Chương 203: Tàn ngược chi Thương
Mưa vẫn rơi, máu đã chẩy!
Sau khi chém rớt năm người, Lăng Tu tiếp tục đi đến hướng trung tâm chỉ huy, dao gâm ở trong tay, máu loãng theo mũi dao rơi từng giọt trên mặt đất.
"Mở ra!"
Hai chữ, lại lộ ra một cổ lãnh ý để cho linh hồn người ta run rẩy, như là đến từ Địa Ngục, không có chút tình cảm nào.
Năm người bộ hạ của Đặng Tùng chết thảm trong nháy mắt đã làm khiếp sợ bọn họ, lúc này càng cảm giác sống lưng mát lạnh, đúng là sinh ra một tia sợ hãi. Nhưng ý thức đến phe mình có năm mươi người, trong tay còn có có súng, những thứ sợ hãi này cũng tiêu tán rất nhanh.
"Mẹ nó, lên mười cái, giết chết hắn!" Đặng Tùng nắm chặt nắm tay, giận dữ hét.
Hắn không muốn giải quyết nhanh Lăng Tu, như vậy thật không có ý tứ, hắn phải từ từ dằn vặt Lăng Tu đến chết, như vậy mới có thể tiết mối hận trong lòng hắn.
Mười tên hờ hững tập sát tới, bọn họ đều là quân nhân tâm huyết mười phần, làm sao có thể bị lời của Lăng Tu dọa. Mười người động tác rất nhịp nhàng, như thích khách huấn luyện nghiêm chỉnh.
"Á a ~ "
Lăng Tu hét lớn một tiếng, cầm theo dao gâm nhuốm máu lao lên.
Ngày hôm nay ai dám cản trở hắn, hắn liền giết người đó!
Trong mắt tuôn ra sát khí, mỗi một lần dao gâm chém ra đều phải nhìn thấy máu. Y phục trên người từ từ bị máu tươi nhuộm đỏ, đây toàn là máu đối phương.
Hắn tựu như sói đói xông vào bầy dê, tùy ý tàn sát lấy.
"Mẹ nó ~ còn có loại chuyện này!"
Thấy bộ hạ mình liên tiếp ngã trong vũng máu, Đặng Tùng không thể tin được cười lên, mười quân nhân huấn luyện đối chiến nghiêm chỉnh, lại vẫn rơi vào hạ phong, bị đối phương chém giết như dê con, đây tuyệt đối là châm chọc lớn nhất đối với hắn.
"Thêm mười người, lão tử cũng không tin chặt không chết hắn!" Đặng Tùng Tỉnh hồn lại trừng lớn hai mắt điên cuồng hét lên.
"Vâng!"
Lúc này lại có mười tên gia nhập chiến đấu.
Lăng Tu hơi cảm thấy cật lực, liên tục bại lui. một tên trong đó huy động, hung hăng chém vào phần lưng hắn.
"Phốc xuy ~ "
Một đạo vết thương dài ba mươi centi mét xuất hiện, máu tươi tuôn ra không ngừng.
Kéo đau nhức nảy lên đại não, Lăng Tu quỳ một chân trên đất, dùng dao gâm chống mặt đất, mới khiến cho thân thể của chính mình không có ngã xuống. Mười mấy bộ hạ Đặng Tùng lúc này nắm lấy cơ hội, lộ ra vẻ hung ác độc địa hung hăng đi lên.
Lăng Tu giơ tay lên lau máu tươi tràn ra khóe miệng, cắn răng một cái, như giống như dã thú gào thét một tiếng đột ngột đứng lên từ mặt đất, một cước liền đem xông đến tên trước mặt đạp bay ra ngoài năm sáu thước, tiếp theo trở tay đâm một cái, dao gâm bén nhọn băng lãnh, trực tiếp xuyên vào mi tâm một gã khác.
Sau đó lại lần nữa xung phong liều chết vào đoàn người phất tay chém liên tục, dao gâm ngang dọc như thường, giống như gió xoáy gào thét, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục, ngón tay, tay, cánh tay, đều bị dao gâm chặt rớt.
Mùi máu tươi nồng nặc rất nhanh bao trùm không gian, nước trên mặt đất đều bị máu tươi nhiễm đỏ.
Phùng Dũng cùng bộ hạ nhìn thấy một màn này đều nghẹn họng nhìn trân trối, trên mặt là sợ hãi khiếp sợ, thời khắc này tràng cảnh này, ngay cả không phải là thây phơi khắp nơi, vậy cũng tuyệt đối có thể nói là máu chảy thành sông, bọn họ khó có thể tưởng tượng, một nhân loại làm sao có thể cường hãn đến loại tình trạng này?
Kinh ngạc qua đi, Phùng Dũng cũng âm thầm nắm chặt tay, trong mắt tràn đầy vẻ bi thống, tuy rằng Lăng Tu thân thủ cường hãn ngoài dự liệu của hắn, nhưng hắn biết, Lăng Tu vẫn đang giãy dụa không khác dã thú là bao, bởi vì Đặng Tùng tuyệt đối sẽ không để cho hắn lại tiếp tục giết đi xuống như vậy.
"Phanh ~ "
Ở thời điểm Lăng Tu đánh chết người cuối cùng xông lên, một cái tiếng nổ vang bén nhọn xé rách bầu trời đêm, rất mạnh bay tới đâm vào chân trái Lăng Tu. Nhất thời đau nhức ùa ra toàn thân, thân thể Lăng Tu mất đi cân đối, một chân quỳ gối trên mặt đất.
Ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy Đặng Tùng giơ một khẩu súng nhắm vào chính bản thân, miệng còn đang bốc lên khói thuốc súng màu trắng.
"Phanh ~ "
Đặng Tùng lại là một, đánh vào hắn đùi phải.
Lăng Tu khó bảo trì đứng thẳng, ngã sấp trên mặt đất.
"Rầm ~ "
Thân thể đập lên vô số bọt nước, trên người đầy vết thương, có sâu tới xương.
"Lăng huynh đệ!" Phùng Dũng nhịn không được đi lên.
Bộ hạ của hắn nhanh chóng ngăn cản hắn: "Không thể a đội trưởng, Đường Quốc Mạnh đúng là quyết định muốn giết Lăng huynh đệ, để cho Lăng huynh đệ làm bạn cùng Đường cô nương, ngươi xông lên ngăn cản là không thích hợp a."
Nghĩ đến mệnh lệnh Đường Quốc Mạnh, nghĩ đến chính bản thân có thân phận quân nhân, tâm tình Phùng Dũng chậm rãi bình phục lại, cuối cùng ánh mắt ảm đạm cúi đầu, hai mắt đỏ một vòng.
...
Đặng Tùng ném súng cho một người bộ hạ bên cạnh, chậm rãi đi tới trước mặt Lăng Tu, từ trên cao nhìn xuống, dùng một loại nhãn thần miệt thị nhìn Lăng Tu.
Cố ý âm dương quái khí nói: "Ai ui, đây không phải là Lăng huynh đệ sao? Trễ như thế không đi ngủ, chạy đến nơi đây giết hơn hai mươi huynh đệ của ta, nhưng thật sự là có chút không thể nào nói nổi a!"
"Cút!"
Lăng Tu cắn răng quát lên, miệng mũi tràn đầy máu, trên người đau đớn gần như để cho hắn ngất đi.
"Cút? Ngươi gọi lão tử cút?"
Đặng Tùng nghĩ như là nghe được chuyện cười buồn cười nhất trên thế giới.
Sắc mặt chợt trầm xuống, bỗng nhiên nhấc chân hung hăng đạp mu bàn tay Lăng Tu, cứng rắn để giày quân đội đạp đầu mẩu thuốc lá không có tắt dùng sức nghiền đạp.
Toàn tâm đau đớn để cho Lăng Tu cũng hít một hơi, tay kia nắm tay đánh tới bắp chân Đặng Tùng.
Đặng Tùng nhảy về phía sau, cười hắc hắc nói: "Không sai, mẹ nó bị thương nằm như chó, lại còn có năng lực hoàn thủ!"
Nói xong, khom lưng, nhặt dao gâm Lăng Tu làm rơi trên mặt đất cho lên, đặt ở trước mắt vẻ mặt buông lỏng giám định và thưởng thức.
Lăng Tu gắt gao nhìn hắn chằm chằm, tay trái đã sưng lên lên, không nhịn được đang rung động kịch liệt.
Đón nhận ánh mắt của hắn, Đặng Tùng có cảm giác nhi7 bị dã thú để mắt tới. Hắn cực kỳ chán ghét loại cảm giác này, sau khi tĩnh hồn lại thì giận dữ, dao gâm bỗng nhiên đâm.
"PHỐC "
Từ xuyên qua mu bàn tay trái Lăng Tu, đem tay Lăng Tu đinh trên mặt đất.
Đau nhức xé rách linh hồn nhất thời vọt tới đại não, bộ mặt Lăng Tu vặn vẹo, trán nổi lên gân xanh, tròng trắng mắt đầy tơ máu, trong cổ họng phát sinh từng tiếng trầm muộn thống khổ.
"Mẹ nó thực sự là thiết cốt nha, như vậy cũng có thể nhịn không la một tiếng!"
Đặng Tùng âm tiếu nói, chợt nắm chặt dao gâm, xoay chuyển hai bên, để cho Lăng Tu vô cùng hưởng thụ cảm giác đau đớn.
"A ~ "
Lăng Tu cuối cùng không nhịn được kêu thảm thiết, máu loãng tùy ý tuôn ra từ vết thương, toàn bộ Thân bắt đầu co quắp.
Nhìn hắn thống khổ như thế, Đặng Tùng hưng phấn liếm môi một cái, điên cuồng cười nói: "Cầu ta, đến, nhanh cầu lão tử tha cho ngươi a, chúng ta là bằng hữu, chỉ cần ngươi mở miệng cầu ta, ta nhất định buông tha ngươi, hắc hắc hắc..."
Lăng Tu chỉ lạnh lùng nhìn hắn, hắn vẫn đè nén một ý niệm giết chóc ở sâu trong nội tâm, bởi vì hắn sợ chính bản thân mất lý trí có thể quên đi cứu Đường Tiểu Mạt. Nhưng bây giờ, hắn không cách nào ức chế được nữa, nếu mà Đường Tiểu Mạt chết, hắn thề phải giết sạch mọi người trong căn cứ vày, chôn cùng nàng.
Đặng Tùng rất không nhịn được loại không khuất phục này, ánh mắt đạm mạc, điều này làm cho hắn hết sức không thoải mái, cũng có loại cảm giác bị thất bại. Nhất thời là mất đi hứng thú dằn vặt Lăng Tu, rút dao ra đứng lên.
"Trừng mẹ ngươi ~ , đi tìm chết sao?!"
Một cước hung hăng đá vào đầu Lăng Tu, Lăng Tu lúc này xoay một trăm tám mươi độ trên không trung, biến thành trạng thái nằm ngửa, lỗ mũi và trong miệng phun máu tươi.
Hết thảy đều yên tĩnh lại, thống khổ thâm trầm hô hấp đều không nghe được, khắp không gian, chỉ có nước mưa rơi trên mặt đất.
Phùng Dũng mặt xám như tro tàn, hắn làm sao có thể không biết thực lực của Đặng Tùng, một cước kia trực tiếp đá vào đầu, hơn nữa Lăng Tu sớm đã thương tích đầy mình, Lăng Tu không có khả năng còn sống.