Tối Cường Sinh Hóa Thể

Chương 118: Là người hay quỷ

Chương 118: Là người hay quỷ






Mặt sông Vị Giang cuồn cuộn, nước sông đục ngầu không rõ che lại hết thảy tất cả.
giữa lúc đoàn người Lãnh Sương liều mạng đưa thuyền đánh cá vào bờ thì, Lăng Tu ở trong nước chém giết cùng tang thi cự mãng.
Hắn cũng không có bị nuốt vào bụng, thời điểm tính mệnh bị uy hiếp, toàn thân hắn đột nhiên sôi trào lên, một cổ lực lượng cường đại ùa ra toàn thân, làm dịu tứ chi bách hài của hắn.
Giờ phút này hắn đang hai chân đạp hàm dưới tang thi cự mãng, hai tay thì chống hàm trên, tựa như một cây thiết côn thẳng tắp bất khuất, cứng rắn chống đỡ miệng tang thi cự mãng.
Con mắt yêu dị như trăng non dườlại hiện lên, khí tức cả người trong sát na trở nên âm trầm kinh khủng, như một pho tượng Ma thần phủ xuống!
Dường như thay đổi thành một người khác, tang thi cự mãng ngẩn người, nó nhạy bén nhận thấy được người trong miệng nó ẩn chứa một cổ lực lượng đáng sợ, cổ lực lượng này, khiến nó cảm thấy bất an.
Nhưng bàn tính tang thi để cho nó rất nhanh mất cái cảm giác này, nó đói quá rồi, thấy được huyết nhục thì, càng để cho nó cảm thấy đói mãnh liệt, nó nhất định phải đem khối thịt này nuốt xuống.
Ngay cả là ở trong nước, Lăng Tu cũng nghe đến tiếng kêu "Tê tê" của tang thi cự mãng, hắn cũng không biết con ngươi bản thân biến thành màu đỏ yêu dị, chỉ biết mình hiện tại có khí lực rất lớn. Hắn có thể rõ ràng cảm thụ được hai cái hàm của tang thi cự mãng đang truyền tới cảm giác áp bách kịch liệt, nhưng hắn lại vẫn như cũ có thể chống đỡ được, để cho chúng nó không cách nào khép kín.
Chỉ là như vậy thì căn bản hắn không cách nào thoát thân, không có ngoại lực tham gia, hắn chỉ có thể giằng co cùng tang thi cự mãng như vậy. Nếu là ở trên đất bằng tất nhiên là không sợ, nhưng bây giờ là đang (ở) dưới nước, hơi chỉ chốc lát Lăng Tu liền có cảm giác hít thở không thông.
"Nếu như nếu không nghĩ biện pháp thoát thân, mình sẽ bởi vì không có khả năng hô hấp mà mất đi tri giác , đến lúc đó vẫn như cũ sẽ bị chết trong bụng súc sinh này!"
Lăng Tu trong lòng lo lắng thầm nghĩ.
Theo thời gian trôi qua, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng đậm hơn, phổi cũng sắp nổ tung.
Khoảng chừng giằng co nửa phút, Lăng Tu cũng không chịu nổi nữa, cơ thể như là đang thiêu đốt, này lực lượng dũng mãnh tiến ra đang dần dần mất đi, con ngươi màu đỏ yêu dị cũng chậm chậm phai nhạt xuống.
Cuối cùng nhịn không được thở ra từng chút một, để hóa giải càm giác thống khổ hít thở không thông.
Làm sao bây giờ?
Chính bản thân nên làm cái gì bây giờ mới có thể thoát khỏi đầu súc sinh này?
Lăng Tu gần như phát điên, hắn thống khổ giãy dụa, ở trong nước sông đục ngầu, hắn mơ hồ thấy có một cái đường viền huyệt động mơ hồ đang ở dưới chân của mình, hắn cho là mình sinh ra ảo giác, nhưng tinh tế nghĩ lại vừa nghĩ, này không phải là khí quản sao?
Tang thi cự mãng đủ để nhét vào một quả bóng rổ, bên trong đen kịt âm u, phảng phất một cái hắc động.
Nếu tang thi cự mãng có thể nhận thấy được chiến phủ cắm ở yết hầu, vậy liền chứng minh nó có nhận biết, như loại Tang thi loại S Tang thi loại D, có thể cảm giác được đau đớn, rất khác biệt với tang thi bình thường, bởi vì tang thi bình thường không có tri giác, ngay cả là bắt thân thể bọn nó ra băm chúng nó cũng không động đậy, chỉ biết phấn đấu quên mình đánh tới.
Nếu có thể để cho đầu súc sinh này há miệng ra, chính bản thân là có thể giãy đi ra ngoài!
Nghĩ xong, Lăng Tu cũng không quản nhiều như vậy, hai tay bất động, vẫn như cũ chống hàm trên, sau đó chậm rãi cúi người, lại đưa ra chân phải, vói vào khí quản dùng sức loạn đạp.
Hắn không biết chiêu này có hữu dụng hay không, nhưng hiện tại điều hắn có thể làm duy nhất chỉ có nó.
Sống hay chết, cũng chỉ trong khoảnh khắc này!
Lăng Tu rất muốn rống to hơn, nhưng sớm không thể, hiện tại hắn rất cần được hít thở. Ngay cả không thấy khuôn mặt mình, hắn cũng biết mặt mình nhất định là đỏ vô cùng.
"Ngươi mở ra a, ngươi con mẹ nó mau mở miệng ra a!"
Chân phải Lăng Tu dùng sức đánh vào khí quản trong miệng con tang thi, trong lòng lạc giọng lo lắng hò hét.
"Lộc cộc"
Không cách nào hô hấp, hắn cuối cùng là không nhịn được, lỗ mũi và miệng không khống chế được. Trong sát na mùi nước sông hôi thối dũng mãnh tiến vào vào, ăn mòn thần trí của hắn.
Xong!
Lăng Tu tuyệt vọng, hắn cảm giác thân thể mình đều không còn sức lực nữa, ở dưới nước gặp một con cự mãng, quả nhiên là thập tử vô sinh.
Nhưng ở trong lúc chỉ mành treo chuông, tang thi cự mãng rốt cục không chịu nổi đau nhức, há miệng ra, thả lỏng Lăng Tu ra.
Lăng Tu chỉ cảm thấy cảm giác áp bách trên tay cùng trên chân chợt biến mất, lập tức ý thức được mình có thể thoát khỏi miệng tang thi cự mãng, tuyệt vọng dâng lên trong sát na bị khát vọng sống nhấn chìm ngay lập tực, hắn liều lĩnh phóng lên trên mặt nước.
Nhưng hắn lại lập tức nghĩ đến một việc, tang thi này cự mãng đột nhiên mở miệng ra, chẳng lẽ là muốn hắt xì?
Quả nhiên, hắn mới vừa một sinh ra phỏng đoán này, tang thi cự mãng liền đánh một cái hắt xì to lớn, nhất thời sinh ra một cổ dòng nước hung mãnh.
Ta! @#%...
Lăng Tu nhanh chóng hoa động tứ chi muốn chạy, nhưng tốc độ ở trong nước của hắn đâu có nhanh hơn tốc độ dòng nước được, cuối cùng bị giữ lại, hắn cảm giác mình tựa như đang ở vào giữa cơn lốc, thân thể căn bản không cách nào khống chế, chỉ có thể mặc cho dòng nước này lôi cuốn lao ra mặt nước.
Tiếp xúc được không khí mới mẻ, Lăng Tu lúc này liều lĩnh lực mạnh hô hấp, chưa bao giờ giống giờ phút này vậy cảm thấy không khí mỹ hảo như vậy. Chỉ là còn chưa chờ hắn hưởng thụ thật tốt, hắn liền phát giác chính bản thân đang rơi xuống từ độ cao hơn mười thước.
"Ta hận tràng cảnh này!"
Lăng Tu hai mắt nhắm nghiền, không quan tâm, tùy ý để thân thể của mình rơi xuống.
Trước có hai lần kinh nghiệm nhẩy cầu, hiện tại lại là cảnh tượng tương tự, điều này làm cho hắn có cảm giác phát điên.
Mà khi bọn người Lãnh Sương Hắc Tử đưa thuyền đánh cá vào bờ thì nghe được phía sau có cái gì đó, vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng tang thi cự mãng lại lộ ra thân hình, nhìn lại, lại phát hiện là hình ảnh một người như quả đạn pháo bay lên từ trong nước, sau đó xẹt qua không trung một đạo đường cong xinh đẹp, vừa vặn không khéo rơi vào gần thuyền đánh cá của bọn họ.
"Phù phù"
Một bọt nước văng lên cao mấy thước, những bọt nước này lại lục tục hạ xuống từ không trung.
Khi đám người Lãnh Sương, Hắc Tử tất cả kinh ngạc cùng nghi ngờ, một cái tay trắng nõn nhỏ dài tay từ trong nước đột ngột đưa ra, bắt vào thành thuyền đánh cá, lòng của mỗi người đều chợt co rúm một cái.
sau đó tay kia cũng từ thò ra từ trong nước, ngay sau đó toàn thân Lăng Tu ướt nhẹp liền bò vào thuyền đánh cá từ trong dòng sông, mệt mỏi không chịu nổi nằm ở trên boong thuyền, thở gấp từng hơi thở. Ánh mắt màu đỏ tươi sớm đã biến mất, hắn hiện tại chỉ cảm thấy thân thể dị thường mệt mỏi, gần như hư thoát!
"Lăng... Lăng Tu huynh đệ?"
Hắc Tử không thể tin được nhìn Lăng Tu trên boong thuyền, cả người đều ngốc lăng.
Lãnh Sương, Lão Miêu, cùng với Độc xà cũng mở to hai mắt, trong lòng vô cùng khiếp sợ, bọn họ vừa rồi rõ ràng thấy tang thi cự mãng dùng một ngụm nuốt Lăng Tu vào, nhưng bây giờ là chuyện gì xảy ra, hắn làm sao lại bay ra từ trong nước?
Còn có, hắn là thế nào chạy trốn từ trong miệng tang thi cự mãng?
"Ngươi... Ngươi đến tột cùng là người hay là quỷ?" ánh mắt Lão Miêu lóe lên, sợ hãi hỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất