sinh vì người khác, thật ngu xuẩn.
Lâm Xuân: “Được, tôi sẽ khuyên Trần Sơ.”
Nói xong, cô xoay người, kéo Trần Sơ và Vua Biển ra một chỗ, ba người ngồi chồm hổm dưới đất, tạo thành vòng tròn.
Trần Sơ là người trong cuộc, anh im lặng nhìn Lâm Xuân.
Vua Biển không giữ được miệng, bây giờ đã vô lễ ngay tức khắc: “Lâm Xuân, cô đừng có đạo đức giả, cô lên tầng bảy không phải do Trần Sơ hại cô.”
“Anh im đi!” Lâm Xuân trừng anh, sau đó lấy điện thoại ra đung đưa trước mắt hai người.
Cả hai sững lại, biết cô có lời muốn nói nên đã im ngay, lẳng lặng nhìn cô gõ chữ.
Lâm Xuân: Lát nữa dù thấy cái gì cũng phải giữ bình tĩnh, nếu không đại tư tế sẽ đọc được tiếng lòng của bọn mình, nhất là Vua Biển.
Vua Biển ức, nhất là anh là thế quái nào? Nhưng anh sực nghĩ ra điều đó, hít sâu một hơi rồi gật đầu với cô.
Cô đợi hai người bình thường lại rồi mới gõ tiếp: Em có cách để mở lồng giam, nếu may mắn cũng có thể phá được kết giới.
Trần Sơ và Vua Biển ngừng thở, nhìn Lâm Xuân với vẻ không thể tin nổi.
Lâm Xuân: Bình tĩnh lại.
Hai anh cũng là người dị năng lão làng kinh qua trăm trận chiến, hơn nữa Lâm Xuân cũng đã nhắc rồi nên thoáng chốc đã bình thản như thường.
Lâm Xuân: Em có một vật phẩm cũng có thể phá vỡ quy tắc.
Vua Biển giành điện thoại của cô, ngừng một lát rồi mới đánh chữ: Cũng có thể là sao?
Lâm Xuân: Nghĩa là em chưa thử bao giờ, không chắc lắm, nhưng chung quy là có thể.

Đàn anh Trần Sơ cũng gặp rồi, ở thành phố Bão Tuyết, trời tối đi đó anh có nhớ không?
Trần Sơ gật đầu.
Lâm Xuân: Thước gãy, trời sẽ tối, kích hoạt kĩ năng “Trong đêm dài, bất quy tắc”.

Nếu như nó là thật thì quy tắc ở đây sẽ bị phá vỡ.

Nhưng nếu là giả thì mình chắc chắn sẽ chết.
Sau lần thước của bậc hiền triết bị gãy, cô vẫn đang suy nghĩ quy tắc “Trong đêm dài, bất quy tắc” là gì, cuối cùng cô cũng có thể đưa ra lời giải thích hợp lí nhất chính là xoá bỏ tất cả các quy tắc, chứng thực câu nói “Không theo phép tắc, không thể thành quy tắc” được khắc trên thước.

Nếu như thước tượng trưng cho quy tắc thì khi thước gãy rồi, nghĩa là quy tắc cũng mất.
Vua Biển tỏ lập trường đầu tiên: Chết thì chết, giờ cứ triển khai đi.
Lâm Xuân: Không vội, anh không cần vật phẩm hoá giải lời nguyền à?
Vua Biển vô thức nhìn ra bên ngoài lồng giam, tấm biển gỗ có thể giải được lời nguyền của anh đang ở đó, anh cứ nhìn chằm chằm vào nó mãi.
Lâm Xuân gõ tiếp: Mình đã biết vật phẩm hoá giải của Vua Biển là cái nào thì cứ cầm nhân lúc nước sôi lửa bỏng, còn vật phẩm cho anh Trần Sơ thì chỉ cầu may được thôi.
Trần Sơ cười lắc đầu, gõ phím trong điện thoại của mình: Cứ kệ anh đi.
Quá khó để tìm được vật phẩm hoá giải lời nguyền cho anh, có thể tìm được của Vua Biển đã là tốt lắm rồi.
Lâm Xuân chẳng thèm để ý đến anh, lẳng lặng lấy ra một chiếc kẹp tóc màu hồng: Giới thiệu nhá, đây là kẹp tóc của nữ thần may mắn, cũng là vật phẩm dị năng đó.
“Vcđ!” Vua Biển không nhịn được nữa, giỏi quá, rốt cuộc trên người em có bao nhiêu vật phẩm thế, mở hàng buôn được rồi đấy.
Trần Sơ và Lâm Xuân lườm anh, Vua Biển vội vàng im miệng nhưng ánh mắt nhìn Lâm Xuân đã tràn ngập sự sùng bái.
Lâm Xuân: Sau khi đeo kẹp tóc là có thể cầu nguyện, được cá koi may mắn bám vào người năm phút, chỉ cần ước được thì tỉ lệ thành công rất cao.

Em làm chậm lắm nên không được đâu, bọn anh ai đeo đây?
Trần Sơ và Vua Biển nhìn nhau, cuối cùng Trần Sơ nhận lấy chiếc kẹp tóc rồi đưa cho Vua Biển, gõ chữ xuống điện thoại: Tao chặn đại tư tế, mày cầm đi.
Vua Biển đoạt máy của anh: Một mình tao không thể cầm hai vật phẩm được.
Lâm Xuân: Anh bị ngu hả, quy tắc mất rồi thì anh cầm mấy cái chả được.
Vua Biển há miệng, lần đầu bị chửi mà á khẩu không cãi lại được.
Anh nói sang chuyện khác: Năng lực trời tối của em có thể kéo dài bao lâu?
Lâm Xuân lắc đầu, lần trước cô chỉ lo chạy trốn, không để ý thời gian.
Trần Sơ đánh chữ: Khoảng mười phút.
Vua Biển: Trời tối mười phút, may mắn năm phút, lấy giá trị nhỏ nhất, bọn mình chỉ có năm phút thôi.
Cả ba nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, chuẩn bị hành động.
Lâm Xuân cầm thước, Vua Biển đeo kẹp tóc, Trần Sơ tích luỹ sức mạnh..


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất