Tối Cường Sinh Hóa Thể

Chương 153: Ý niệm ba động

Chương 153: Ý niệm ba động






Đối với Sở Ly Nguyệt mà nói, giờ khắc này thời gian là bất động, kích nổ ô tô chung quanh, xua tan đàn dơi, nguyên bản hết thảy đều đang tiến hành theo kế hoạch, nhưng tại sao lại đột nhiên xuất hiện biến cố, cái tên kia tại sao muốn xông lên?
"Vì sao, vì sao..."
Sở Ly Nguyệt không ngừng hỏi mình, chỉ cảm thấy nội tâm trống rỗng, thất hồn lạc phách, đại não đều tạm thời đình chỉ và trống rỗng.
...
"Ngăn trở chúng nó, ta nhất định phải ngăn trở chúng nó!"
Lăng Tu ngẩng đầu nhìn đàn dơi cuồn cuộn đang lao tới, khóe mắt đột nhiên trở nên như sắp nứt ra, cổ tín niệm này, tựa như một cái chìa khóa, mở ra lực lượng tiềm tàng ở trong thân thể hắn.
"Ầm"
Con ngươi yêu dị màu đỏ tươi lại xuất hiện, cả người hắn bỗng dưng tản mát ra một cổ khí thế cường đại, giống người khổng lồ cúi đầu và ngẩng đầu khiến người ta có một cảm giác áp bách nặng nề, khiến hết thảy mọi người sống sót ở đây đều có một cảm giác hít thở không thông. Một cổ ý niệm vô hình tự trong thân thể hắn bạo phát ra, cuộn trào hướng phía bốn phía.
Hết thảy người sống sót đều cảm nhận được một cổ cảm giác áp bách to lớn, thật giống như không khí đang bị cô đặc lại vậy, để cho lỗ tai bọn họ kịch liệt rung động, đầu giống như vỡ tan ra, liền ngay cả tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.
cuối cùng định thần vừa nhìn, từng người không khỏi hoảng sợ mở to hai mắt.
Đây là một hình ảnh quỷ dị rung động!
Lăng Tu đứng ở trung tâm, thân hình vẫn không nhúc nhích, cô độc, thần bí khó lường, như một tòa thần chi, để cho người ta sinh ra một cổ cảm giác quỳ bái. Mà đàn dơi thì dày đặc như nước mưa đang rơi xuống mặt đất, đều đã chết, rơi xuống đất sau đó không nhúc nhích. Lần này hình ảnh giằng co nửa phút, thi thể dơi chết trải rộng mặt đất, đen một mảnh.
... Chuyện gì xảy ra? huyết biên bức sao đều chết hết?
Những người may mắn còn sống sót bị vây ở Bắc Trấn đều nghẹn họng nhìn trân trối, chấn kinh đến nhất thời không nói được gì.
Sở Ly Nguyệt khẽ nhếch miệng, đôi mắt đẹp không nháy một cái ngắm nhìn Lăng Tu, có chút không dám tin tưởng hiện hết thấy tất cả.
Hách Trình Độ bối rối, nhìn thi thể dơi đầy đất hoảng sợ tự lẩm bẩm: "Trời ạ, đến tột cùng chuyện gì xảy ra a? Này... Đây đều là kiệt tác của đại ca sao?"
Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt té trên mặt đất cũng ngây ngẩn cả người, giật mình nhìn thân ảnh đưa lưng về phía bọn họ.
Bóng lưng quen thuộc cỡ nào a, nhưng là lại có chút xa lạ, lộ ra một cổ khí tức âm tà. Còn có, dơi ăn thịt người làm sao lại đột nhiên vỡ đầu mà chết? Cùng người này có quan hệ sao?
"Lão... Lão Lăng? Ngươi... Ngươi là Lão Lăng sao?" Trương Nhất thử kêu lên một tiếng.
Đường Tiểu Mạt cũng nhẹ nhàng nỉ non một tiếng "Món ăn tình yêu", tiêm mi cau lại, khuôn mặt xinh đẹp viết đầy chờ mong cùng lo lắng, nàng chờ mong là Lăng Tu, rồi lại sợ hãi đây là không phải.
Lăng Tu thở gấp, khôi phục khí lực, hắn không biết hắn vừa rồi làm cái gì, hắn chỉ biết là hiện tại hắn dị thường mệt mỏi, thật giống như cơ năng của thân thể bị rút sạch trong nháy mắt, mồ hôi đầm đìa, đầu choáng váng nặng trĩu, cảm giác có chút đứng không vững.
Nghe được Trương Nhất câu hỏi, hắn không khỏi quơ quơ nặng nề đầu, từ từ xoay người sang chỗ khác.
giờ khắc này đối với Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt mà nói, thời gian hình như chậm gấp mấy lần, khẩn trương làm bọn hắn hít thở không thông, làm trái tim bọn hắn muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Gương mặt trơn bóng trắng nõn, mày kiếm anh tuấn, con ngươi u ám thâm thúy, rồi lại mang theo cái mỉm cười, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, không phải là Lăng Tu thì là ai.
"Thật là... Món ăn tình yêu! ?"
Đường Tiểu Mạt sửng sốt, trợn to mắt, vẫn không nhúc nhích ngắm nhìn người nam nhân trước mắt này, thật giống như đang nằm mơ, cảm giác không chân thật.
Lăng Tu tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng trong lòng là rất tức giận, chỉ vào Đường Tiểu Mạt liền trách mắng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi vừa rồi phát thần kinh cái gì? Ngươi có biết hay không..."
Lời còn chưa dứt, Đường Tiểu Mạt đã khóc lớn bò dậy từ dưới đất, nhào vào trong ngực của hắn, ôm hắn thật chặt. Dù cho hiện tại chỉ là mộng, nàng cũng muốn liều lĩnh bắt lấy nó.
"Món ăn tình yêu, ta rất nhớ ngươi, ô ô ô..." Đường Tiểu Mạt vùi vào trong lòng Lăng Tu, khóc thất thanh.
Lăng Tu đứng hình, trong lòng chảy xuống qua một dòng nước ấm, có thể gặp lại Đường Tiểu Mạt lần thứ hai, hắn cũng dị thường hài lòng, tựa như ảo mộng, không chân thật. Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ vươn tay, nhẹ nhàng đập sau lưng Đường Tiểu Mạt an ủi nàng.
Trương Nhất đứng lên từ dưới đất, hung hăng tát mình một bạt tai, đau rát để cho hắn sững sờ, chợt liền hưng phấn kích động cười ha hả: "Không phải là mộng, ha ha ha... Ca không phải là đang nằm mơ, là thật, đây đều là thật!"
Sau đó không quan tâm, trực tiếp là chạy tới cùng ôm Lăng Tu tới, Đường Tiểu Mạt ở phía trước, hắn thì ở phía sau, ngay từ đầu là cười to, sau là cuồng tiếu, cuối cùng liền lại biến thành khóc.
Lăng Tu cũng đắm chìm trong vui sướng tương phùng, chỉ là còn chưa kịp hảo hảo hưởng thụ phần vui sướng này, hắn liền bất tỉnh.

Chờ khi tỉnh lại, Lăng Tu phát hiện mình đang nằm ở phía sau xe SUV, làm hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên chính là, Đường Tiểu Mạt ngồi ở đó, một đôi mắt trong veo như nước thâm tình ngắm nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp cách hắn không tới 10 cm, lổ mũi của hai người gần như muốn đụng vào nhau.
"Món ăn tình yêu ngươi đã tỉnh!" Đường Tiểu Mạt mừng rỡ vạn phần cười lên, lộ ra hai hàng răng chỉnh tề.
Lăng Tu gật đầu, muốn ngồi dậy.
Đường Tiểu Mạt nhanh chóng dìu hắn lên, sau đó tự nhiên ôm cánh tay hắn ngồi ở bên cạnh hắn, đầu dưa cũng dựa vào đầu vai hắn. Dường như còn chưa hồi lại tinh thần từ khi gặp lại Lăng Tu, chu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Món ăn tình yêu, có thể gặp lại được ngươi thật tốt, ta cùng biểu ca đều cho là ngươi chết mất rồi!"
"Đông"
Lăng Tu không chút khách khí gõ ở trên đầu nàng một cái, tức giận trách mắng: "Đường Tiểu Mạt, ngươi có biết nói chuyện hay không? Cái gì mà chết hay không chết!"
Đường Tiểu Mạt cảm thấy tất cả đều rất thân thiết, hoài niệm, trong hai mắt nổi lên một tầng sương mù, điềm đạm đáng yêu nhìn Lăng Tu nói: "Món ăn tình yêu, ngươi gõ ta nhiều vài cái có được hay không?"
"..." Lăng Tu thật sự là không biết nên nói cái gì.
Kế tiếp, Lăng Tu mới biết được bọn họ đã ra khỏi Bắc Trấn, dù sao chỗ đó quá kinh người, ai cũng không biết có còn huyết biên bức hay không.
Hắn, Đường Tiểu Mạt, Sở Ly Nguyệt ngồi chung một chiếc xe, lái xe là Sở Ly Nguyệt, mà Trương Nhất cùng Hách Trình Độ thì một chiếc khác, đi theo phía sau. Về phần người sống sót bị nhốt ở Bắc Trấn, sau khi thoát khốn liền như một làn khói chạy không còn bóng dáng.
"Ngươi bây giờ cảm giác thế nào?" Sở Ly Nguyệt từ bên trong kính chiếu hậu trong nhìn Lăng Tu, bình thản lên tiếng hỏi.
"Đã không sao."
Lăng Tu cười khẽ đáp, ngoại trừ thoáng có chút suy yếu cùng mệt mỏi, hắn lại không có cảm thấy thân thể có khó chịu gì.
Đơn giản một hỏi một, hai người liền không có nói gì tiếp.
Nhưng trong xe vẫn náo nhiệt, Đường Tiểu Mạt phát huy sở trường đặc biệt của nàng, bắt đầu giảng chuyện nàng và Trương Nhất sau khi tách khỏi Lăng Tu.
Gặp qua thi triều kinh khủng, cũng đã biết lực phá hoại kinh người của S3, còn thấy được sự tình người ăn thịt người...
Nàng kể rất sinh động, Lăng Tu cùng Sở Ly Nguyệt nghe được mà long mày lúc thì chau lại lúc thì dãn ra.
Sau khi nghe Đường Tiểu Mạt nói xong, Lăng Tu vui mừng phun ra một hơi thở, Đường Tiểu Mạt nói có lẽ ít khoa trương, nhưng nàng và Trương Nhất tuyệt đối cũng đã trải qua cửu tử nhất sinh, ba người bọn họ có thể gặp lại, thật coi như là kỳ tích rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất