Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 35: Cho hỏi, là ai cho ngươi tự tin và dũng cảm

Sáng sớm, mặt trời đã lên cao.

Bình thường vào lúc này các cửa hàng buôn bán ở Vĩnh Lạc phường, trừ thanh lâu sòng bạc mở vào buổi tối để làm ăn, thì những cửa hàng khác có lẽ đã mở cửa làm ăn.

Nhưng hai ngày nay vì sợ hai bang phái đang đại chiến, nên các cửa hàng nhỏ đều đẩy lùi thời gian mở cửa buôn bán một canh giờ.

Bởi vì có một quầy hàng của ông chủ bán đồ ăn sáng, vì muốn kiếm thêm chút bạc, mà mở cửa sớm.

Nhưng ông ta vừa cho quẩy vào chảo dầu thì nhìn thấy mấy bang chúng Phi Ưng bang mang y phục võ sĩ màu đen đi đến.

Ông chủ quầy hàng đó dường như sợ chết sững không động đậy gì, thầm trách bản thân vì sao phải tham mấy đồng đó mà sớm mở hàng.

- Ông chủ, không trở thì quẩy đó cháy hết đấy.

Giọng nói ôn hòa vang lên, tay chân ông chủ bán hàng ăn sáng lóng ngóng lật trở quẩy trong chảo, trong lòng thầm thầm nghĩ sao một thanh niên thanh tú lại lăn lộn trong bang phái nhỉ, thật đáng tiếc.

- Cho ta hai bánh quẩy.

Tô Tín quay đầu nhìn bọn người Hoàng Bính Thành nói:

- Các ngươi có ăn không?

Mọi người lắc đầu, Hoàng Bính Thành liền cười khổ, đây là lúc nào rồi mà lão đại còn có tâm tình đi ăn sáng chứ?

Quẩy vừa ra khỏi chảo xong ông chủ lấy tờ giấy thấm dầu gói lại rồi đưa cho Tô Tín, cậu cắn một miếng thấy giòn bùi, hương thơm ngào ngạt.

- Tay nghề của ông chủ không tồi. Sáng sớm đi vội không mang theo bạc, lão Hoàng ngươi trả giúp ta.

Tô Tín cắn một miệng quẩy rồi nói.

Ông chủ hàng quẩy vội xua tay:

- Không cần đâu, thực sự không cần mà.

Hoàng Bính Thành không có tâm trạng đôi co với ông chủ này nên ném ra một miếng bạc vụn rồi theo Tô Tín.

Cầm miếng bạc vụn mà phải mười ngày bán quẩy mới kiếm được, ông chủ thầm nghĩ, lão đại của Phi Ưng bang này tốt hơn rất nhiều so với Trần lão đại trước kia cứ thích đập phá hàng của người ta.

……

Tên Đường Thái Hòa dám bắt thuộc hạ của Tô Tín rất bình thường, khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, có vẻ giảo hoạt.

Khi Tô Tín dẫn người đến, hắn mặc nhiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như là có ý đợi Tô Tín vậy.

Đường Thái Hòa bắt tổng cộng sáu người, bị người của hắn ép quỳ xuống đất, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Vùng mắt bị tím xanh, khóe miệng bị đánh chảy máu, rõ ràng đêm qua bọn họ đã được “chào hỏi kỹ”.

Thực ra giờ đây thực lực của thuộc hạ Tô Tín không tồi, với đám thuộc hạ của Đường Thái Hòa thì bọn họ ít nhất một đánh ba, bốn cũng không thành vấn đề.

Nhưng chống cự không nổi với số đông, mười mấy người cùng xông đến, thực lực cao cũng không ích gì.

Nhìn thấy huynh đệ của mình bị đánh đến nông nỗi này, bang chúng Khoái Hoạt Lâm liền bị kích động, nếu không có Lý Hoại và Hoàng Bính Thành ngăn cản, có lẽ bọn họ giờ đã xông lên rồi.

Hoàng Bính Thành biết giờ không phải là lúc làm loạn.

Đối với người ngoài đánh thế nào cũng được, nhưng người trong bang với nhau tự tiện ra tay, có thể sẽ phải chịu xử phạt theo bang quy.

Đánh đấm thì không nói làm gì, ngộ nhỡ đám bọn họ gây ra án mạng, vậy thì khó thu dọn hậu quả lắm.

Huống hồ nhìn bộ dạng của Đường Thái Hòa, rõ ràng là có chỗ dựa nên không sợ, thậm chí Hoàng Bính Thành còn nghi ngờ rằng, hắn dám làm như vậy, phải chăng có Hổ tam gia đứng đằng sau ủng hộ.

- Đường Thái Hòa?

Tô Tín dửng dưng nhìn lướt qua hắn, đó là ánh mắt khiến Đường Thái Hòa có cảm giác khó chịu.

Hắn cảm thấy Tô Tín nhìn hắn như nhìn một con chó vậy, hoàn toàn không xem hắn là người, điều này còn khó chịu hơn so với việc trực tiếp mắng nhiếc hắn.

- Là Tô Tín nhỉ?

Đường Thái Hòa đi đến trước mặt Tô Tín, cười hà hà nói:

- Không phải huynh đệ của ta cố ý bắt giữ người của ngươi, chỉ là bọn họ không hiểu phép tắc mà thôi.

Đường Thái Hòa liếc nhìn sáu người đang quỳ dưới đất nói:

- Bang phái đại chiến, địa bàn ai đánh chiếm được thì của người đó, huynh đệ ta ở đây thủ hai ngày, đang chuẩn bị quyết chiến sống chết với La Chấn thì không ngờ hắn bỏ chạy mất.

- La Chấn chạy đi đâu ta không quan tâm, nhưng nửa Vĩnh Lạc phường này là của huynh đệ bọn ta chiếm được trước, sáu người của ngươi cũng hay lắm, dám đến nói Vĩnh Lạc phường này là của bọn chúng chiếm được, bảo ta dẫn người cút đi, đây là đạo lý gì chứ?

- Ai cho ngươi đánh bọn họ?

Tô Tín hỏi.

- Hả?

Đường Thái Hòa bỗng có chút bất ngờ.

Giờ chẳng phải là nên nói chuyện Vĩnh Lạc phường này thuộc về ai sao? Sao lại nói về chuyện sáu tên bang chúng nhỏ nhoi này chứ?

- Người của Tô Tín ta, ta tự có thể dạy dỗ, nhưng ngươi dựa vào đâu để đánh bọn họ?

Tô Tín bước lên trước một bước, nhìn Đường Thái Hòa với ánh mắt coi thường, giống như đang nhìn cỏ rác vậy.

Dường như bị ánh mắt Tô Tín sát thương, Đường Thái Hòa chỉ thẳng mặt Tô Tín hét lớn:

- Tô Tín ngươi đây là có ý...

“Bốp” một tiếng, Đường Thái Hòa chưa nói xong đã bị Tô Tín tát cho một bạt tai, nhất thời máu hòa lẫn răng bay ra.

Bang chúng thuộc hạ của Đường Thái Hòa đều ngây ngốc, vừa rồi còn đang nói chuyện đàng hoàng, sao giờ lại đánh nhau rồi?

Tô Tín đạp một cái vào bụng hắn ta, Đường Thái Hòa chưa từng luyện chút võ vông nào nhất thời bị cậu đá ngã xuống đất, ôm bụng kêu đau.

Bang chúng thuộc hạ cậu lần lượt rút vũ khí ra chĩa về phía Tô Tín, nhưng chẳng có một ai dám làm bừa.

Tô Tín có chiến tích thích sát đại đầu mục Đới Xung của Thanh Trúc bang, những bang chúng nhỏ nhoi này chỉ có thể ỷ đông rút đao chĩa vào Tô Tín mà thôi, chứ có ai dám xông lên nộp mạng?

Tô Tín bước chầm chậm đến trước Đường Thái Hòa, đưa chân giẫm lên đầu Đường Thái Hòa, dần tăng sức mạnh ở chân lên, khiến Đường Thái Hòa sợ hãi không ngừng kêu lên, dường như Tô Tín sắp sửa giẫm nát đầu hắn thật vậy!

- Ngươi chiếm Vĩnh Lạc phường ta không quản, nhưng vì sao dám đánh người của ta? Muốn thị uy với ta sao?

Tô Tín vừa dứt lời hỏi xong liền giẫm chân mạnh xuống, cơ bản là không cho Đường Thái Hòa cơ hội để trả lời.

Tuy không có nội lực, nhưng cái giẫm chân này khiến Đường Thái Hòa cảm giác đầu mình dường như sắp nổ tung vậy.

- Ngươi đánh người của ta cũng như đánh vào mặt ta. Xưa nay giữa ta và ngươi chưa từng có thù oán gì, sao lại muốn đánh vào mặt ta?

Lại “bịch” một tiếng giẫm xuống xuống.

- Xin hỏi Đường lão đại, là ai cho ngươi dũng khí, là ai cho ngươi tự tin đánh vào mặt ta?

“Bịch bịch” hai giẫm đạp xuống, thần trí Đường Thái Hòa đã không còn tỉnh táo nữa, chỉ miễn cưỡng rên rỉ.

- Vì sao không trả lời ta? Ngươi có dũng khí đánh vào mặt ta, sao không có dũng khí ngoan cố đến cùng?

Chân Tô Tín giẫm xuống chưa từng buông lỏng, tròng mắt Đường Thái Hòa dường như sắp nổ tung.

Bang chúng ở đó dù là thuộc hạ Đường Thái Hòa hay là của Tô Tín đều bị cậu dọa cho sợ hãi.

Những câu hỏi dồn dập cơ bản không cho Đường Thái Hòa lấy một cơ hội để đáp lời, dường như kiểu bị thần kinh tự hỏi tự trả lời vậy.

Từng cái giẫm chân đạp xuống không nương tình khiến ai ai cũng tin rằng Tô Tín muốn giẫm chết Đường Thái Hòa đang sống sờ sờ ở đó!

Giờ bọn họ thấy Tô Tín như một kẻ điên! Một kẻ điên không thể dùng từ điên bình thường để hình dung được!

- Xin nương tay! Xin nương tay!

Một người trung niên mặc quần áo nho nhã từ trong đám đông đằng sau bước lên, người này chính là thuộc hạ của Hổ tam gia - Lý sư gia.

Nhìn thấy Đường Thái Hòa sắp thở không ra hơi, Lý gia sư cười khổ nói:

- Tô Tín, mọi người đều là huynh đệ trong bang, có gì cứ nói chuyện đàng hoàng, hà tất nhẫn tâm như vậy?

Tô Tín chỉ Đường Thái Hòa đang nằm dưới đất, rồi chỉ vào mặt của mình:

- Hắn chiếm địa bàn của ta, đây là đánh vào má bên trái của ta. Hắn còn đánh huynh đệ thuộc hạ ta, đây chính là đánh vào má phải của ta.

- Tô Tín ta chẳng lẽ nhìn dễ bị bắt nạt vậy sao, bị người khác tát liền hai tát, chẳng lẽ còn phải đi đến cười hà hà hỏi: Sao huynh đệ lại đánh vào mặt ta nữa sao?

Lý sư gia cười khô khốc, nghe lời Tô Tín ám chỉ, ông ta không khỏi lắp bắp.

Ông ta nhớ lại lần đầu tiên gặp Tô Tín, một thanh niên chỉ dựa vào tài ngụy biện của mình mà có thể thuyết phục được Hổ tam gia, người vì địa vị không do dự quỳ xuống gọi Hổ tam gia là nghĩa phụ.

Người thanh niên đó, với người đang mặt không chút biểu cảm, điên cuồng cùng cực như đang muốn giẫm chết tâm phúc của Hổ tam gia, thực sự là cùng một người sao?

Lý sư gia nuốt khan nước bọt nói:

- Chuyện đó, Tô Tín à, Đường Thái Hòa làm như vậy đúng là đã sai, Vĩnh Lạc phường là ngươi dùng thực lực của mình để chiếm lĩnh được, phần này không ai lấy đi được, Đường Thái Hòa đánh người của ngươi chắc chắc sẽ có bang quy xử trí, ngươi tự mình ra tay cũng không hợp quy tắc đúng không? Ngươi thả hắn ra trước, đến lúc đó ắt có bang quy xử lý hắn.

- Bang quy? Ha ha.

Tô Tín không hiểu vì vậy cười nhẹ một tiếng, tuy khiến Lý sư gia có chút không thoải mái, nhưng Tô Tín cuối cùng cũng thu chân từ đầu Đường Thái Hòa về.

Nhìn thấy vậy Lý sư gia mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa đợi ông ta thở ra hết thì Tô Tín đã giẫm lên tay của Đường Thái Hòa, khiến một bên bàn tay hắn nát bươm! Đường Thái Hòa đang hôn mê bị đau đớn làm cho thức tỉnh!

- Tô Tín ngươi...

Lý sư gia phẫn nộ chỉ vào Tô Tín.

Nhưng Tô Tín giống như chẳng nhìn thấy, tiếp tục giẫm nát bàn tay còn lại của Đường Thái Hòa, khiến hai bàn tay đều bị nghiền nát.

Không phải giẫm đứt, mà là giẫm nát, giống như dùng búa thép đập lên vậy.

- Ra đời lăn lộn, sai thì phải biết nhận lỗi, chịu đánh thì sẽ đứng đắn lại. Còn làm chuyện sai trái thì phải trả giá.

Để lại một câu nhẹ nhàng, Tô Tín sai ngươi dẫn sáu bang chúng bị đánh đó rồi quay người trực tiếp rời đi.

Lý sư gia muốn nói gì đó nữa nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.

- Tam gia ơi là tam gia, lần này e là ông lại đi sai một nước cờ rồi!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất