Chương 34 -
Anh ấy thâm trầm nhìn Tô Dung: “Em chắc chắn sẽ sống lâu hơn anh.”
Nói xong, anh ấy không hề quan tâm đến phản ứng của Tô Dung, đẩy cửa lớn nhà kho ra, chậm rãi đi vào trong, bóng dáng dần dần bị chôn vùi trong bóng tối.
Tô Dung đứng tại chỗ, có chút sững sờ. Cô vốn tưởng rằng chỉ cần thông qua quy tắc quái đàm này, thì lập tức có thể bình an không có việc gì. Dù sao toàn thế giới có nhiều người như vậy, không có khả năng lại chọn trúng cô một lần nữa.
Nhưng nếu những gì Vương Kiến Quốc nói chính là sự thật, như vậy quãng đời còn lại của cô sẽ mãi mãi không có cách nào thoát khỏi “Nó”, cho đến khi chết đi.
Không, không thể nghĩ như vậy Tô Dung đột nhiên lắc đầu. Đã có bàn tay vàng mạnh mẽ như vậy, nếu cô dễ dàng từ bỏ, chẳng phải sẽ lãng phí cơ hội được sống lần thứ hai sao?
Cho dù là vì anh Vương đã hy sinh vì cô, cô cũng phải sống sót thật tốt.
Trước tiên phải đặt mục tiêu cho chính mình, phải đuổi “Nó” ra khỏi tinh cầu này.
Chẳng được bao lâu, Vương Kiến Quốc đã đi ra khỏi kho hàng đen như mực, trên mặt mang theo sự vui mừng rõ ràng: "Anh đã tìm thấy con trai tiền bạc!”
Theo sự miêu tả của anh ấy, trong kho hàng ngoại trừ đen như mực, thật ra không có gì nguy hiểm. Thế nhưng ở cửa lại viết cấm lửa và ồn ào.
Vương Kiến Quốc nhanh chóng tìm được hải sản trong kho tồn trữ, trên nhãn con trai tiền bạc có chú thích: Muốn tìm con trai tiền bạc, phải đi đến cái két nước thứ hai trong khu thủy sản, dù bên trong có thứ gì, cũng phải duỗi tay vào miệng nó, bên trong chính là ngọc trai của con trai tiền bạc.
“Nhưng không phải lúc nãy khu thủy sản cúp điện nên mấy con vật trong đó đều chạy ra ngoài? Chúng ta phải mang chúng về như thế nào chứ” Tô Dung vẫn chưa quên con bạch tuộc khủng bố đã lấy đi mạng sống của Triệu Bằng.
Nói đến vấn đề này, biểu cảm của Vương Kiến Quốc đột nhiên trở nên phức tạp: “À, quy tắc trong kho hàng có nói, mấy thứ kia, sau khi ăn no sẽ tự trở về. Cho nên nếu hiện tại đi vào, có lẽ chúng ta sẽ được an toàn.”
“Vậy không phải……” Tô Dung vốn nghĩ những lời này cũng không phải quá tốt, dừng lại một chút, đột nhiên hiểu ra vì sao Vương Kiến Quốc lại có vẻ mặt phức tạp như vậy.
Nếu lúc ấy bọn họ không rời đi, mà thừa dịp khi bạch tuộc ăn người mà lẻn về tìm kiếm thùng chứa hải sản, nói không chừng cả hai người bọn họ đều không cần phải chết.
Nhưng thật ra việc này không có khả năng, không nói đến việc nếu không tìm được thùng chứa hải sản chính xác, những thùng nước khác nguy hiểm như thế nào. Chỉ cần nhìn vào thông tin về con trai tiền bạc trong nhà kho, cũng đủ biết cái này sẽ không dễ phát hiện như vậy.
Vương Kiến Quốc cũng hiểu điều này, nhanh chóng bình tĩnh nói: “Đi thôi, chúng ta trở về khu thủy sản.”
Lần thứ hai đi vào khu thuỷ sản, thật sự rất khác biệt với lần trước, lúc này đây, trong khu thủy sản truyền đến những tiếng “Lạch cạch” dày đặc như đang gõ vào thủy tinh, khiến da đầu tê dại.
Nếu không phải trên quy tắc đã viết rõ ràng —— “Khi con trai tiền bạc rung lên chính là lúc an toàn”, chỉ sợ Tô Dung và Vương Kiến Quốc đã rời xa khu thủy sản.
Khi tìm được thùng nước ở giữa hàng thứ hai, nơi đó làm gì có con trai tiền bạc, rõ ràng chính là con bạch tuộc màu lam vừa giết Triệu Bằng sống trong đó.