Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 147: Tranh giành người thừa kế (1)

Yến Hoàng Cửu kiến lập phong vân lôi làm cho Tô Tín cảm thấy hứng thú, tuy Tô Tín cảm thấy hắn hao tổn tâm cơ thành lập phong vân lôi tuyệt đối không phải vì vơ vét của cải đơn giản như vậy.

Nhân vật tới cấp bậc Yến Hoàng Cửu thì tiền tài với hắn chỉ là con số.

Hiện tại Tô Tín chỉ có thể nhìn thấy một chút chỗ tốt của phong vân lôi đó chính là hấp dẫn đại lượng tán tu tới thành Thương Sơn.

Phàm là võ giả có chút thực lực, truy cầu của bọn họ không phải là tiền tài, mà là hai chữ ‘ danh lợi ’.

Võ lâm Trung Nguyên có Nhân Bảng nhưng bọn họ trèo lên không nổi, nhưng ở thành Thương Sơn có phong vân bảng sẽ giúp bọn họ dương danh.

Đặc biệt là đãi ngộ của bài danh top ba mươi, quả thực chính là nhân vật giống minh tinh, chỉ cần có thể đứng vững gót hân trên phong vân lôi là có thể chứng minh thực lực của mình trong thành Thương Sơn.

Nhưng đánh ra danh tiếng trên phong vân lôi chỉ có lợi với đám võ giả, Yến Hoàng Cửu có thể được cái gì?

Hắn đang suy nghĩ thì nghe Phương Hạo dùng ngữ khí hâm mộ nói: “Nếu như ngươi có thể đạt được bài danh ngoài top mười dưới top ba mươi phong vân bảng, hoặc là trực tiếp giết vào top ba mươi sẽ dược thành chủ đại nhân tự mình mời chào.

“Đến lúc đó ngươi có thể chính thức gia nhập dưới trướng thành Thương Sơn, đây chính là đãi ngộ tốt hơn các tiểu tông môn, cũng có thể uy phong với người ta.”

Tô Tín nghe xong lập tức giật mình.

Đoán chừng đây mới là mục đích chính thức của Yến Hoàng Cửu khi thành lập phong vân lôi, kỳ thật hắn chỉ muốn tìm nhân tài mà thôi.

Thành Thương Sơn lớn như vậy, tám phần tán tu cả Tương Nam đang tập trung nơi này, nếu Yến Hoàng Cửu không muốn biến bọn họ thành chiến lực của mình, vậy hắn cũng cũng không phải là nhân vật kiêu hùng một phương.

Nếu đi tìm từng người, hoặc là chờ người ta chủ động gia nhập, như vậy không chỉ chậm không nói, còn dễ dàng không rõ thực lực và có thể nhìn lầm.

Có phong vân lôi sẽ dễ làm, tất cả chỉ nhìn chiến lực, chỉ cần ngươi có thực lực sẽ có tư cách được thành Thương Sơn mời chào, ưng thuận trọng thưởng, nhất phi trùng thiên.

Hai người nói chuyện cũng đi vào nội thành. Đồng thời Tô Tín cũng nhìn thấy phong vân lôi ở trung tâm tòa thành.

Phong vân lôi lớn chừng ngàn bước, bên cạnh còn có một ít lôi đài nhỏ hơn, thời điểm bình thường có thể cung cấp năm phe chiến đấu, do đó cũng làm tốc độ đổi mới của phong vân bảng nhanh hơn.

Trên phong vân lôi không thấy một người, ở dưới đài bày ra một đám ghế, hơn mười tên người trẻ tuổi ngồi tại đó, chung quanh còn có một đám võ giả bảo vệ chung quanh, từ đó nổi bật thân phận tôn quý của bọn họ.

Lúc này Phương Hạo nhỏ giọng nói: “Mạnh huynh, ngươi phải nhớ kỹ những người này, người trong thành Thương Sơn không ai muốn chọc bọn họ, bọn họ đều là con cái của Yến thành chủ. “

“Gần đây Yến thành chủ chuẩn bị chọn người thừa kế, hắn cho mười ba con cái của mình một tấm lệnh bài.”

“Mỗi tấm lệnh bài liền đại biểu ngươi nắm một đầu thương lộ, trong vòng một năm ai kiếm tiền nhiều hơn thì ngươi đó sẽ kế thừa thành Thiên Sơn.”

“Cũng có thể tặng lệnh bài, cũng có thể thông qua phong vân lôi tỷ thí cướp lấy.”

“Chỉ cần có thủ hạ của người này đánh bại tất cả thủ hạ của người khác là có thể đoạt được một tấm lệnh bài.”

“Cho nên trong khoảng thời gian này bọn họ đều hẹn nhau đi phong vân lôi đại chiến và đá vài người ra ngoài.”

“Những người này không phải dễ chọc, đã đánh vài ngày nhưng không có vị công tử nào có thể đánh phục đối phương, ngược lại có thể nhìn thấy vài trò hay nội đấu trong gia tộc.”

Trong mắt Tô Tín bắn ra tinh quang, không nghĩ tới ttranh đoạt người thừa kế hành Thương Sơn đã mở ra, hơn nữa Yến Hoàng Cửu nghĩ ra biện pháp tốt, vậy mà muốn thông qua thương lộ kiếm tiền khảo hạch người thừa kế.

Điểm này cũng hợp lý, dù sao thành Thương Sơn có thể sừng sững trên Tương Nam chính là dựa vào buôn bán nổi danh.

Đổi một người không hiểu gì về buôn bán làm thành chủ thành Thương Sơn thì nó sẽ mai một trong vài năm.

Cho dù hiểu buôn bán cũng không đạt yêu cầu, dù sao thành Thương Sơn là tòa thành buôn bán nhưng kỳ thật căn bản của thành Thương Sơn chính là vũ lực.

Nếu không có Yến Hoàng Cửu là Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư, nếu không có cao thủ do Yến Hoàng Cửu mời chào tọa trấn thành Thương Sơn, chỉ sợ thành Thương Sơn giàu có và đông đúc đã sớm bị các đại môn phái võ lâm Tương Nam chiếm đoạt không còn.

Chính bởi vì như thế, Yến Hoàng Cửu lúc này mới thêm một quy tắc, đó chính là thông qua phong vân lôi đoạt lệnh bài của người khác, đây chính là dùng vũ lực chinh phục kẻ khác, gia tăng một thương lộ cho mình, cũng có thêm một phần thắng.

Dù sao những người này là con thân sinh của Yến Hoàng Cửu, cho dù hắn muốn tìm một người thừa kế hợp cách nhưng không đành lòng nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, cho nên lúc này mới có việc bảo thủ hạ của mình ra tay trên phong vân lôi..

Dù sao thực lực của thủ hạ cũng đại biểu thực lực người thừa kế, cũng thuận tiện khảo nghiệm năng lực khống chế nhân tâm của đối phương.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất