Chương 47: Một mình cân hai, bản lĩnh đấy!
Nàng lại mỉm cười, giọng điềm nhiên: "Hay là cả hai đứa bây cùng lên?"
"......"
Trong lớp im phăng phắc, học sinh chưa kịp load, đến cả đám đàn em của Thịnh Tùng cũng đơ người.
Đến khi Thịnh Tùng rên hừ một tiếng, hai thằng bên cạnh hắn mới giật mình, vội vàng nhấc bàn lên.
Thịnh Tùng thở hồng hộc, hổn hển như chó.
Hắn đẩy hai thằng kia ra, trừng mắt nhìn Dạ Vãn Lan, giọng đầy hằn học: "Bạn học mới, ý gì đây? Mới đến trường ngày thứ ba đã cho ông đây ăn đấm hả? Tao chọc gì đến mày?"
"Đúng đấy!" Một thằng đàn em hùa theo, giọng giận dữ, "Mấy hôm nay Tùng ca bọn tao còn chưa gặp mày bao giờ, mày làm cái trò gì đấy?"
"Ai cho phép động vào đồ của tao? Tay nào? Hay là..." Dạ Vãn Lan khẽ liếc xuống, giọng nhẹ bẫng, "Chân?"
Thịnh Tùng lộ vẻ nghi hoặc.
Dạ Vãn Lan biết chuyện hắn làm rồi á?
Sao mà biết được?
Nhưng Thịnh Tùng chưa kịp nghĩ thêm, cổ tay phải của hắn đã bị tóm chặt!
Cô gái chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ, nhẹ nhàng luồn lách quanh khớp xương của hắn, không biết đã ấn vào huyệt nào.
"Á——!"
Cơn đau ập đến bất ngờ, Thịnh Tùng hét lên như bị tra tấn.
"Tùng ca!"
"Tùng ca, anh làm sao thế?"
Thịnh Tùng run rẩy toàn thân, hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim cùng lúc đâm xuống, dây thần kinh trên tay đau nhức đến tận óc.
"Xem ra không phải tay này." Dạ Vãn Lan gật gù, "Vậy là tay này nhỉ."
Nói rồi nàng nắm lấy tay trái của hắn, nhẹ như không.
Trong mắt người ngoài, động tác của cô gái vô cùng dịu dàng, chẳng tốn chút sức lực nào.
Nhưng Thịnh Tùng chỉ cảm nhận được nỗi đau thấu trời, hắn vừa kinh hãi vừa giận dữ: "Dạ Vãn Lan, mày làm cái quái gì thế?!"
"Cũng không phải tay này." Dạ Vãn Lan nhẹ giọng, "Vậy thì chắc là chân rồi."
Thịnh Tùng sợ đến mức lảo đảo lùi lại mấy bước.
"Đang làm cái trò gì đấy hả?!"
Một tiếng quát vang lên, giáo viên chủ nhiệm lớp 2 xông vào, mặt mày cau có.
"Lão sư, có người xông vào lớp chúng ta gây sự!"
"Vừa nãy còn đá đổ cả bàn của Thịnh Tùng nữa."
"Đang trong giờ học, người không phận sự xin mời ra ngoài." Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 lườm Dạ Vãn Lan.
Mấy hôm trước hắn đã nghe nói về con nhỏ học sinh mới chuyển trường này rồi, ba năm trước bỏ dở Nhất Trung, giờ lại mò về Thất Trung.
Cũng may hiệu trưởng không nhét nó vào lớp hắn, không thì sau này hắn còn mặt mũi nào mà dạy nữa.
Dạ Vãn Lan thản nhiên mỉm cười với Thịnh Tùng, quay người bước ra.
Khoảnh khắc ấy, Thịnh Tùng bỗng thấy lạnh sống lưng, như rơi xuống hầm băng.
Hắn đạp cho thằng đàn em bên cạnh một phát: "Mở điều hòa kiểu gì thế? Lạnh chết bố mày rồi!"
Thằng kia ngơ ngác: "Tùng, Tùng ca, có 20 độ thôi mà... Em chỉnh lại ngay!"
Tiết một là môn Sử, Dạ Vãn Lan ngồi xuống chỗ của mình, xung quanh là ánh mắt lo lắng của mọi người.
Lớp 2 đối diện lớp 1, bên này đương nhiên nghe thấy hết động tĩnh vừa rồi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dạ Vãn Lan vẫn bình thản, lấy ra quyển sách giáo khoa môn Sử mà lớp trưởng đã giúp nàng nhận lại.
"Cậu không sao chứ?" Tô Tuyết Thanh lén dúi cho nàng một viên kẹo mềm hình trái tim, "Ăn chút đường cho đỡ tủi thân."
Dạ Vãn Lan nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay nàng, nở nụ cười nhạt: "Cảm ơn, lâu lắm rồi không ăn kẹo."
"Lâu lắm á?" Tô Tuyết Thanh ngạc nhiên.
Kẹo có đắt đỏ gì đâu, đến nàng còn mua được ấy chứ.
"Tôi có một đứa em gái." Dạ Vãn Lan nói, "Nó cứ luôn miệng bảo tôi, tỷ tỷ, ăn kẹo ngọt ngào sẽ vui vẻ hơn, kẹo của nó đều chia cho tôi cả."
Tô Tuyết Thanh ngẩn người, có chút ngưỡng mộ: "Hai chị em cậu thân nhau thật đấy, nếu nó biết cậu bị bắt nạt, chắc chắn sẽ nổi điên lên cho xem."
Dạ Vãn Lan im lặng một lúc, rồi khẽ cười: "Không biết còn có cơ hội gặp lại nó không nữa, nhưng chỉ cần nó sống tốt là đủ rồi."
Tô Tuyết Thanh hiểu ý, không hỏi thêm gì.
Gia đình ai mà chẳng có chuyện khó nói, nàng cũng vậy.
**
Phía bên kia, phòng tư vấn tâm lý.
Cục 723 làm việc rất nhanh, đã điều tra ra kẻ đột nhập lớp 12/1 trường Thất Trung đêm qua chính là Thịnh Tùng.
"Cái trường các người tìm đúng là khỉ ho cò gáy, thôi thì cũng được đi, đến cái camera giám sát cũng không thèm bật, ông hiệu trưởng keo kiệt vừa thôi chứ." Người bên kia đầu dây càu nhàu, "May mà camera ven đường còn ghi lại được, đã phục hồi lên độ phân giải 720p rồi, gửi vào điện thoại của cậu rồi đấy."
Dung Vực gật đầu, không nhịn được thở dài: "Cái thằng nhóc này học hành không ra gì, lại còn bày trò nữa chứ."
"Chuyện gì thế? Thằng này có uy hiếp gì đến Thần Châu à?" Giọng đối phương lập tức trở nên căng thẳng, "Có khi nào nó dùng tay xoa xoa cái vũ khí bí mật gì đó, định cho nổ tung thành phố nào của chúng ta không?!"
Dung Vực: "......"
Một thằng nhóc choai choai, lấy đâu ra vũ khí bí mật mà xoa với chả xoa?
Thấy hắn im lặng, đầu dây bên kia càng thêm sốt ruột: "Hay là còn nguy hiểm hơn? Chúng tôi phái người đến ngay!"
Nếu không thì sao cấp trên lại ra lệnh cho họ điều tra một nhân vật tầm thường như thế chứ?
Không——
Bất cứ ai bị Cục 723 để mắt tới, dù là tép riu cũng ẩn chứa nguy cơ khổng lồ!
"Không không không." Dung Vực vội vàng ngăn lại, "Nó không nguy hiểm, chỉ là hơi quậy phá thôi, chuyện nhỏ ấy mà, không cần đến các anh đâu, tuyệt đối đừng đến."
Đùa à? Cục 723 mà ra tay thì đừng nói Giang Thành gặp họa, đến cả Vân Kinh cũng náo loạn cho xem.
Cục 723, tổ chức bảo vệ được thành lập từ đầu thế kỷ 20.
Lý do lấy ba con số này đặt tên là để các thành viên luôn ghi nhớ -
Ba trăm năm trước, năm 1723, Thần Châu đã trải qua một thảm họa diệt vong, suýt chút nữa thì biến mất khỏi bản đồ.
Các bậc tiền bối đã dùng xương máu của mình để bảo vệ mảnh đất Thần Châu này.
Dung Vực chỉ biết Cục 723 có quan hệ mật thiết với Yến Thính Phong, nhưng không rõ thằng bạn thân của hắn giữ vị trí gì trong đó.
Dù sao thì thời điểm Cục 723 thành lập cũng gần với ngày sinh của hắn, lúc đấy hắn còn đang mút tay cơ mà.
"Cậu định xử lý thế nào?" Dung Vực quay sang hỏi, "Người nhà họ Thịnh chắc cũng có liên quan đến thằng Thịnh gì đấy, à mà tôi quên mất tên nó rồi, để tôi tra lại đã."
Yến Thính Phong đột nhiên hỏi: "Hoa về rồi à?"
Dung Vực quay đầu lại, thấy Băng Hà đang đẩy một xe hoa, kinh ngạc thốt lên: "Ồ, thật sự hái được 999 bông sao?"
"Thiếu chủ cứ yên tâm, không thiếu một bông nào đâu ạ." Thiết Mã vỗ ngực đảm bảo, "Tôi đếm đi đếm lại mấy lần rồi."
Băng Hà thì mặt mày ỉu xìu.
"Được rồi được rồi, để hoa xuống đi." Dung Vực nói, "Vấn đề chính bây giờ là xử lý cái thằng học sinh cá biệt kia thế nào."
Băng Hà lập tức hăng hái: "Thiếu chủ cứ ra lệnh, tôi tóm cổ thằng nhãi đó đến chém ngay!"
Thiết Mã gật đầu lia lịa, không nói gì nhưng trên mặt viết rõ bốn chữ "tôi cũng vậy".
Dung Vực: "......"
Hai người này chỉ giỏi đấm đá, hết thuốc chữa thật rồi.
Hắn quyết không dây vào nữa!
Yến Thính Phong khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, khóe môi cong lên: "Không vội, còn có việc quan trọng hơn."
"Xin nghe theo chỉ thị của thiếu chủ!" Băng Hà và Thiết Mã nghiêm túc chờ lệnh.
"Tan học lát nữa, chọn một người khéo tay nhất, mang hoa đến tặng Dạ tiểu thư." Yến Thính Phong mỉm cười dịu dàng, "Phải làm cho nàng vui, nhớ chưa?"
Băng Hà: "Hả?"
Đây mà là việc quan trọng á?
So với những nhiệm vụ khẩn cấp mà Yến Thính Phong từng giao cho hắn, đây là lần đầu tiên hắn nghi ngờ về cái chữ "khẩn cấp".
Nhưng sau khi chuông tan học vang lên, Băng Hà và Thiết Mã vẫn đúng giờ xuất hiện trước mặt Dạ Vãn Lan, đưa cho nàng một bó hoa.
"Dạ tiểu thư, thiếu chủ tặng ngài."
"Hoa tươi đấy chứ." Dạ Vãn Lan gật đầu, "Có lòng rồi."
Băng Hà: "......"
Có thể không tươi được á?
Hắn vừa mới hái xong còn gì.
Dạ Vãn Lan nhận lấy hoa, nhướn mày: "Hai người cứ thoắt ẩn thoắt hiện thế này, là ám vệ hay tử sĩ đấy?"
Băng Hà và Thiết Mã lập tức căng thẳng, cơ bắp cuồn cuộn, như thể sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.
"Căng thẳng làm gì?" Dạ Vãn Lan bật cười, "Tôi đoán mò thế thôi, phim truyền hình hay chiếu thế mà, đúng không?"
Băng Hà: "......"
Thiết Mã: "......"
Hai người đồng loạt cảm thấy mình bị lừa.
Nhưng nghĩ kỹ lại, dù Dạ Vãn Lan đã trở về Lâm gia, nhưng vẫn chưa liên lạc gì với Lâm gia ở Vân Kinh, làm sao biết được bí mật của giới thế gia?
Lục đại môn phái đã biến mất từ ba trăm năm trước, võ học Trung Hoa cũng từ đó suy tàn.
Nhưng vẫn còn một số ít người âm thầm duy trì truyền thừa, tiếp tục con đường gian nan này.
Dạ Vãn Lan thản nhiên ngắm nhìn những đóa hoa trong tay, chợt nhớ đến bốn tử sĩ mà Yến Vương từng tặng nàng.
Họ đã sống chết có nhau, chỉ là không biết sau khi nàng rời đi, họ ra sao rồi.
Là tử sĩ, dù có chết cũng không được ghi danh sử sách, thậm chí còn không có mộ phần riêng.
Tử sĩ, vĩnh viễn chìm trong bóng tối.
Công lao của họ, cũng vĩnh viễn không ai biết đến.
"Dạ tiểu thư còn gì muốn dặn dò nữa không?" Băng Hà hỏi, "Chúng tôi sẽ chuyển lời lại cho thiếu chủ, ngài ấy rất quan tâm đến cô."
Lần này chắc là hắn không nói sai chứ?
Dạ Vãn Lan khẽ mỉm cười: "Không, cảm ơn hắn giúp tôi."
"Vậy chúng tôi không làm phiền Dạ tiểu thư nữa." Băng Hà thở phào nhẹ nhõm.
Hắn kéo Thiết Mã đi xuống cầu thang, dù sao đi thang máy vẫn không quen.
Dạ Vãn Lan lặng lẽ ngắm cảnh trên ban công một lúc, rồi mới mang hoa về lớp.
"Ai là Dạ Vãn Lan?" Trước giờ học thứ tư, giám thị đã đứng trước cửa lớp 12/1, mặt mày nghiêm nghị.
Học sinh trong lớp ngơ ngác nhìn nhau.
"Đừng để tôi phải gọi đích danh, tự giác đứng ra!" Giọng giám thị đầy vẻ hăm dọa.
Vừa mới đến đã gây sự ở lớp khác, lại còn muốn bị đuổi học nữa à?