Chương 39: Có đau hay không a
Trịnh Tiền thân cao chừng một thước chín, dáng dấp dị thường khỏe mạnh, khi nhìn thấy nhị ca Trịnh Đông bị Lăng Tu giết chết, hắn tựa như một đầu Man Ngưu phát cuồng, vươn bàn tay khổng lồ hung hăng chụp vào cổ Lăng Tu, ý đồ muốn bóp chết Lăng Tu.
Nếu ở trước Thời mạt thế, đối mặt với người giống như Trịnh Tiền, Lăng Tu chỉ biết thất kinh xoay người chạy trốn, thế nhưng, nhiều lần chạy qua lại giữa lằn ranh sinh tử, điều này làm cho hắn trở nên càng bình tĩnh, tỉnh táo, quyết đoán. Cho nên, khi Trịnh Tiền chộp tới hắn thì, hắn vẫn như cũ mặt không chút thay đổinào, chủy thủ trong tay hung hãn đâm ra, xuyên qua cánh tay Trịnh Tiền.
"A..."
Vẻ mặt Trịnh Tiền cứng đờ kêu thảm thiết lui ra.
Bị một tên gầy yếu đâm bị thương, Trịnh Tiền cảm giác không phải là kinh khủng và sợ hãi, mà là phẫn nộ tột đỉnh.
"Aba Aba!"
Hắn dữ tợn quát lên, gào thét lớn muốn đạp Lăng Tu. Chỉ là hắn còn chưa có làm được gì, tay phải Lăng Tu như Quỷ Trảo, trong nháy mắt đã tóm cổ của hắn, như một cái kiềm thép giữ cổ họng của hắn, sau đó nhấc hắn lên từ dưới đất giơ lên.
Mới vừa đi xuống xe Trịnh Hà thấy một màn như vậy, nhất thời cũng hít một hơi thật sâu, hắn cũng không dám tin, Lăng Tu có vóc người gầy yếu như vậy mà có thể dùng một tay nhấc Trịnh Tiền lên, Trịnh Tiền nặng chừng hơn hai trăm cân a, đây quả thực là không cách nào tưởng tượng được.
Nhưng vào lúc này, Lăng Tu ném Trịnh Tiền xuống mặt đất, lực lượng rất bá đạo, để cho Trịnh Tiền không chống lại được.
"Răng rắc "
Gáy Trịnh Tiền chấm đất trước, dưới va chạm kịch liệt, cột sống cổ không chịu nổi lực lượng khổng lồ mà phát sinh một tiếng gãy trong vắt, Trịnh Tiền phun ra một ngụm máu tươi rồi ngất đi.
Lăng Tu buông cổ Trịnh Tiền ra, cau mày nhìn tay phải mình, lộ ra vẻ không giải thích được, bản thân không chỉ có lực lượng thân thể mạnh mẽ, ngay cả ý thức cũng có biến hóa không nhỏ. Vừa mới dùng chủy thủ đâm xuyên cổ Trịnh Đông, lại bóp cổ Trịnh Tiền rồi ném hắn xuống mặt đất, tất cả những thứ này, phảng phất đều là một loại bản năng bẩm sinh vậy, loại cảm giác này rất giống với cảm giác giết tang thi vậy.
"Lăng lạnh lùng cẩn thận a!"
Xa xa Đường Tiểu Mạt đột nhiên chỉ vào phía sau hắn lớn tiếng kêu lên, sắc mặt sợ đến trắng bệch như tờ giấy.
Lăng Tu xoay người nhìn lại, đang đón nhận ánh mắt hung ác độc địa của Trịnh Tiền, khóe mắt như sắp nứt ra mặt.
"Tiểu súc sinh, ngươi đi chết!"
Trịnh Tiền bóp cò súng, "Hưu" một tiếng một mũi tên bay ra.
Lăng Tu không có phản ứng kịp, tên cũng đã đâm vào vai trái của hắn, sau đó xuyên ra sau lưng, máu tươi chảy ra, nhiễm đỏ cả cái áo, một cảm giác đau nhức nảy lên đại não, tay phải hắn nhấn lên vai trái, để hóa giải cảm giác đau đớn kịch liệt này.
"Trong một hơi thở giết chết Nhị đệ cùng tam đệ, tiểu súc sinh ngươi đúng là để cho ta thất kinh a, đáng tiếc than thủ ngươi có tốt thế nào đi nữa, thì có địch nổi cung nỏ trong tay ta không
Lão nhị cùng lão tam đã chết, trên mặt Trịnh Tiền nhưng không có một điểm bi thương, trái lại còn tràn đầy hưng phấn cùng điên cuồng, "Thế nào, tư vị không dễ chịu sao? Ngươi yên tâm, thúc không có hứng thú đối với nữ nhân, chờ giết ngươi xong, thúc lại giết bạn gái ngươi, cho cáccó ngươi chết cũng có thể làm một đôi tình lữ, nga không đúng, là người yêu, ha ha ha..."
Nói xong, lại lấy ra một mũi tên gài vào dây nỏ, khi lực chú ý của hắn ở trên cây nỏ, trên người Lăng Tu đột nhiên bộc phát ra một cổ lệ khí hung mãnh, hắn rút mũi tên bên vai trái ra, vọt tới giống một đầu sói đói, trong chớp mắt liền đến trước mặt Trịnh Tiền.
Trịnh Tiền chỉ nhận thấy được một cổ khí tức lãnh liệt kéo tới, ngẩng đầu lên liền đón nhận vẻ mặt lạnh lung của Lăng Tu, khuôn mặt như phủ đầy sương lạnh. Biến cố bất thình lình này làm hắn mất cả hồn vía, theo bản năng liền muốn bóp cò. Thế nhưng đã muộn, Lăng Tu hóa thân thành tử thần, trong tay cầm mũi tên dính máu đâm vào huyệt Thái Dương của hắn, trực tiếp đi qua não, chấm dứt tính mạng của hắn trong sát na.
Sauk hi giải quyết Trịnh Tiền, Lăng Tu giống như bị kiệt sức vậy, lung lay lắc lư đứng không vững, ho khan vài tiếng, cuối cùng đơn giản dựa vào thành xe, mượn chiếc xe chống đỡ mới không có ngã xuống. Quay đầu nhìn lại, phát hiện Đường Tiểu Mạt còn ngây ngốc đứng tại chỗ, hiển nhiên còn không có phản ứng kịp.
"Đường Tiểu Mạt, ngươi thân là hộ sĩ nhưng chỉ đứng ở đó trơ mắt nhìn bệnh nhân chảy máu sao?" Lăng Tu trách cứ.
Nghe nói thế, Đường Tiểu Mạt như mới tỉnh mộng mà chạy tới, sau đó đỡ lấy Lăng Tu, nước mắt lưng tròng tuôn ra: "Lăng lạnh lùng, ngươi... Ngươi thế nào? Ngươi có sao không?"
"Không chết được!"
Lăng Tu rất tức giận, nhưng vào lúc này, ánh mắt của hắn bỗng dưng phát hiện, màu da Trịnh Đông và Trịnh Tiền đang thay đổi với tốc độc mà mắt thường có thể thấy được, thân thể đang run động, máu đen như mực đang trào ra từ trong miệng.
Rất rõ ràng đây là tang thi hóa!
Thế nhưng, bản thân dùng chủy thủ chưa hề dính qua Virut X, thậm chí vì có thể cắt thịt sống, hắn còn tiến hành hơ lửa để tiệt trùng mà, nhưng vì sao Trịnh Đông và Trịnh Tiền lại chuyển biến thành Tang Thi?
Lăng Tu liền tạm thời quên đi đau đớn, hắn đem Khai Sơn Đao ném cho Đường Tiểu Mạt.
"Làm gì?" Đường Tiểu Mạt nghi ngờ hỏi.
"Đi giết chúng nó!" Lăng Tu chui vào trong xe nằm xuống, khôi phục một chút khí lực.
Thấy Trịnh Đông và Trịnh Tiền đang thi hóa, Đường Tiểu Mạt liền phục hồi lại tinh thần, có kinh nghiệm giết tang thi rồi, nàng cũng không kinh hoảng, chạy tới dùng Khai Sơn Đao xuyên qua đầu bọn họ.
Tiếp theo, liền nhanh chóng chạy về xử lý vết thương cho Lăng Tu.
Khi Lăng Tu cởi y phục xuống, lộ ra hai lỗ máu ở vai trái cùng phía sau lưng thì, Đường Tiểu Mạt liền hết hồn, hỏi: "Lăng lạnh lùng, ngươi có đau hay không a?"
Lăng Tu hung hăng trừng nàng: "Nói nhảm!"
Đường Tiểu Mạt mím môi một cái, lấy ra bông băng, thận trọng lau vết máu chung quanh, thế nhưng, nàng cũng không dám dùng nước khử trùng, trong tay cầm nước khử trùng nhưng chậm chạp không giám làm.
"Ngươi làm sao vậy?" Lăng Tu hỏi nàng.
"Không có... Không có gì..." Đường Tiểu Mạt nhỏ giọng nói.
"Vậy cũng chớ bần thần, nhanh lên!"
"Nga "
Đường Tiểu Mạt nhẹ nhàng trả lời một tiếng, cầm nước khử trùng chậm rãi đưa tới gần vết thương của Lăng Tu, nhưng vẫn không có đổ xuống.
Lăng Tu cũng không nói nhiều, không nói hai lời, đoạt lọ nước khủ trùng từ trong tay nàng, khi Đường Tiểu Mạt kinh hoảng thì đã tự đổ lên vết thương. Nhất thời, một cảm giác đau đớn như xé rách linh hồn bao trùm toàn thân, đau đến nỗi thân thể Lăng Tu như bị kéo căng, cơ thịt trên mặt cũng giựt lien tục, tuy rằng cắn chặt răng, nhưng vẫn phát ra tiếng rên thống khổ.
Đường Tiểu Mạt thấy mà đau lòng, nước mắt lại tuôn ra, nàng bắt đầu tự trách mình, nếu không phải mình muốn đi nhờ xe, cũng sẽ không phải đối đầu với ba người kia, Lăng lạnh lùng cũng sẽ không trúng tên, tất cả, đều là do nàng.