Chương 39: Cái gì? Trần Vạn Hào cùng Thí Thần quen biết?
Một buổi yến tiệc kéo dài hơn nửa ngày, người ca hát, kẻ nhảy múa rộn ràng.
Chẳng ai ngờ Tiêu Dao lại là một cao thủ múa may điêu luyện, sau khi uống nhiều đã ngẫu hứng biểu diễn một đoạn, giành được tràng vỗ tay không ngớt.
Phải nói rằng thế giới Thần Khải này quả thật có chút đặc biệt, gần như phục khắc hiện thực một cách hoàn hảo. Chỉ đến khi Tiêu Dao vì uống quá chén mà bị cưỡng chế đăng xuất, mọi người mới lục tục rời đi.
Trở lại hiện thực, Lâm Vân chỉ thấy đầu óc choáng váng. Dù sao, những gì xảy ra trong trò chơi ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến thực tại, biểu hiện qua cảm giác đầu căng phồng.
Lâm Vân cảm thấy đầu đau như búa bổ, một phần do dư âm của buổi tiệc, phần khác do thời gian chơi game quá dài.
Để nhanh chóng nâng cao bản thân, Lâm Vân không dám lơ là. Lần này ở Hải Thiên Lâu, có thể xem là đã xả hơi triệt để.
Hậu quả là, đầu như bị ai đó ấn vào góc tường đấm cho mười mấy quả, ong ong không thôi.
Lâm Vân ăn vội chút gì đó, rửa mặt qua loa rồi ngả ngay xuống giường nghỉ ngơi, mai còn phải thi cử nữa.
Ở một diễn biến khác, Tiêu Dao sau khi bị cưỡng chế đăng xuất, nhớ lại cảnh mất mặt trước bàn dân thiên hạ trong yến tiệc, cảm thấy không còn mặt mũi nào để lăn lộn ngoài xã hội nữa. Gã lẩm bẩm liên hồi "Uống rượu hại thân! Uống rượu hại thân!", rồi chìm vào giấc ngủ.
Trái ngược với đêm mất ngủ, Lâm Vân tối nay ngủ đặc biệt ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Vân đã tỉnh giấc, có lẽ do sau những ngày kìm kẹp quá lâu được thả lỏng, mà cả người trở nên vô cùng thoải mái, dễ chịu.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Lâm Vân lái xe trở lại trường.
Trên đường đi, cảnh vật thật thư thái, tiết trời đã gần đông, ngoài dòng người vội vã đi làm, chỉ còn những chiếc lá úa tàn đang cố gắng phô diễn những nét thanh xuân cuối cùng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Vân đã đến trường.
Không khí yên bình quen thuộc như mọi ngày. Có lẽ do sắp thi cử nên trên gương mặt các sinh viên ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng ít nhiều.
Mỗi người đều đã vượt qua "thiên quân vạn mã" để đến với thế giới này, rồi lại "chém giết" qua kỳ thi đại học để vào được trường. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ phải rời khỏi trường học để đối diện với cuộc sống. Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, thoắt cái tuổi học trò đã lặng lẽ trôi qua.
Lâm Vân bước đi trên hành lang trường, vừa quen thuộc vừa xa lạ, đến phòng học và chờ đợi kỳ thi.
Kỳ thi nhanh chóng bắt đầu, cả giảng đường chỉ còn lại tiếng bút ma sát soàn soạt trên giấy. Mãi đến khi hơn nửa thời gian của môn thi đầu tiên trôi qua, Hạ Tuyết mới vội vã chạy vào lớp.
Khi đi ngang qua Lâm Vân, cô nàng còn nháy mắt làm mặt quỷ trêu chọc, vẫn tràn đầy sức sống như mọi khi. Sau đó, cô ngồi vào chỗ trống cách Lâm Vân không xa. Mỗi lần nhìn thấy Hạ Tuyết, tâm trạng Lâm Vân đều vô cớ trở nên tốt hơn.
Chỉ là không hiểu vì sao, sau vài ngày không gặp, Lâm Vân cảm thấy Hạ Tuyết có chút gì đó khác lạ.
Một cảm giác quen thuộc mà kỳ lạ.
Lần thi này là thi liền mạch ba môn, ở giữa chỉ có năm phút giải lao và không được rời khỏi chỗ ngồi.
Lần nào thi liền mạch như thế ở kiếp trước, Lâm Vân đều tự hỏi không biết người nghĩ ra kiểu thi này có vấn đề về đầu óc hay không.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh, buổi thi sáng kết thúc.
Lâm Vân cũng thở phào một hơi. Cái kiểu thi này làm người ta đau lưng quá. Với Lâm Vân, đi đánh nhau với quái vật trong Huyền Thiên tháp còn dễ chịu hơn là ngồi thi cử.
"Lâm Vân, làm bài thế nào?"
Một gương mặt tươi rói hiện ra trước mắt. Hạ Tuyết luôn mang đến cho người ta cảm giác như gió xuân, nụ cười rạng rỡ làm nổi bật hàm răng trắng như tuyết, rất thu hút.
"Ôi, từng chữ trong đề thì tôi đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau thì như ngoại ngữ, chịu chết."
Lâm Vân trêu chọc.
"Ha ha, tớ cũng vậy. Khác hẳn lúc học bình thường. Cậu bảo có khi nào thầy cô giấu nghề không?" Hạ Tuyết tính cách hoạt bát, lanh lợi, tư duy cũng khác người thường.
"Đi thôi, tôi đi căn tin ăn cơm, cô có muốn đi cùng không, tôi mời!"
"Ồ, Lâm Vân, đây có tính là hẹn hò không?"
Đối diện với lời mời của Lâm Vân, nhớ lại chuyện Lâm Vân công khai tuyên bố hai người là bạn trai bạn gái trước mặt cả lớp, gò má Hạ Tuyết ửng hồng.
"Không phải!"
Lâm Vân vừa đi vừa nói, Hạ Tuyết thoáng chốc cảm thấy hụt hẫng.
"Vậy sao cậu mời tớ ăn cơm?"
"Vì tôi thích ăn cơm cùng cậu!"
"Đồ đáng ghét, cặn bã nam!"
Hạ Tuyết tức giận đến nhảy lên đánh vào đầu gối Lâm Vân.
Hai người vừa nói vừa cười, ồn ào náo nhiệt đi đến căn tin.
Đôi khi, Lâm Vân thật sự thán phục trí tuệ cổ nhân. Câu "âm hồn bất tán" dùng để hình dung Ngô Tâm Nguyệt và đồng bọn thật quá hợp.
Lâm Vân và Hạ Tuyết vừa chọn món xong, còn chưa kịp gắp được mấy miếng thì Ngô Tâm Nguyệt và đồng bọn đã xuất hiện, khiến Lâm Vân nhất thời cảm thấy đồ ăn chẳng còn vị gì.
Nhưng sau sự việc lần trước, Ngô Tâm Nguyệt và đồng bọn không dám công khai khiêu khích Lâm Vân nữa.
Thấy hai người kia thức thời như vậy, Lâm Vân lại cười nói với Hạ Tuyết. Đôi lúc, Lâm Vân thật muốn xử lý bọn họ cho xong chuyện, tiếc rằng mình là người tuân thủ pháp luật.
Chờ đến khi Thần Khải chiếu rọi, mọi chuyện tính sau. Lâm Vân đâu phải người tốt lành gì, một kẻ đã lăn lộn trong mạt thế, vấy máu chém giết mà sống thì làm người tốt chỉ có nước chết sớm.
Thấy Lâm Vân và Hạ Tuyết cười nói vui vẻ, Ngô Tâm Nguyệt chỉ hận đến muốn nổ phổi.
Tên liếm chó ngày nào, gọi đến xua đi, giờ đột nhiên như biến thành người khác.
Giờ thì có bạn gái là hoa khôi của trường, nhan sắc vóc dáng hơn hẳn mình. Nghĩ đến kinh tế của Lâm Vân dạo này cũng phất lên thấy rõ, nói không hối hận là giả, nhưng hận thù mới là thứ lớn hơn.
Nghĩ đến game online Thần Khải đang hot gần đây, Ngô Tâm Nguyệt chợt nảy ra một ý, giả vờ nói lớn tiếng với Trần Vạn Hào bên cạnh:
"Hào ca, game Thần Khải có kiếm được tiền thật không đấy?"
Trần Vạn Hào đang cắm đầu ăn, bất ngờ bị khơi gợi chủ đề thì hơi khựng lại. Khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Ngô Tâm Nguyệt, gã lập tức hiểu ra.
Gã ưỡn ngực, cao giọng nói: "Thần Khải đúng là kiếm được tiền, nhưng phải có điều kiện."
Nói đến chuyện bát quái thì sinh viên đại học là số một, mà Thần Khải lại có đông đảo người chơi nhất ở các trường đại học.
Không ít sinh viên trong căn tin nghe thấy hai chữ Thần Khải thì đều vô thức nhìn về phía Trần Vạn Hào.
Thấy bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào mình, chờ mình phát biểu, Trần Vạn Hào không khỏi cảm thấy thỏa mãn tột độ.
Gã hắng giọng một cái rồi nói tiếp:
"Trước hết, Thần Khải khác với game online ngày trước, độ tự do của nó quá cao. Có thể nói chơi hay dở là do thiên phú và thực lực của mỗi người."
Nói rồi gã liếc nhìn Lâm Vân: "Nếu thực lực của cậu mạnh, thì thế giới Thần Khải đầy rẫy vàng bạc cho cậu nhặt. Dựa vào thực lực cá nhân mà đánh cho đám phú nhị đại kia vỡ mặt đầy đường."
"Nếu cậu mà lọt vào bảng xếp hạng thì xin chúc mừng, cậu sẽ sớm thành phú nhất đại thôi."
Lời nói của Trần Vạn Hào ám chỉ Lâm Vân có tiền là nhờ gia đình. Nhưng không ít sinh viên gật đầu đồng tình với gã.
Chỉ có Lâm Vân là cắm đầu ăn cơm, gã này luyên thuyên nãy giờ toàn nói nhảm. Hạ Tuyết cũng tỏ vẻ quái dị nhìn Trần Vạn Hào thao thao bất tuyệt.
Thấy hoa khôi của trường hướng mắt về mình, Trần Vạn Hào lại càng thêm thỏa mãn. Đúng lúc Ngô Tâm Nguyệt lại khơi gợi chủ đề:
"Hào ca, em nhớ hôm qua anh có nói anh lọt vào bảng gì đó thì phải, nói rõ hơn đi!"
Ngô Tâm Nguyệt giả vờ kinh ngạc, các sinh viên xung quanh lập tức bị thu hút, trong trường lại có cao thủ cỡ này sao?
"Khụ khụ, tại hạ bất tài, cũng là nhờ vận may, miễn cưỡng chen chân được vào top 100 nghìn người trên bảng xếp hạng trang bị."
Nghe vậy, không ít sinh viên phải thốt lên kinh ngạc. Dân số Đại Hạ lên đến hàng tỷ, lọt được vào top 100 nghìn người trên bảng xếp hạng trang bị thì chứng tỏ Trần Vạn Hào cũng có chút bản lĩnh thật.
Chỉ có Lâm Vân và Hạ Tuyết là càng thêm quái dị.
"Oa, Hào ca, vậy anh xem như là người có thể kiếm tiền thật từ thế giới Thần Khải rồi nhỉ?" Nói rồi Ngô Tâm Nguyệt nhìn về phía bàn của Lâm Vân, lộ vẻ kiêu ngạo khó tả.
"Ha ha, tàm tạm thôi. Chắc là trước khi tốt nghiệp tôi sẽ mua được một căn nhà ở Dương Thành đấy."
Ngoài miệng thì khiêm tốn, nhưng nụ cười trên khóe môi thì vô cùng đắc ý.
Nghe vậy, Ngô Tâm Nguyệt cũng sáng mắt lên, nhìn Trần Vạn Hào với ánh mắt chứa đựng những cảm xúc mà trước đây chưa từng có.
"À phải rồi Hào ca, em nghe anh hay lẩm bẩm một cái tên gì đó, hình như là Thí Thần thì phải? Người này mạnh lắm hả anh?"
Đột nhiên nghe thấy tên mình, Lâm Vân không khỏi dừng tay gắp thức ăn.
"Nói về Thí Thần thì tôi nghĩ chắc hẳn các vị cũng không xa lạ gì!"
"Đó là đệ nhất cao thủ hiện nay của Đại Hạ, thậm chí là toàn bộ server, chiến tích của anh ta thì nhiều vô kể!"
"Dẫn dắt thôn tân thủ số 9 hoàn thành nhiệm vụ ẩn, nhờ đó mà Đại Hạ thu về được những phần thưởng vô cùng lớn. Một mình tiêu diệt toàn bộ Đạo Tặc công hội. Mọi người có biết trận đại chiến giữa Thánh Đường, Tụ Bảo Các, Âm Dương Hội với Chí Tôn Cung Điện, Diệt Thế và Đạo Tặc công hội hôm qua không? Một mình anh ta đánh cho đối phương phải khiếp sợ."
"Có thể nói, Thí Thần chính là đệ nhất cao thủ của Thần Khải, không còn nghi ngờ gì nữa!"
Các sinh viên xung quanh nghe mà máu nóng sục sôi, Lâm Vân thì lộ vẻ quái dị. Chẳng hiểu sao, dù đang khen mình,
nhưng nghe những lời này từ miệng Trần Vạn Hào thốt ra, Lâm Vân vẫn cảm thấy rất khó chịu. Nếu gã mà biết Thí Thần chính là mình, thì không biết sẽ khó chịu đến mức nào.
"Hào ca! Sao anh lại biết rõ về Thí Thần thế?"
Ở đây không ít người chơi Thần Khải, tất nhiên đã quen thuộc với cái tên Thí Thần cứ liên tục xuất hiện trên màn hình, nhưng nghe Trần Vạn Hào kể lại chiến tích, có cảm giác như gã và Thí Thần thân nhau lắm vậy.
Thấy Ngô Tâm Nguyệt đặt câu hỏi, mọi người lập tức vểnh tai lên lắng nghe, Lâm Vân và Hạ Tuyết cũng không ngoại lệ.
"Nói ra thì Thí Thần cũng có chút quan hệ với tôi."
Trần Vạn Hào không nói thì thôi, chứ đã nói thì phải khiến người ta kinh ngạc. Căn tin lập tức vang lên một tràng tiếng kinh hô.
Lâm Vân kinh ngạc, nghĩ kỹ thì cũng không sai, hai người quả thật có chút thù oán, xem như là có chút quan hệ.
"Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Tiêu Dao của Thánh Đường và Thí Thần rồi đấy, để cứu Tiêu Dao mà Thí Thần đã trực tiếp dẫn hai đại công hội đến hỗ trợ!"
"Mà anh họ tôi, lại đang giữ một chức vụ quan trọng trong Thánh Đường, một công hội danh tiếng lẫy lừng."
Trần Vạn Hào đầy vẻ tự hào. Khi biết Trần Vạn Hào còn có mối quan hệ này, không ít sinh viên sáng mắt lên, thầm nghĩ phải tìm cách tạo mối quan hệ với gã.
"Trần ca, anh có phiền nếu em ngồi đây nghe không ạ?" Một sinh viên nhanh mắt đã bưng khay đồ ăn đến ngồi cạnh Trần Vạn Hào, lặng lẽ nhét vào tay gã một bao thuốc lá Hoa Tử.
Không ít người thấy vậy cũng tranh thủ bắt chước theo. Trong chốc lát, xung quanh Trần Vạn Hào đã chật kín người. Chẳng vì gì khác, chỉ vì danh tiếng của Thí Thần và Thánh Đường quá vang dội.
Sự xuất hiện của game Thần Khải đã kéo theo không ít ngành nghề. Đa số mọi người đều muốn dựa vào Thần Khải để kiếm bộn tiền.
Với sinh viên mà nói, chẳng phải sướng hơn là đi làm thuê hay sao? Chỉ cần đánh game là có thể kiếm tiền. Nghe nói Trần Vạn Hào có mối quan hệ kia, còn không mau tranh thủ ôm chặt lấy bắp đùi.
Ngô Tâm Nguyệt nhìn đám sinh viên vây quanh bạn trai mình, đắc ý nhìn về phía Lâm Vân, lộ vẻ kiêu ngạo.
Một thằng nhà quê, không có quan hệ không có bản lĩnh thì căn bản không thể nào sống nổi trong xã hội này.
Ngay lúc đó.
Một tiếng cười khẽ vang lên, vô cùng chói tai trong căn tin…