Tối Cường Hoàng Tử Ta Có Tối Cường Bật Hack Hệ Thống

Chương 2: Cứu sống Thái hậu

Chương 2: Cứu sống Thái hậu

Trường Xuân cung tràn ngập tiếng khóc than, bỗng một thiếu niên nước mắt lưng tròng xông vào từ cửa cung.

Mọi người đều quay lại nhìn, người đến chính là Lý Cửu Thiên. Hắn không chút do dự, vội vàng hô lớn:

"Mau tránh ra! Hoàng thái hậu không sao, ta có thể cứu người!"

Nói rồi, hắn vọt đến bên giường Thái hậu, chuẩn bị lấy ra Thiên Nguyên Đan cứu chữa. Nhưng một bàn tay đã nắm chặt lấy cánh tay hắn.

"Điện hạ, Thái hậu đã băng hà, chớ nên khinh nhờn Thánh thể!"

"Ngịch tử! Ngươi dám không quỳ xuống trước mặt trẫm!" Hoàng đế quát.

Lý Cửu Thiên phớt lờ Hoàng đế, giận dữ nói: "Buông ra! Hoàng thái hậu chưa chết! Nếu cứ trì hoãn, ta sẽ lấy mạng ngươi!"

Nói xong, hắn một cước đá ngã thái y xuống đất.

Không chút quay đầu, Lý Cửu Thiên đưa tay vào ngực, từ không gian lấy ra Thiên Nguyên Đan.

Mọi người đều sửng sốt, không ngờ cửu hoàng tử, người thường ngày chẳng mấy ai để ý, lại hành động táo bạo như vậy, khi người rõ ràng đã khuất.

"Hoàng thái hậu chỉ là bị khiếp sợ, chưa chết! Các ngươi khóc cái gì!"

Thục phi không tin tưởng nhìn Lý Cửu Thiên: "Thiên nhi?"

Lý Cửu Thiên đáp lại bằng ánh mắt an tâm: "Yên tâm, mẫu phi, con có nắm chắc."

Thục phi dường như đã hạ quyết tâm:

"Bệ hạ, thần thiếp tin Thiên nhi."

Hoàng đế nhìn Lý Cửu Thiên, thấy vẻ mặt hắn không giống như đang nói đùa.

"Bệ hạ, Thái hậu nương nương đã băng hà! Ngài..." Thái y nằm vật vã trên đất, ôm bụng nói chưa dứt lời đã bị Hoàng đế quát:

"Im miệng!"

Lý Cửu Thiên không chần chừ, liền đưa Thiên Nguyên Đan vào miệng Thái hậu.

Hắn còn đang tính toán làm sao để Thái hậu nuốt viên đan, nào ngờ vừa cho vào, Thiên Nguyên Đan đã tan rã và được hấp thu.

Mọi người chăm chú theo dõi, cung nữ và các hoàng tử đang khóc cũng im bặt.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Thái hậu vẫn không có phản ứng gì. Lý Cửu Thiên giật mình, liền hỏi hệ thống:

"Hệ thống, chuyện gì xảy ra? Sao không có phản ứng gì?"

【Chủ nhân yên tâm, do Thái hậu tuổi cao, nên quá trình phục hồi có phần chậm chạp.】

Nghe vậy, Lý Cửu Thiên yên tâm ngồi xuống bên giường Thái hậu.

Đúng lúc này, tứ hoàng tử không kiên nhẫn lên tiếng:

"Cửu đệ, ngươi xem, thuốc đã cho uống rồi mà Hoàng thái hậu vẫn không có phản ứng gì? Nàng đã băng hà rồi, ngươi còn muốn khinh nhờn Thánh thể sao?"

Tứ hoàng tử quỳ xuống trước mặt Hoàng đế: "Phụ hoàng, xin người trị tội cửu đệ đại nghịch bất đạo! Hắn dám làm việc đại nghịch bất đạo như vậy, tâm địa đáng ngờ!"

Ánh mắt Hoàng đế híp lại. Lão tứ này, nói ra lời này là không muốn cho cửu đệ đường sống rồi.

Thục phi giật mình, vội vàng quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp dạy con bất nghiêm, xin chịu mọi tội lỗi, xin người tha thứ cho Thiên nhi!"

Thấy mẫu phi quỳ xuống, Lý Cửu Thiên tức giận trong lòng dâng lên. Lão tứ có ý đồ gì, hắn sao không biết.

Lão tứ đơn giản muốn loại bỏ hắn khỏi cuộc tranh giành ngôi vị. Bản tính con người vốn dĩ như vậy, dù không có uy hiếp, cũng cần đề phòng. Nếu loại bỏ hắn, sẽ bớt đi một đối thủ. Hôm nay chính là cơ hội tốt nhất.

Trước đây không có hệ thống, hắn chỉ có thể cúi đầu sống qua ngày. Giờ đây có hệ thống, có thể bật "hack", ai dám bắt nạt hắn?


Trước sự chứng kiến của mọi người, Lý Cửu Thiên không quỳ xuống nhận lỗi, mà đỡ Thục phi dậy.

"Mẫu phi, yên tâm, Hoàng thái hậu không sao rồi."

Thục phi hơi kinh ngạc. Con trai nàng hôm nay sao lại dũng cảm thế? Thường ngày gặp ai cũng cung kính, hôm nay lại làm hai việc khiến người ta kinh ngạc.

Hoàng đế cũng sửng sốt. Con trai này hôm nay thật khác thường.

Đúng lúc ấy, Lý Cửu Thiên ánh mắt tức giận nhìn về phía tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử bị ánh mắt Lý Cửu Thiên làm cho giật mình: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

"Làm gì? Đương nhiên là đánh ngươi! Ngươi không phải nói ta đại nghịch bất đạo sao? Vậy ta sẽ đại nghịch bất đạo cho ngươi xem!"

Nói xong, Lý Cửu Thiên giơ chân đá thẳng tứ hoàng tử quỳ rạp xuống đất!

Mọi người há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin nổi.

“Cái này…”

Chỉ thấy Lý Cửu Thiên không chút chần chừ, giáng một bạt tai vào mặt tứ hoàng tử:

“Ta xem trọng ngươi như huynh trưởng, mà ngươi lại coi ta như vật cản đường?”

“Ba!”

Một cái tát nữa vang lên. Tứ hoàng tử cuối cùng cũng hoàn hồn, ôm lấy khuôn mặt đỏ ửng, không thể tin nổi mà thốt lên:

“Ngươi… ngươi dám đánh ta?”

Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên:

“Tiểu Cửu, lại đây!”

Tất cả những kẻ đang hóng chuyện đều quay phắt lại nhìn về phía long sàng. Chỉ thấy thái hậu không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy, khuôn mặt ửng hồng.

Lý Cửu Thiên vội vàng quay đầu, mừng rỡ khôn xiết: “Hoàng nãi nãi, người cuối cùng cũng tỉnh rồi!”

Thái hậu từ ái đưa tay ra: “May mà có tiểu Cửu nhà ta, mau lại đây để nãi nãi xem.”

Lúc này, hoàng đế, thái y cùng tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn thái hậu, không khỏi tự hỏi đây có phải là một giấc mộng hay không.

Thục phi vui mừng đến rơi nước mắt: “Mẫu hậu, người không sao rồi, tốt quá, người vừa rồi làm con sợ muốn chết mất.”

Thái hậu nắm chặt tay Lý Cửu Thiên và Thục phi: “Tiểu Cửu à, ngươi vừa rồi cho nãi nãi ăn cái gì vậy? Sao ta ngoài hơi khát nước ra thì lại chẳng thấy khó chịu gì?”

Lý Cửu Thiên thoáng chột dạ. Chuyện hệ thống đương nhiên không thể tiết lộ, bèn vội vàng bịa đặt một câu chuyện:

“Hoàng nãi nãi, trước kia con ra ngoại thành chơi, gặp được một lão nhân, ông ấy cho con viên thuốc này, bảo là có thể trừ bệnh tật, trường sinh bất lão. Lúc ấy con quên mất, vừa nghe tin Hoàng nãi nãi bị bệnh liền vội vàng mang đến.”

“A! Thế ra là vậy, lão nhân kia giờ ở đâu?”

Hoàng đế cùng những người khác cùng nhìn lại, đều muốn biết lão nhân kia là ai.

Lý Cửu Thiên lắc đầu: “Ông ấy đi rồi, chuyện này đã qua nhiều năm rồi.”

Thái hậu lộ vẻ tiếc nuối: “Có lẽ là vị cao nhân vân du tứ phương, vậy thì thôi vậy.”

“Ừm!”

Tức khắc, thái hậu nghiêm mặt: “Sí nhi!”

Hoàng đế vội vàng bước đến: “Mẫu hậu!”

“Đem bọn chúng đuổi ra ngoài cho ta! Nếu ngươi lại không quản nổi con trai mình thì đừng trách ta tự mình ra tay!”

Nghe vậy, Ung Hoàng trong lòng chùng xuống.

Ung Hoàng quay lại nhìn lão tam và lão tứ: “Người đâu, giam hai nghịch tử này vào Tông Nhân phủ, cấm túc một tháng!”

“Tâu bệ hạ!”

Lão tam và lão tứ kinh hãi: “Phụ hoàng, tại sao vậy? Hoàng nãi nãi, chúng ta làm gì sai?”

Thái hậu không chút kiên nhẫn: “Đuổi ra ngoài, để chúng nó im miệng!”

Như vậy, tam hoàng tử Lý Chính Hiền và tứ hoàng tử Lý Chính Đức bị lôi ra ngoài.

Thái y đang đứng dưới đất vội vàng lên tiếng: “Thái hậu nương nương, thần xin được bắt mạch lại lần nữa.”

Lời vừa dứt, Ung Hoàng tức giận quát: “Người đâu, lôi tên lang băm này ra chém!”

Thái y vội vàng quỳ xuống: “Bệ hạ, thái hậu nương nương, xin tha mạng!”

Lý Cửu Thiên lặng lẽ nhìn Ung Hoàng, rồi nói:

“Phụ hoàng, Hoàng nãi nãi, chuyện này không trách Quách thái y. Người bị sốc sẽ rơi vào trạng thái hôn mê giả chết, Hoàng nãi nãi lúc trước cũng vậy. Trạng thái này khó mà chẩn đoán được, xin hãy tha cho Quách thái y!”

Quách thái y nhìn Lý Cửu Thiên với ánh mắt biết ơn, không ngờ cửu hoàng tử nhu nhược yếu đuối ngày thường lại là cứu tinh của ông ta!

Thái hậu gật đầu: “Ừm, tiểu Cửu nói có lý. Hoàng đế, ai gia không sao rồi, hãy tha cho họ đi!”

Ung Hoàng ánh mắt phức tạp nhìn Lý Cửu Thiên, rồi gật đầu:

“Được rồi, lui hết xuống đi. Chuyên tâm nghiên cứu y thuật, trẫm không muốn nhìn thấy chuyện này lần thứ hai.”

Quách thái y dập đầu lia lịa: “Tạ ơn bệ hạ, tạ ơn thái hậu, tạ ơn điện hạ!”




Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất