Chương 4: Xỏ xuyên qua đầu
Cách cửa sắt, lại một lần nữa đối mặt cùng tang thi, hai khuôn mặt hư thối gần trong gang tấc tản mát ra mùi tanh tưởi nồng nặc, Lăng Tu nhịn không được phải ngừng thở, sinh ra một ý nghĩ muốn lùi bước.
Nhưng trong xương cốt lại phát ra một ý chí không chịu thua để cho hắn cố định đứng tại chỗ, không nháy mắt nhìn thẳng vào chúng nó.
Nhìn thấy người sống, hai con tang thi này phát ra những tiếng gào khan khàn, thanh âm tràn ngập khát vọng đối với máu tươi.
Lăng Tu vốn tưởng rằng chúng nó sẽ chộp tới hướng bản thân, trên thực tế lại không có như vậy, vừa nhìn, mới phát hiện ở khuỷu tay cẳng tay hai con tang thi này đã bị bẻ gãy, dính lại với cơ thể bởi một chút da thịt, cho nên cẳng tay đang lủng lẳng đung đưa.
"Xem ra là thời điểm đóng cửa vừa rồi đã bẻ gãy cánh tay bọn nó!" Lăng Tu thầm nghĩ trong lòng.
Tay bị bẻ gẫy, lại cách một tầng cửa sắt, hai con tang thi này không khác gì độc xà bị rút răng nanh, đã không còn uy hiếp gì? Lăng Tu không khỏi trấn tĩnh thêm.
Hô! ! !
Thở một hơi thật dài, ánh mắt Lăng Tu bỗng dưng hiện lên ánh màu đỏ đầy huyết sát, hoặc là không làm, hoặc là lấy mui thượng đâm vào đầu hai con tang thi.
Hắn biết khi công kích bộ vị khác thì sẽ rất khó có giết chết bọn tang thi này, nửa tháng trước cảnh sát đã dùng tính mạng quý giá để chứng thực điểm này, đương nhiên, hắn cũng không biết công kích đầu tang thi có hữu hiệu hay không, nhưng dù sao cũng phải thử xem, hắn cũng không tin những tang thi này giết không chết .
"PHỐC "
Đâm một cái có thể nói là đầy kình lực, hơn nữa thân thể tang thi đã hư thối gần hết, cây thương bằng gỗ xuyên qua đầu nam tang thi rất dễ dàng, trực tiếp xuyên ót nam tang thi.
Ngay khi xuyên qua đầu nam tang thi, một mùi hôi thối nồng nặc xông vào mũi, tựa như cá chết đầy giòi bọ ở gần mũi.
Thúi quá!
Lăng Tu thiếu chút nữa muốn nôn ra, bất quá để cho hắn tạm thời quên mất mùi hôi thối chính là, sau khi nam tang thi bị xuyên qua đầu liền yên tĩnh, thân thể tựa như một bãi thịt nát đổ xuống đất. Lăng Tu thuận thế rút ra cây thương ra, trong lòng không ức chế được hưng phấn, ngay cả sợ hãi cũng đều tan thành mây khói, như vậy liền giết chết được tang thi, hắn cảm giác tang thi cũng bất quá chỉ có như vậy, cũng không quá đáng sợ.
"Tê... A..."
Nữ tang thi phát ra thanh âm để cho Lăng Tu nhìn về phía nó, khát vọng đối với huyết nhục khiến cho nữ tang thi không ngừng va chạm vào cửa sắt, cánh tay bị bẻ gãy đang lắc một cách điên cuồng, nó dán chặt vào cửa sắt, miệng há ra hết cỡ, trong miệng chảy ra một chất dịch màu đen dính lên cửa sắt.
Lăng Tu dung theo cách cũ, kết thúc sinh mệnh nữ tang thi, bất quá hắn là người mới, thời điểm đâm khó tránh khỏi không được chuẩn xác, vốn nên đâm vào mi tâm nữ tang thi thì mũi thương lại đâm cào con mắt trái, sau khi cây thương rút ra, hốc mắt trái nữ tang thi biến thành một cái lỗ thủng sâu hoắm, huyết dịch đen sẫm sềnh sệch chậm rãi chảy ra từ bên trong.
Tuy nói là tang thi, nhưng chúng nó vốn là nhân loại, vẫn là thi thể của con người, nhìn chúng nó, trong lòng Lăng Tu đầy hàn khí.
"Đăng "
Cây thương bằng gỗ lại rơi trên mặt đất.
Lăng Tu mệt lả ngồi dưới đất mà thở gấp, hai tay chống về phía sau, duỗi thẳng một chân, cái chân còn lại thì cong lấy, cây thương bằng gỗ nằm ở một bên, mũi thương dính đầy vết máu đen sẫm tanh hôi.
Hắn chậm rãi quan sát hai cỗ thi thể ngoài cửa bảo vệ, mặt bọn họ nhìn thật là đáng sợ, móng vuốt rất sắc bén, da thịt thì lõm vào trong, lộ ra tất cả khớp xương, nhớ tới thi thể nam tử nửa tháng trước bị mổ bụng, Lăng Tu liền nổi da gà.
Phục hồi lại tinh thần, mùi hôi thối này thực sự quá nồng, Lăng Tu cuối cùng không nhịn được, chạy vào buồng vệ sinh mà nôn mửa, ngay cả mật cũng đã ói ra.
Đem cây thương bằng gỗ ra rửa hết vết máu, ngồi xuống ghế sa lon, Lăng Tu bỗng dưng nghĩ đến, hai con tang thi ở ngoài, không phải là hàng xóm sát vách chứ?
Nói tới hai hàng xóm này, Lăng Tu liền không nhịn được cau mày lắc đầu, luôn mở karaoke tới nữa đêm, còn hàng ngày không đóng cửa mà làm chuyện nam nữ, không để ý tới người khác. Lăng Tu có thể nói là chịu đủ rồi, nếu không phải còn chưa tìm được phòng ở thích hợp, hắn đã sớm dọn ra ngoài rồi.
"Được rồi, nói không chừng căn phòng của bọn họ còn có đồ ăn!" Lăng Tu nhãn tình sáng lên, đứng lên từ trên ghế salon.
Cảm giác đói bụng thật sự là rất khó chịu, sau khi hạ quyết tâm, Lăng Tu liền cầm cây thương bằng gỗ lên, lại một lần nữa mở cửa phòng.
Lúc này đây, hắn muốn đi ra khỏi cánh cửa bảo vệ.
Hướng ra ngoài nhìn một chút, quả nhiên cánh cửa căn phòng cách vách đang được mở, hai con tang thi ở cửa nhà mình chính là từ đó đi ra. Hít một hơi thật sâu, Lăng Tu mở khóa cánh cửa bảo vệ, thử đẩy một cái hướng ra phía ngoài, kết quả cánh cửa bảo vệ vẫn không nhúc nhích, hai cỗ thi thể tang thi đã chặn lại cánh cửa bảo vệ.
"Xem ra muốn đi ra ngoài thì đầu tiên phải đem chúng nó cho ra!" Lăng Tu cúi đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn thi thể tang thi.
Mạnh mẽ đẩy cánh cửa bảo vệ ra là có thể làm đạt được, nhưng làm như vậy khó tránh khỏi sẽ làm ra động tĩnh rất lớn, trời biết trong hành lang có tang thi đang lảng vãng hay không, Lăng Tu cũng không muốn cửa nhà bị một đám tang thi tới thủ hộ.
Hắn quay ngược về phòng, vòng trở lại sau đó, hai tay đã đeo lên găng tay giặt quần áo.
Ngồi xổm xuống, hai tay luồn qua lan can sắt cánh cửa bảo vệ, đẩy thi thể tang thi hướng ra phía ngoài.
Bận ịu một lúc lâu, thật vất vả mới đẩy hai cỗ thi thể tang thi ra một khoảng cách, để có thể mở cánh cửa ra một khoảng cách nhất định. trước khi đi ra, Lăng Tu không quên cái chìa khóa mang ở trên người, đây là một loại thói quen, mà nguyên nhân dưỡng thành loại thói quen này là từ việc quên chìa khóa mà không vào được nhà, hơn nữa giáo huấn này còn không chỉ một lần.
Vừa mới bước ra cánh cửa bảo vệ kia, liền cảm giác được một cổ khí lạnh tập vào mặt, phảng phất khắp nơi đều là nguy hiểm, nguy cơ tứ phía.
Đầu tiên Lăng Tu nhìn xuống hành lang, không nhìn không biết, vừa nhìn liền dọa hắn giật mình, trong hành lang, đúng là có bảy tám tang thi đang lảng vãng, chúng nó đều đang di chuyển ở ên dưới, không thiếu một khuôn mặt quen thuộc.
"Hoàn hảo vừa rồi không có mạnh mẽ đẩy cánh cửa bảo vệ ra!"
Lăng Tu âm thầm cảm thấy may mắn vì quyết định của chính mình, nếu như bị bảy tám tang thi ngăn ở trước của phòng, cảnh tượng này chỉ suy nghĩ một chút cũng làm cho da đầu tê dại.
Nhìn hướng gian phòng cách vách, Lăng Tu thận trọng bước chân đi vào, nghĩ thầm: Chỉ cần không làm ra động tĩnh quá lớn, nhưng tang thi ở hành lang tầng trệt cũng sẽ không phát giác được hắn mà chạy tới đây.
Đương nhiên, là hắn tự ta an ủi mình, ai có thể đảm bảo đám tang thi sẽ không đột nhiên đi tới đây đâu nè?
Lăng Tu nơm nớp lo sợ, mồ hôi lạnh chậm rãi tuôn ra.