Tối Cường Sinh Hóa Thể

Chương 126: Dao găm có vấn đề

Chương 126: Dao găm có vấn đề






Sắc mặt Hắc Tử trắng bệch như tờ giấy, tuy rằng mặt mỉm cười, nhưng dáng dấp lại rất mệt mỏi. Chân phải không còn, quấn băng vải màu trắng, thế nhưng máu tươi vẫn là chậm rãi chảy ra.
Lăng Tu thế nào cũng không nghĩ tới thụ thương trong miệng Lãnh Sương là thiếu một chỉ chân, không khỏi ngạc nhiên đứng ở tại chỗ, trong chốc lát không cách nào phục hồi lại tinh thần. Mắt thấy Hắc Tử đi lại đây, nhanh chóng chạy đi tới nâng hắn.
"Hắc Tử đại ca, ngươi này..."
"Bị tang thi cắn một cái, vì không cho virut bị nhiễm toàn thân, cũng chỉ có thể nhịn đau mà ra tay, không có gì đáng ngại." Hắc Tử cười hắc hắc nói.
Tuy rằng Hắc Tử nói rất nhẹ nhàng, nhưng Lăng Tu biết mất đi một chân đối với một người sẽ tạo thành đả kích thật lớn, hơn nữa nhìn bộ dáng như vậy, chân Hắc Tử là bị chặt bỏ, căn bản là không có gây tê, lúc đó sinh ra kịch liệt đau đớn.
"Miệng vết thương của ngươi còn đang chảy máu, tiếp tục như vậy không phải là biện pháp!" Lăng Tu nói.
Cho dù không bị nhiễm Virut X, nhưng vết thương nếu không xử lý thích đáng một chút, vẫn như cũ sẽ tạo thành uy hiếp đối nghiêm trọng với tính mệnh Hắc Tử.
Lăng Tu đang định chuẩn bị hướng Đàm Ngọc Sơn hỏi phụ cận đây có tiệm thuốc hay không.
Lãnh Sương đã đi tới, bình tĩnh mở miệng nói: "Ta mới vừa hỏi thăm qua, phụ thân hai người này là bác sĩ trấn nhỏ phía trước, vừa lúc có thể giúp Hắc Tử xử lý vết thương."
Một cái đầu tóc ngắn, lông mi thật dài chớp, mũi cao xinh xắn vừa phải, khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn, tuy rằngăn mặc đồ rằn ri, nhưng vóc người cũng không thế nào giấu đi được.
Đang giúp Đàm Ngọc Cường hút xăng từ trong bình dầu ra Đàm Ngọc Sơn lúc này đã đi tới, nhìn thoáng qua Hắc Tử quấn băng vải, vỗ ngực bảo đảm nói: "Ca, chỉ cần đi nhà ta, ba ta nhất định có thể giúp vị đại ca này xử lý miệng vết thương, không quá mgười ngày rưỡi tháng là có thể khỏi hẳn."
Nghe nói nói thế, Lăng Tu, Lãnh Sương cùng Hắc Tử đều cười cười, vết thương đứt chân làm sao có thể mười ngày rưỡi tháng mà khỏi hẳn, trừ phi trên đời có thần tiên.
Hắc Tử ôm quyền nói: "Vậy thì cám ơn tiểu huynh đệ ."
"Không cần khách khí, phụ thân chúng ta là người có lòng nhiệt tình, thích trợ giúp người, nếu như hắn biết chúng ta gặp phải một người bị thương mà không có mang về, hắn nhất định là sẽ quở trách chúng ta, rồi lại nói, thế giới này đã rối loạn, mọi người chúng ta đều hẳn phải trợ giúp lẫn nhau, cùng vượt qua cửa ải khó khăn mới đúng."
Nói chuyện là lão đại Đàm Ngọc Cường, thùng xăng hắn mang tới đã được đổ đầy đủ.
Lăng Tu gật đầu, như vậy rất tốt, là Hắc Tử vớt hắn lên từ song Vị Giang, hắn chỉ hi vọng Hắc Tử có thể mau khỏi hẳn.
"Cái chuôi dao gâm này là của Dã Lang, tại sao ở trên tay ngươi?" Lãnh Sương đột nhiên nhìn hỏi hắn.
Thanh âm không lớn, lại rõ ràng truyền vào tai Hắc Tử, Độc xà, cùng với Lão Miêu, thân thể ba người chấn động, Độc xà cùng Lão Miêu lập tức xông tới, cẩn thận tra quan sát một phen, không khỏi trợn to hai mắt, ánh mắt lóe ra, khiếp sợ nhìn Lăng Tu.
"Đây đúng là dao gâm của Dã Lang, nó không phải là theo Dã Lang vào bũng con cự mãng sao?" Độc xà nhìn Lãnh Sương một chút, lại nhìn một chút Hắc Tử cùng Lão Miêu, khó có thể tin nói.
Mấy người đều vạn phần nghi hoặc, đều trợn tròn mắt chăm chú nhìn Lăng Tu, chờ hắn giải đáp.
Lăng Tu thầm kêu chuyện lớn rồi, khởi điểm hắn thật không ngờ sẽ gặp thành viên Nanh Sói, lại nghĩ thầm trợ giúp bọn họ thoát khốn, cho nên liền bỏ quên chuyện dao gâm, mấy người này đều tương đương rõ ràng Dã Lang bị cự mãng nuốt, hôm nay dao gâm lại xuất hiện trong tay hắn, đúng là một món sự tình thập phần kinh hồn.
"Lăng Tu huynh đệ, ngươi... Ngươi chẳng lẽ lại gặp đầu kia súc sinh, ngươi còn đem giết đi, càng làm nó bụng cho mổ ra sao??" Hắc Tử kinh hô.
Lăng Tu lúng túng cười cười, thề thốt phủ nhận nói: "Hắc Tử đại ca, ta lại gặp con tang thi cự mãng kia, nhưng có ta không xung đột cùng nó. Thời điểm ta gặp phải nó, nó đang ở vị bờ sông nôn mửa."
Nếu như thừa nhận chính bản thân giết chết tang thi cự mãng, không thể nghi ngờ sẽ bị người xem như quái vật.
"Ngươi là nói, cự mãng này buồn nôn, ói Dã Lang cùng Thiên Lôi từ trong bụng ra?" Độc xà trừng mắt nhìn hỏi.
Lăng Tu lúc này gật đầu: "Đúng là như vậy, chỉ là hai người bọn hắn đã chết, chờ tang thi cự mãng sau khi rời đi, ta liền tìm cái địa phương an táng bọn họ, thấy cái chuôi dao gâm này tốt vô cùng, liền lấy làm vũ khí sử dụng."
Nghe cái này giải thích, bốn người bừng tỉnh đại ngộ.
Nhớ tới lúc trước tang thi cự mãng lộ ra nửa người nhảy mũi vừa tựa như nôn mửa, liền tin Lăng Tu nói, rồi lại nói, nếu như đúng như Hắc Tử nói, Lăng Tu giết con kia tang thi cự mãng, sẽ xé bụng ra mới lấy được con dao gâm này, chuyện này lại quá hoang đường.
"Huynh đệ, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi an táng bọn họ." Hắc Tử cầm tay Lăng Tu bi thống nói, hắn ngay cả hai chữ Lăng Tu cũng đạ bỏ qua, trực tiếp xưng hô Lăng Tu là huynh đệ.
Lăng Tu gật đầu, không có nói nữa, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm .
Đôi mắt Lãnh Sương lẳng lặng nhìn hắn, nàng chỉ tin bảy tám phân, bởi vì nàng luôn cảm thấy Lăng Tu cố ý che giấu cái gì đó.
Đàm Ngọc Cường cùng Đàm Ngọc Sơn hai huynh đệ lại không rõ cho nên, hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Vì xử lý tốt vết thương của Hắc Tử, mọi người liền quyết định tìm kiếm phụ thân Đàm Ngọc Cường hỗ trợ.
Theo Đàm Ngọc Cường cùng Đàm Ngọc Sơn hướng Thành Hành Thủy đi hai tam dặm đường, liền thấy bãi cỏ lớn như sân bóng Golf vậy, trên cỏ có một cái nhà biệt thự.
Thời điểm đến nơi này đã là hoàng hôn, bầu trời là một mảnh u ám, trong không khí tràn ngập một cổ khí tức dị thường đè nén, làm người ta cảm thấy nặng nề.
Lăng Tu ngẩng đầu nhìn bầu trời, tự lẩm bẩm: "Xem ra sẽ có một hồi mưa xối xả!"
"Ca, các ngươi nghìn vạn đừng đụng những dây điện này, chúng nó đều là có điện, mục đích là ngăn trở tang thi xông vào." Đàm Ngọc Sơn chăm chú dặn dò.
Lăng Tu giương mắt vừa nhìn, quả nhiên nhìn thấy bốn phía biệt thự đèu dùng dây điện vây quanh một vòng, có vài thi thể tang thi đọng ở mặt trên, cả người bị cháy đen, thường thường còn có tia điện từ dây điện phụt ra.
"Điện từ đâu tới?" Lão Miêu hai tay khoanh để ở trước ngực, hỏi.
Đi ở phía trước lão đại Đàm Ngọc Cường cười trả lời: "Từ máy phát điện cung cấp, bất quá máy phát điện tiêu hao xăng quá nhiều, nếu không, chúng ta cách hai ba ngày liền phải đi trạm xăng dầu một lần."
Nói xong, mấy người đã từ thông đạo xuyên qua rào chắn dây điện, thấy một cái tên kia tuổi chừng năm mươi tuổi đang cầm mộc côn, đẩy thi thể tang thi ở trên dây điện ra.
"Đây chính là ba ta, hắn không chỉ có là một vị bác sĩ, hay vẫn còn là một trù sư nga, nhà của chúng ta trước kia là chăn dê, khi tai nạn xảy ra, sợ dê biến thành quái vật, liền đem chúng nó giết toàn bộ rồi phơi nắng thành thịt khô chứa đựng ở trong kho, đêm nay các ngươi có thể ăn được thịt dê ba ta sao, mùi vị rất ngon."
Đàm Ngọc Sơn hơi có chút đắc ý nói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất