Chương 13: Ý thức chủ khách
Năm phút đồng hồ sau đó, nam tử kia đi tới phòng của Lăng Tu, Lăng Tu nấu một chén cháo lớn chiêu đãi hắn. Nam tử thật sự là quá đói, uống cháo như hổ đói, dường không sợ nóng.
Lăng Tu ngồi trên ghế sa lon tỉ mỉ quan sát hắn, nam tử mặc một bộ áo màu xám tro, tóc thì rối loạn đầy bụi bẩn, trên người còn có mùi rất khó ngửi, phỏng chừng đã thật lâu không có tắm và thay y phục .
Chỉ trong chốc lát, một chén cháo lớn đã bị uống sạch, nam tử võ bụng, thở ra một hơi, thỏa mãn nói: "Cảm giác ăn no thật tốt." Ngược lại nhìn vê phía Lăng Tu, lộ ra một nụ cười, "Huynh đệ, cảm tạ."
"Không khách khí!" Lăng Tu trả lời.
Nam tử đưa tay ra nói: "Huynh đệ, nhận thức một chút, ta gọi Từ Tam Lăng."
Lăng Tu liếc nhìn bàn tay bẩn thỉu, cũng không có ghét bỏ, cầm tới: "Lăng Tu."
"Lăng Tu huynh đệ, thật là phi thường cảm tạ ngươi a." Từ Tam Lăng lại tạ ơn lần nữa.
Lăng Tu cũng lễ phép mỉm cười, không muốn nói thêm lời khách sáo nào nữa.
Từ Tam Lăng ho khan một tiếng, hỏi: "Được rồi Lăng Tu huynh đệ, trước ngươi làm cái gì?"
"Nhà xưởng."
"Là ở Xưởng Phú Lâm sao??" Từ Tam Lăng trừng mắt tò mò hỏi.
Lăng Tu gật đầu, hắn đích xác là đi làm ở Xưởng Phú Lâm, hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc khi Từ Tam Lăng có thể đoán được là Xưởng Phú Lâm.
Ở đây, Xưởng Phú Lâm là nhà xưởng gia công lớn nhất, bởi vì có sự tồn tại của nó, trực tiếp kéo kinh tế địa phương tăng trưởng rất nhanh, để cho cư dân địa phương được lợi rất lớn, mọi người có thể ăn cơm no, trò chuyện nhiều nhất chính là Xưởng Phú Lâm.
"Trước đây ta đã đi làm ở Xưởng Phú Lâm, bất quá ta làm là tầng dưới chót nhất."
Giọng điệu thay đổi, từ lời của Tam Lăng có thể càm nhận tràn đầy oán hận, "Mẹ nó, lúc đó tổ trưởng của ta rất hung, tự cho mình có quyền lực liền có thể tùy tiện mắng chửi người khác, lão tử chịu đủ rồi, bỏ lại quần áo lao động liền thôi việc không làm nữa, sau đó ở trên mạng mở ra cửa hàng chuyên môn mua bán dụng cụ cắt gọt, sinh ý tương đối khá, so với đi làm ở Xưởng Phú Lâm thì tốt hơn nhiều."
Vừa nói chuyện, Từ Tam Lăng đã từ trong áo gió móc ra ba thứ bày trên bàn, hai thanh chùy thủ, một thanh đao dài chừng 1.5 thước, hình như dao bổ củi, lưỡi đao sắc bén tản ra một cổ hàn quang.
"Ngươi bán là Quân Đao?"
Lăng Tu hỏi, nói thật đi, giờ này khắc này, hắn sinh ra một chút kiêng kỵ đối với Từ Tam Lăng.
Từ Tam Lăng cười ha ha một tiếng, tán dương nói: "Lăng Tu huynh đệ quả nhiên là có hảo nhãn lực, không sai, ta bán chính là Quân Đao, ai bảo trước đây ta đã từng đi lính nè."
Cầm lấy một đại đao trên bàn, giới thiệu, "Đây là Khai Sơn Đao, đồ dã chiến của một tiểu đội, chủ yếu dùng để chém dây, bụi cây để mở đường, hiện tại dùng để chặt tang thi là quá thích hợp, một đao đi xuống, nhất định đầu tang thi sẽ phải đổi chỗ."
"Còn hai thanh chủy thủ này, cũng là đồ quân dụng, thích hợp cho vật lộn cận thân, ngươi biết vì sao thân đao lại có những cái rãnh này không?"
Không đợi Lăng Tu nói, Từ Tam Lăng liền giải thích, "Những thứ này là để máu chẩy ra nhanh hơn."
Lăng Tu gật đầu, thật đúng là hắn không có hứng thú với những thứ này, vì vậy lức trước hắn cũng không có tìm hiểu về những thứ này.
Từ Tam Lăng cũng không có quấy rầy hắn nữa, như một người tự nhiên đi lại trong phòng, còn mở ra cửa phòng ngủ của Lăng Tu, như chủ nhân đi vào quan sát trên dưới trái phải, điểm này để cho Lăng Tu rất phản cảm.
Sau đó, Từ Tam Lăng lại tới phòng bếp, mở bình gas ra, ngọn lửa phun lên, tiếp theo, nước uống liền tuôn ra ào ào, không khỏi mừng rỡ, hướng đại sảnh nói với Lăng Tu: "Lăng Tu huynh đệ, điều kiện nơi này thật sự là quá tốt, có gas có nước, còn có nhiều thức ăn như vậy, một người dùng thì chí ít nửa tháng không cần lo lắng vì không có đồ ăn."
Lăng Tu cười cười, cũng không đáp, Từ Tam Lăng là một người duy nhất trong thời gian ngắn ngủi để cho hắn cảm thấy phản cảm như vậy, hắn không muốn để ý nhiều, dù sao hai ngày nữa mình cũng rời đi, sau đó sẽ không còn lien hệ gì với tên này.
Lẳng lặng nhìn, tâm thần chậm rãi thoải mái hơn, nhưng ở lúc này, trong phòng bếp truyền ra động tĩnh rất lớn. Lăng Tu nhíu mày, để sách xuống đứng dậy đi tới, vừa nhìn, phát hiện Từ Tam Lăng đang dùng khí than nấu nước nóng.
"Ngươi làm gì?"
Lăng Tu quát hỏi, tràn đầy ý trách cứ, lẽ nào Từ Tam Lăng không có ý thức chủ khách hay sao?
Không nói bây giờ là Thời mạt thế, hết thảy tài nguyên sinh hoạt đều vô cùng trân quý, coi như ở lúc bình thường, một người mới quen biết chưa tới một giờ không được chủ nhân cho phép lại tự mình sử dụng đồ cả người khác, đây là để cho người ta cực kỳ phản cảm.
Bị Lăng Tu quát một tiếng, Từ Tam Lăng ngẩn người, lập tức lộ ra ua một nụ cười ngây ngô: "Lăng Tu huynh đệ, ta đã hơn một tháng không có tắm, trên người quá thúi, muốn ngươi cho mượn nơi này nấu nước nóng đẻ tắm rửa, nếu như ngươi chú ý, ta không nấu là được rồi." Nói xong, nhanh chóng đóng van lại.
Lăng Tu hít sâu một hơi, nghĩ thầm: Coi như hết, dù sao bản than cũng phải rời đi, không them để ý tới hắn nữa. tự an ủi một cái, tâm tình liền đỡ hơn một chút.
"Ngươi nên tắm rửa."
Tiếp tục mở gas tiếp tục nấu nước, làm xong những thứ này, Lăng Tu liền xoay người đi ra, đi lên mái nhà, đối với Từ Tam Lăng, mắt không thấy tâm không phiền.
Đến mái nhà, cảm giác không khí trở nên đặc biệt tươi mát, lúc này mới ý thức được, mùi trên người Từ Tam Lăng thật sự quá đậm, khiến cho toàn bộ phòng đều tràn ngập mùi lạ này. Thu thập một chút tâm tư, Lăng Tu bắt đầu tiến hành huấn luyện hôm nay.
Đầu tiên từ chống đẩy, sau bốn trăm cái, trên người đã mồ hôi đầm đìa, hai cánh tay giống bị lửa đốt vậy đau nhức không gì sánh được.
Cắn răng kiên trì, tuy nói càng ngày càng thong thả, thế nhưng vẫn tiếp tục không ngừng lại, cho đến khi xong sáu trăm cái. Nghỉ ngơi năm sáu phút đồng hồ, khôi phục một chút khí lực, Lăng Tu liền chuẩn bị tiếp tục huấn luyện.
Lúc này, Từ Tam Lăng xuất hiện ở hành lang, vẻ mặt tươi cười đi tới: "Lăng Tu huynh đệ, thì ra ngươi ở đây a, di, trên người sao chảy nhiều mồ hôi như vậy, là thận hư sao?, ha ha..."
Lăng Tu không cảm thấy đó là một việc buồn cười, ánh mắt chỉ rơi vào quần áo Từ Tam Lăng mặc thể, mang theo một khó hiểu.
Từ Tam Lăng ý thức được cái gì, giải thích: "Lăng Tu huynh đệ, thật sự là không có ý tứ, quần áo trên người ta đã nát không còn hình dáng, cho nên cầm y phục huynh đệ để mặc, ngươi yên tâm, chờ ta trở lại nơi ở liền đem quần áo này trả lại."
"Không có cần thiết, cho ngươi!" Lăng Tu thản nhiên nói, xoay người đi ra, tìm chổ ngồi xuống.
Đúng lúc này, Từ Tam Lăng trở nên dữ tợn, tựa như Độc xà phát tán ra khí tức âm lãnh.