Dịch: Toản.
Biên: Cẩu ca.
Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- Tình huống gì đây?
Năng lượng bạo phát che kín bầu trời làm mọi người không thấy được tình hình xảy ra, không biết cuối cùng tình huống gì tạo nên vụ bạo tạc này.
Lâm Phàm không hi vọng này hai tên kia chết đi, tốt nhất chính là lưỡng bại câu thương kiểu ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi.
Lâm Phàm núp trong bóng tối chờ đợi lâu như vậy chính là đang đợi thời khắc này.
Khi Mộ Thiên đem những Cổ Tộc kia toàn bộ giết chết đã làm trái tim Lâm Phàm chảy máu, đó đều là kinh nghiệm đấy, nếu như giao cho mình chém giết thì nhiều kinh nghiệm như thế mới không có lãng phí.
Nhưng vì chờ đợi hai tên thủ lĩnh tự giết lẫn nhau hắn vẫn nhịn được không có bại lộ chỗ ẩn thân của mình.
- Ha ha…
Lúc này một tiếng cười lớn truyền đến, đây là âm thanh của Cổ Yêu.
- Mộ Thiên, ngươi còn có bản lãnh gì mang hết ra đi.
Lúc này Cổ Yêu không khá cho lắm, khôi giáp trên người giờ khắc này rách tả tơi, ánh sáng ảm đạm, không còn có khí thế ngập trời như trước.
Tuy rằng bộ khôi giáp Linh khí này đã bị hủy diệt thế nhưng Cổ Yêu không phẫn nộ một chút nào, bởi vì hắn là người của Cổ Tộc, Cổ Tộc được Thiên ý che chở nắm trong tay thần kỹ, chỉ cần có đầy đủ tài liệu thì muốn luyện chế lại một bộ giáp mới là sự tình đơn giản đến cực điểm.
Nhưng mà đối với sinh linh các chủng tộc khác thì Linh khí hư hại vậy là nó thật sự hư hại không thể sửa chữa, muốn Cổ Tộc vì đó mà luyện chế tu bổ quả thực là nằm mơ.
- Đáng ghét…
Lúc này Mộ Thiên cực kỳ thê thảm, tóc dài ngổn ngang, bên trên cái Tuyệt phẩm Linh khí “Táng Thiên Đại Phần” xuất hiện rất nhiều vết nứt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan.
Hắn nhọc nhằn khổ sở bồi dưỡng Tuyệt phẩm Linh khí lại bị cái tên Cổ Tộc vô liêm sỉ này làm hỏng, thậm chí tiếng kêu thảm thiết của Khí Linh cũng truyền vào trong tai hắn.
- Cổ Yêu, hôm nay ta thề nhất định phải giết được ngươi.
Mộ Thiên giận dữ gầm lên, lửa giận trong lòng bốc cháy ngùn ngụt, coi như đem Cổ Yêu chém thành muôn mảnh cũng khó giải mối hận trong lòng.
Muốn “Táng Thiên Đại Phần” bồi dưỡng thành Tuyệt phẩm Linh khí hắn phải trả giá nhiều như thế nào? Bỏ ra bao nhiêu thời gian?
Năm đó luyện hóa “Táng Thiên Đại Phần” nó chỉ là một kiện hạ phẩm Linh khí, những năm gần đây hắn đã đi qua vô số bí cảnh, chém giết vô số cường giả, thật vất vả mới đem “Táng Thiên Đại Phần” luyện hóa thành Tuyệt phẩm Linh khí. Nhưng hôm nay lại bị Cổ Yêu làm cho hư hỏng bảo hắn làm sao có thể chịu đựng được.
- Ha ha, muốn giết ta. Ngươi có bản lĩnh đó sao? Cổ Yêu xem thường cười nói.
Bảo bối đối với hắn mà nói thì không trọng yếu, tuy rằng Tuyệt phẩm Linh khí rất hiếm có, thế nhưng hắn thân là người Cổ Tộc nên bảo bối nghịch thiên cái gì cũng có, chỉ cần lập công lao tự nhiên không thiếu những thứ này.
Nhưng đối với mấy tên giun dế chủng tộc các giới mà nói Cổ Thánh Giới Thiên ý hạn chế để bọn họ không thể luyện khí, nếu như Linh khí tổn hại thì đó như tiếng sét giữa trời quang đánh vào bọn họ.
- Ngươi…
Khí huyết Mộ Thiên quay cuồng hiển nhiên bởi vì Tuyệt phẩm Linh khí hư hao mà tức giận dẫn tới khí huyết công tâm.
Từng ngụm máu tươi phun ra, ban đầu khuôn mặt hắn trắng bệch giờ lại như màu đất.
Vì muốn đem “Táng Thiên Đại Phần” đụng chết Cổ Yêu hắn đã rót vào một thân sức mạnh nhưng kết quả lại khiến nội tâm Mộ Thiên bi phẫn không ngớt.
- Giờ ngươi đã trọng thương thì còn có năng lực gì để chiến với ta nữa.
Cổ Yêu vừa bước ra một bước đã khiến hư không rung động. Khí tức mặc dù không mạnh bằng lúc trước thế nhưng để chém giết Mộ Thiên thì không phải là việc khó.
Cổ Tộc được trời cao chăm sóc, được Thiên ý che chở nên thân thể vô cùng mạnh mẽ. Ở cùng một cấp bậc, Cổ Tộc so với bất kỳ chủng tộc nào cũng đều cường đại hơn rất nhiều.
Lại có thêm bảo vật giúp đỡ thì mạnh càng thêm mạnh, chém giết người của vạn tộc mà chưa có đối thủ.
Nếu không phải như vậy thì trăm vạn năm qua Cổ Tộc sớm đã bị chủng tộc các giới đuổi xuống khỏi thần đàn, đâu có chỗ cho chúng phách lối như vậy.
Mộ Thiên nhìn Cổ Yêu, trong lòng không phục, thế nhưng đúng như Cổ Yêu nói hắn đã đến cực hạn, cho dù cứng rắn tiếp tục đấu với Cổ Yêu tới cùng thì cũng chỉ có một đường chết.
- Không được ta tuyệt đối không thể chết ở chỗ này, có được linh mạch rồi thì việc tiến vào cảnh giới đại viên mãn sẽ dễ như ăn cháo, coi như tiến muốn tiến vào Thần Thiên Vị cũng tuyệt không phải việc khó.
Mộ Thiên âm thầm nghĩ ngợi tính toán.
...
Lâm Phàm nhìn cảnh tượng trước mắt thì trong lòng cũng có chút gấp gáp, nếu như Cổ Yêu động thủ thì Mộ Thiên tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Mộ Thiên mà chết đi như vậy thì lần này mình thiệt thòi lớn rồi.
Phải động thủ...
- Xèo!
Thân hình Lâm Phàm lấp loé hạt giống chân pháp ẩn thân trong nháy mắt vận chuyển, vì muốn một đòn chí mạng nên hạt giống tăng phúc cũng được vận chuyển.
“Thương Khung!”
Trong chớp mắt Lâm Phàm xuất hiện ở trong hư không, hắn gầm lên rồi tung ra một búa Khai Thiên Tích Địa, phát huy sức mạnh khủng khiếp xé rách hư không khiến cho Cổ Yêu không có cơ hội phản ứng tránh né.
- Người phương nào dám làm càn…
Lúc này Cổ Yêu biến sắc gào thét, một quyền khuấy động phong vân ẩn chứa chân ý trực tiếp đánh về phía Lâm Phàm.
“Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Cước”
“Hắc Hổ Đào Tâm”
“Xoay Chuyển Càn Khôn”
Trong chớp mắt Lâm Phàm giống như cuồng nhân vậy, ba viên hạt giống chân pháp trong trong cơ thể nháy mắt vận chuyển sức mạnh bùng lên đem hư không đều xé rách.
- Nguồn năng lượng này thật mạnh, người này vậy mà ngưng luyện ra nhiều hạt giống chân pháp như thế.
Trong lúc thở dốc, Mộ Thiên thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến.
Cô đọng hạt giống chân pháp cực kỳ khó khăn, bất kỳ công pháp gì muốn cô đọng thành hạt giống chân pháp cảnh giới cũng vô cùng khó khăn hơn nữa cần có lượng lớn chân nguyên.
Có người cô đọng một viên hạt giống chân pháp cần tốn hết mấy tháng, mấy năm hơn nữa còn chưa chắc chắn thành công.
Mà bây giờ người này thậm chí có đến ba hạt giống chân pháp.
Ba chiêu này toàn bộ đều đã ngưng luyện thành hạt giống chân pháp, nếu như nguồn sức mạnh này dung hợp lại cùng nhau thì chính là hủy thiên diệt địa.
- Không được, ta nhất định phải nắm lấy cơ hội này mau chóng rút đi.
Mộ Thiên nhất thời hoảng hốt thân hình lấp loé muốn nhờ cơ hội này mà rời đi.
- Muốn đi, ngươi đừng nằm mơ.
Lâm Phàm phát hiện Mộ Thiên muốn rời đi cười lạnh một tiếng ra tay ngăn cản.
“Đại Phàm Ca.”
Lâm Phàm xuất ra ba tuyệt chiêu sau đó vỗ ra một chưởng, “Đại Phàm Ca” trong nháy mắt bạo phát biến ảo thành long hình trăm trượng ngăn cản đường đi Mộ Thiên.
- A!
Lúc này Cổ Yêu đang gào thét thảm thiết
- Đây là công pháp gì.
Cổ Yêu không dám tin tưởng bên trong trời đất tất cả đều là quyền cước
Ban đầu đối với Cổ Yêu phòng ngự hộ thân vô thượng có thể đem tất cả những thứ này chống đỡ được.
Nhưng cuối cùng phát hiện quyền cước dĩ nhiên không có quan tâm đến phòng ngự của hắn mà trực tiếp hướng về phía dưới khố hắn.
Thế này đối với Cổ Yêu mà nói thật sự là xấu hổ vạn phần.
- Đáng kiếp nhà người dám khoe khoang, ngày hôm nay bổn thiếu gia sẽ dạy ngươi làm người.
Lâm Phàm liên tục cười lạnh, tiếp tục chém một búa.
Một búa này phá diệt tất cả, cắt ngang hư không, phong mang không có gì sánh kịp trực tiếp tách rời tất cả.
- A...
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể Cổ Yêu trong nháy mắt bị một búa chém thành hai nửa.
Cổ Yêu thật sự là bất lực.
Hắn muốn phản kháng thế nhưng không cách nào phản kháng được.
Bộ ngực, dưới khố, hai nơi cảm giác đau đớn tột cùng lại còn như sóng triều vậy. Một làn lại là một làn sóng, căn bản là không có cách nào chống lại.
Phốc phốc!
Phủ mang cắt ra thiên địa không gì không xuyên thủng.
Cổ Yêu ngông cuồng tự đại ngã xuống, một dòng máu đen kịt văng tung tóe khắp nơi trong hư không.