Dịch giả: †Ares†oOo
Một khu vực không người.
Một vệt sáng không biết từ đâu bay tới, rồi hạ trên mặt đất.
- Ò ó o...
Gà Con nhảy xuống, duỗi cánh xoa xoa cái bụng căng tròn, lại lắc lắc mông vặn mình, phảng phất như là ăn nhiều quá, muốn vận động gân cốt một chút.
Giờ phút này, trên mặt Lâm Phàm lộ ra một nụ cười tiện tiện, có vẻ như vừa rất vừa lòng với hành vi của mình vừa rồi. Tạo hình phiêu lãng theo gió là khí phách, thần bí tới cỡ nào chứ.
Ca đã nhìn ra, bức khí trong lúc điệu thấp mới chân chính là đại khí, hình tượng mới càng cao lớn. Cũng không biết mê hoặc bao nhiêu người rồi nữa, hố hố.
Đang cao hứng, nhìn qua Gà Con, Lâm Phàm lại có chút không vui, hô:
- Gà Con...
- Ò ó o... Gà Con dừng động tác, đôi mắt to ngơ ngác nhìn Lâm Phàm.
- Bụng căng tròn ra, xem ra hưởng thụ không tồi nhỉ.
Lâm Phàm nói, giọng điệu có chút khác thường.
- Ò ó o...
Gà Con lại không nhận thấy thế, kêu to, sau đó xoa xoa cái bụng tròn xoe, giống như đang nói: "đúng vậy, những người đó thật sự là người tốt, mang lên rất nhiều đồ ăn ngon."
- Ha ha..., tiểu gia liều chết liều sống mới xong, còn mày thì thoải mái thật, được ăn được uống phì cả người ra.
Lâm Phàm cười cười nói, nhưng mặt lại chẳng có vẻ gì là đang cười.
Gà Con đột nhiên cảm nhận được một luồng sát khí vô cùng mãnh liệt từ trên người Lâm Phàm, khiến nó không khỏi run rẩy toàn thân. Nó vội vàng đứng thẳng thân gà lên, hai chân khép lại, cánh gập vào, cúi thấp đầu, ò o nhỏ mấy tiếng, tựa như là đang nhận lỗi.
Lâm Phàm rất là khinh bỉ nhìn Gà Con. Nếu là trước đây, có lẽ hắn đã tin Gà Con đang hối lỗi, nhưng hiện giờ con gà ghẻ này đã học lỏm được chân truyền của hắn, làm gì có chuyện nhận lỗi dễ dàng như vậy.
- Sủng vật thật là đáng yêu.
Đúng lúc này, lại một giọng nữ rất ngọt ngào và hiền hòa, giống như là tiểu muội nhà bên vang lên ở chốn không người này.
Một cái bóng trắng từ đằng xa chậm rãi đi tới.
- Gà Con, lại đây.
Lâm Phàm cảnh giác nhìn bóng người phía trước. Nơi núi rừng hoang vắng này, sao có thể vô duyên vô cớ chui ra một người? Không đạo tặc chính là đạo chích, nhất định không phải người tốt lành gì.
Dù cho đối phương là một đại mỹ nữ, cũng không ngoại lệ.
Lâm Phàm thừa nhận đối phương là đại mỹ nữ, nhưng đây cũng không phải lý do cho hắn buông lỏng. Theo Lâm Phàm, càng là nữ nhân xinh đẹp lại càng nguy hiểm.
Tại Đông Linh châu này, nữ nhân xinh đẹp nhưng vô dụng sẽ bị các lão đại khắp nơi thu làm tiểu thiếp, mà nữ nhân xinh đẹp còn tự do khẳng định không phải nhân vật bình thường.
- Ngươi là ai?
Lâm Phàm cảnh giác nói, đồng thời để hệ thống tra xét.
Tiểu Thiên Vị sơ giai.
Tu vi còn chấp nhận được, chưa đủ thành uy hiếp quá lớn, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, bởi liệu có cô gái bình thường nào mới trẻ măng đã tới tu vi này, dù cắn dược cũng không có mạnh như vậy a.
- Không cần khẩn trương, ta cũng không có ác ý, chỉ là đi qua nơi đây, nhìn thấy con sủng vật đáng yêu này, không khỏi bật cười thôi.
Cô gái áo trắng cười khẽ, nụ cười dịu dàng như ánh mắt trời, có thể làm mềm nhũn vạn vật.
Lâm Phàm cũng không khỏi có chút thất thần, nhưng lập tức kịp phản ứng lại. Bà nương này có lực hấp dẫn thật mạnh, tiểu gia thiếu chút nữa cũng bị mê hoặc.
- À.
Lâm Phàm đáp lại ngắn gọn, không muốn liên quan nhiều với nữ nhân này.
Qua màn vừa rồi, sao Lâm Phàm còn không nhìn ra, nữ nhân này chỉ tu vi Tiểu Thiên Vị sơ giai, nhưng lực chiến đấu chân chính lại vô cùng khủng bố, giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa quy tắc.
Hắn lạnh nhạt như thế, nhưng đối phương vẫn không đi, thậm chí còn muốn làm quen.
- Ta là Dạ Hàm, đến từ một tiểu đảo ở Nam Hải, không biết quý tính của công tử?
Dạ Hàm áo trắng nhẹ giọng hỏi, âm thanh dịu dàng làm người ta khó có thể không đáp.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, trong lòng hiểu rõ, bà nương này rất khó đối phó.
- Lâm Phong. (Chỗ này main đang dùng tên giả, không phải edit sai nhé)
....
- Lâm công tử, có thể để ta ôm sủng vật của ngươi một cái được không?
Dạ Hàm nói, hai mắt cũng lóe lên vẻ yêu thích.
- Xin lỗi, nó sợ người lạ.
Lâm Phàm tóm lấy con gà đang hớn hở muốn lao lên cho mỹ nhân ôm ấp, ném nó vào trong túi chứa đồ.
- Cáo từ.
Lâm Phàm không nói thêm gì, bước nhanh hơn rời khỏi nơi này.
Dạ Hàm chỉ đứng yên nhìn Lâm Phàm đi xa, không nói gì, mỉm cười, sau đó đi về phía trước.
....
Mẹ nó chứ, bà nương kia rốt cuộc là ai? Chẳng là là người của Huyết Sát Các? Cũng không phải, Huyết Sát Các sao có chuyện chỉ phái tới một Tiểu Thiên Vị sơ giai, hơn nữa còn là một muội tử nói nhảm với mình cả nửa ngày...
Thôi bỏ qua, muốn là ai thì là, không liên quan đến tiểu gia.
Giờ phút này, Lâm Phàm đi một quãng xa, sau đó bay lên. Táng Hải Yêu Địa đã rất gần, hắn muốn nhanh chóng tới đó xem thử.
Hai ngày sau.
Khi Lâm Phàm nhìn thấy quang cảnh trước mắt, cũng không thể không cảm thán, quá thần kỳ.
Một tòa thành thị xây dựng ở ngay trên mặt biển, nối với đất liền bằng một con đường chỉ rộng vài trượng. Mà tòa thành thị này lại như ẩn như hiện tít ngoài khơi xa, nhìn không thấy rõ.
"Táng Yêu thành "
Đây là một thành thị gần cấm địa, tuy vậy lại cực kỳ phồn hoa.
Bởi vì có vô số võ giả sinh sống nơi đâu, mà lúc mỗi đại tông môn mang đệ tử đi rèn luyện cũng sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này.
Trong Táng Yêu thành này không có nhiều người thường, đại đa số là võ giả, phần nhiều tới đây tìm vận may, cuối cùng định cư ở đây, dần dần trở thành dân gốc của Táng Yêu thành.
Trong lúc Lâm Phàm còn đang quan sát, rất nhiều người đã lục tục đi qua hắn, bước lên con đường nhỏ kia mà tiến vào thành.
Lâm Phàm lắc lắc đầu, cũng nhấc chân tiến về phía trước.
* * *
Con đường nối rộng có mấy trượng này được lát bằng gạch xanh, hai bên là mặt biển không ngừng vỗ sóng. Lâm Phàm có cảm giác, bên dưới mặt nước này như là có thứ gì đó.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác mà thôi, cụ thể là có đồ vật gì hay không thì không nói chính xác được.
- Tránh đường... tránh đường...
Vừa lúc đó, mặt sau có tiếng quát lớn. Lâm Phàm vừa quay đầu, nhất thời cả kinh, lập tức né sang một bên.
Một chiếc xe ngựa chạy như lướt gió vọt qua trước mặt hắn, để lại đằng sau một loạt tiếng chửi bới.
- Nhỏ giọng một chút, đây chính là xe ngựa của Yêu gia trong Táng Yêu thành, các ngươi không muốn sống chăng?
- Hả... Không thể nào.
- Gì mà không thể nào, ngươi không thấy cái vệt năm vuốt phía sau xe ngựa kia sao? Đó chính là dấu hiệu của Yêu gia.
- Không chú ý, nguy hiểm thật.
Người vừa được người đàn ông trung niên vác đại đao nhắc nhở vỗ vỗ ngực nói.
Lâm Phàm nghe mấy lời này, trong lòng cũng có chút tò mò. Xem ra Táng Yêu thành này cũng không đơn giản. Nhưng cũng đúng, gia tộc có thể đứng vững gót chân tại cấm địa bực này thì sao có thể đơn giản.
Chỉ là không biết trong gia tộc này có nhiểu bảo bối không, nhìn cái xe ngựa ngang ngược vừa rồi, hiển nhiên không phải người gì tốt.
Lâm Phàm chuẩn bị bước vào thành, lại bị người phía trước ngăn cản.
Lâm Phàm nhìn thấy hai người này mặc bộ đồ có in hình năm vuốt giống xe ngựa ban nãy, hỏi:
- Có chuyện gì?
- Vào thành, giao phí.
Hai kẻ kia vênh mặt lên, hung hăng nói.
Người đi sau Trần Cảnh tiến lên trước, thành thật đưa một viên thủy tinh lớn chừng ngón cái, tỏa hào quang xanh mờ mờ tới, sau đó tiến vào trong thành.
- Thứ này là gì vậy?
Lâm Phàm ngẩn ra, hắn chưa từng thấy đồ chơi này bao giờ, lấy đâu mà giao.
- Đi đi, không có tiền đòi nhập thành cái gì, tới chỗ nào làm culi kiếm phí vào thành đi.
Hai người gác cổng xua tay, nói.
- Tính cả cho ta.
Vừa lúc đó, một cô gái áo trắng xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, cầm trong tay hai viên thủy tinh xanh giống người ban nãy.
Lâm Phàm cả kinh, không hiểu tại sao lại đụng nữ nhân này, rõ ràng là không cùng đường.
Nhưng giờ phút này thì có ngu mới không tiến vào, cũng không quản nữ nhân này có mục đích gì, Lâm Phàm gật gật đầu, bước nhanh vào thành.
- Thật đúng là có duyên, làm sao ngươi tới nơi này?
Dạ Hàm đi bên cạnh, cười hỏi.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, lại vẫn bị nữ nhân này tiếp cận. Hắn nghĩ mãi không rõ mục đích của nữ nhân này, nhưng tuyết đối không có chuyện tốt, nhất định phải đề phòng.
- Tránh ra...
Chưa kịp trả lời, Lâm Phàm lại nghe được tiếng hét phẫn nộ từ phía sau.
Hắn quay đầu nhìn, phát hiện có một đám người tông môn đang rùm beng với người thu phí vào thành.
- Không có tiền, ai cũng không thể vào thành.
Hai gã thủ vệ gầm lên. Tuy những người trước mắt là đệ tử tông môn, nhưng vậy thì thế nào? Chẳng lẽ có thể phá hủy quy củ sao?
- Hừ, tiền gì chứ, đồ chơi màu xanh kia là cái gì, không có, tránh ra.
Một gã đệ tử tông môn hung hăng nói.
Mà dẫn đầu tông môn này là một người đàn ông trung niên, ra hiệu các đệ tử im lặng, nói:
- Hai vị, chúng ta là đệ tử Vạn Long Tông, kính xin cấp thể diện.
- Vạn long vạn xà cái gì, mặc kệ là ai tới cũng phải giao phí vào thành, nếu không qua bên kia làm lao động tay chân, kiếm phí vào thành.
Hai người gác cổng không hề nể mặt.
Trung niên kia thấy thế, không khỏi có chút nổi giận.
Lâm Phàm nhìn rõ, trung niên này có tu vi không tệ, Tiểu Thiên Vị trung giai, chỉ là không biết sẽ như thế nào.
- Thật không cho vào?
Trung niên lạnh giọng hỏi.
- Không cho.
- Thật can đảm...
Giờ khắc này, trung niên vung tay một cái. Vạn Long Tông từ các đây hơn mười vạn dặm mà đến, chẳng lẽ chịu để bị chắn ngoài của hay sao.
"Rầm..."
Hai gã thị vệ bị một cái phất tay này đánh bay, một chút phản kháng cũng không có.
- Hừ, càn rỡ, còn dám thu phí vào thành của Vạn Long Tông.
Trung niên tên Vạn Hướng Thiên lạnh lùng nói.
- Vào thành.
Đệ tử Vạn Long Tông cười ầm lên, cảm thấy khinh thường với hai thị vệ không biết điều kia.
Lâm Phàm vẫn đứng im đợi chuyện kế tiếp. Nếu Táng Yêu thành này đã có quy tắc thu phí vào thành thì đương nhiên có hậu thuẫn, bằng không khó có thể làm mọi người ngoan ngoãn giao tiền.
Đúng mấy giây sau, một luồng uy áp vô cùng cường đại truyền tới từ hư không.
Lâm Phàm ngẩng đầu, nhất thời cả kinh, khí tức thật mạnh, chí ít có cảnh giới Đại Thiên Vị.
- Bất luận kẻ nào tiến vào Táng Yêu thành, đều phải dựa theo quy củ mà vào.
Một giọng nói theo hư không truyền đến, khiến màng nhĩ của mọi người có chút phát đau.
Lúc này, một bàn tay khổng lồ trắng như tuyết, được quấn quanh bởi một đoạn dây chuyền lấp lóe hào quang, xỏ xuyên hư không.
- Đó là dây chuyền quy tắc.
Lâm Phàm kinh hãi, bởi đây là lần đầu tiên hắn trông thấy thứ này. Khí tức mênh mông dạt dào kia tuyệt đối sẽ không sai.
Trong lúc Lâm Phàm sững sờ, đám người Vạn Long Tông đã bị bàn tay khổng lồ kia tóm lấy như tóm một đám gà con, rồi ném về phía khu vực culi ở phương xa.
Sau đó, bàn tay không lồ kia tiêu tán trong nháy mắt, như chưa từng xuất hiện.
Bất quá những người nhìn thấy được một màn này lại vĩnh viễn không thể quên.
Không ít kẻ muốn né phí dụng vào thành đều bị một màn này hù dọa, vội quay đầu, thành thật chạy tới nơi mướn lao động tay chân kia, kiếm tiền đi vào.
Lâm Phàm thở phào một cái, may vừa rồi không dùng võ lực, bằng không thì thảm rồi.
- Đi thôi.
Dạ Hàm nở nụ cười, nói.
Lâm Phàm nhìn nhìn Dạ Hàm, trong lòng cũng hơi kinh ngạc, nữ nhân này đến cùng là lai lịch thế nào, vậy mà một chút cũng không khẩn trương, giống như đã quá quen nhìn những màn kinh khủng thế kia.
-----oo0oo-----
☼ Mời đọc thêm: [Cổ Tiên Hiệp] Hoàng Đình - tác giả Thân Vẫn Chỉ Tiêm (Đồng tác giả Kiếm Chủng, Huyền Môn Phong Thần, Nhân Đạo Kỷ Nguyên, Bạch Cốt Đạo Cung).