Chương 86: Đánh mất lý trí
Cửa chính quán rượu bị đâm thủng, hành lang chỗ rẽ lập tức xuất hiện hơn mười con Tang thi loại D, trên đầu chúng nó trơ trọi có thể nhìn thấy cả đại não, dựa vào tứ chi bò cực nhanh trên mặt đất.
Ba người Lăng Tu đều nín thở, cả người giống như hóa đá đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tang thi loại D đến gần, khi ánh mắt bọn hắn ngưng lại trên người, qua lại quan sát trên dưới, càng mở miệng đầy răng nanh, gào trầm thấp.
Trương Nhất khẩn trương đến lòng bàn tay phun ra mồ hôi lạnh, đáy lòng nói: Ta là người ẩn hình, ta là người ẩn hình, ta là người ẩn hình...
Đường Tiểu Mạt đồng dạng cũng khẩn trương vạn phần, không tự chủ được đi tới bên người Lăng Tu. Nàng cử động này, lập tức khiến cho một con tang thi loại D chú ý, há miệng to như chậu máu, vọt tới trước mặt nàng rống lớn gọi, nước dãi phun tung toé, Đường Tiểu Mạt sợ đến suýt nữa liền kêu lên.
Mà lúc này, hai đầu Tang thi loại S cũng đấu đá lung tung chạy tới, bị chúng nó tàn phá, hàng rào bảo vệ hành lang tửu lâu phát sinh tiếng "Kẽo kẹt kẽo kẹt".
S2 không có phát giác được dị dạng của ba người Lăng Tu, tánh khí nóng nảy không khỏi làm nó điên cuồng hét lên một tiếng, trực tiếp đập vào đây. Lăng Tu nhanh chóng lôi kéo Đường Tiểu Mạt cùng Trương Nhất dính sát tường, mà Tang thi loại D nhanh chóng thối lui, bị S2 đánh bay.
Có vài đầu bị đụng phải vỡ tại chỗ, chết không thể chết lại.
Tang thi loại D có ý thức bầy đàn, mắt thấy lại có đồng bạn bị S2 đâm chết, lập tức liền nhào tới hướng S2. Nhưng lợi trảo của chúng nó không có chút hiệu quả đối với S2, ngược lại S2 to lớn mỗi một lần chụp xuống, luôn luôn có một con tang thi loại D bị mất mạng.
Một con Tang thi loại S khác phát điên đâm thủng một cái cửa phòng, tìm kiếm tung tích ba người Lăng Tu.
Vô số tang thi bình thường cũng lao lên, trong sát na tửu điếm liền trở nên chen chúc không chịu nổi. So với tang thi tiến hóa, tang thi bình thường không có có cái trí lực gì, chỉ theo bản năng thúc giục tìm kiếm thân ảnh người sống.
Chúng nó rất nhiều lần không cẩn thận xông vào chiến trường của S2 cùng Tang thi loại D, kết quả là bị biến thành một đống thịt vụn chồng chất, máu đen, nội tạng hư thối văng khắp nới.
Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt cùng Trương Nhất không dám thở mạnh một cái, tuy rằng khi biến thành Tang Thi thì không có bị công kích nữa, nhưng đứng ở trong thi đàn đông đúc này, cái bầu không khí đè nén để cho linh hồn bọn họ không cầm được mà sợ run, phảng phất như đặt mình trong Địa Ngục vậy.
Tửu điếm đã hoàn toàn bị tang thi chiếm lĩnh, Lăng Tu dùng nháy mắt ra hiệu cho Đường Tiểu Mạt cùng Trương Nhất, ba người liền thận trọng đi đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, tiếp xúc gần gũi cùng tang thi, mỗi một lần va chạm cũng làm cho người khẩn trương hít thở không thông, rất sợ sẽ bị bại lộ thân phận loài người, hiện tại đang ở giữa thi đàn, một khi thân phận bị bại lộ, đợi bọn họ chính là kết cục rất rõ rang không giám nghĩ tới.
Thật vất vả mới đi ra bên ngoài tửu điếm, liếc mắt nhìn không thấy tang thi đang liều mạng chen vào tửu điếm.
Thân thể Đường Tiểu Mạt run lên, chung quanh tang thi nhiều lần đều thiếu chút nữa chen nàng ngã xuống đất, nàng nỗ lực đi theo Lăng Tu, lại phát hiện khoảng cách nàng và Lăng Tu càng ngày càng xa, thậm chí còn không phát giác được biểu ca Trương Nhất của nàng, nàng đang bị tang thi đàn ngắn cách.
Nàng cảm giác không thế nào đuổi kịp Lăng Tu cùng Trương Nhất, hơn nữa càng ngày càng nhiều tang thi trở ngại tầm mắt của nàng, đến cuối cùng, nàng chỉ có thể nhìn sau lưng Lăng Tu, khi một con tang thi ngăn trở ở trước mặt, nàng hoàn toàn nhìn không thấy Lăng Tu, quay đầu nhìn phía Trương Nhất, đồng dạng cũng không thấy được thân ảnh Trương Nhất.
"Các ngươi chờ ta một chút, chờ ta một chút a!"
Trong lòng nàng gấp đến độ muốn kêu to, loại tràng cảnh này phảng phất như đã xuất hiện trong mộng, mặc dù đang dùng đem hết toàn lực la hét, thế nhưng người trọng yếu vẫn không ngừng rời xa.
Đường Tiểu Mạt gấp đến độ muốn khóc, nàng ra sức đẩy một con tang thi ra, nhưng là lại cũng nhìn không thấy thân ảnh Lăng Tu cùng Trương Nhất. Xung quanh đều là tang thi giương nanh múa vuốt, bầu trời âm u tối tăm, Đường Tiểu Mạt dâng lên một nỗi sợ hãi, tựa như một cô bé ở trong chợ lạc mất mẹ, lộ ra vẻ bất lực, khủng hoảng.
"Món ăn tình yêu, các ngươi ở nơi nào? Các ngươi ở nơi nào a?"
Đường Tiểu Mạt ô ô khóc lên, khi phát hiện tang thi chung quanh nhìn nàng, nàng lại lập tức sợ đến bụm miệng lại.
...
Lăng Tu và Trương Nhất thật vất vả mới đi ra khỏi thi đàn, không khỏi thở hắt ra, lúc này mới phát hiện không thấy Đường Tiểu Mạt.
Lăng Tu giận tím mặt, trách cứ: "Trương Nhất, Đường Tiểu Mạt là biểu muội ngươi, thế nào ngươi không nhìn nàng một chút."
"DCM, ta còn tưởng rằng Lão Lăng ngươi vẫn kéo nàng." Trương Nhất lo lắng vạn phần nói.
"Ta chơi!"
Lăng Tu nện một quyền ở trên bức tường, sau đó quay người liền chen vào thi đàn.
Trương Nhất không nói hai lời, theo sát phía sau.
Lòng của hai người đang rất cấp bách táo, như hóa thân thành hai cái thùng thuốc nổ, tang thi mà chen lấn đường đi thì bị bọn họ giết chết trực tiếp. Tang thi bình thường không có năng lực suy tính, chúng nó không có coi bọn họ là sống người, cho nên cũng sẽ không có phản ứng chút nào.
Thế nhưng tang thi thật sự là nhiều lắm, hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng Đường Tiểu Mạt.
"Đường Tiểu Mạt, Đường Tiểu Mạt!" Lăng Tu gấp đến độ quát to lên.
Cử động này làm Trương Nhất sợ không nhẹ, hai mắt trợn tròn, nhỏ giọng quát lên: "Lão Lăng ngươi điên rồi sao?"
Lăng Tu đúng là điên rồi, hắn rất tự trách, Đường Tiểu Mạt rõ ràng nói muốn bản thân kéo nàng, thế nhưng hắn không làm, khi phát hiện bỏ rơi Đường Tiểu Mạt ở phía sau, hắn mới phát hiện chính bản thân khó có thể bảo trì lý trí cùng trấn định.
"Đường Tiểu Mạt, ngươi đang ở đâu? Đường Tiểu Mạt!" thanh âm Lăng Tu lập tức đề cao gấp đôi.
Hết thảy tang thi nhất thời nhìn lại đây, Trương Nhất cả kinh sắc mặt ảm đạm tới cực điểm, ánh mắt của hắn đột nhiên thấy bên cạnh đậu một chiếc xe bán tải, hơn nữa cái chìa khóa còn cắm ~ ở phía trên, suy nghĩ một phen, lập tức liền quơ Lang Nha bổng xung phong liều chết đi qua.
Đường Tiểu Mạt ngồi xổm bên cạnh, nghe được thanh âm Lăng Tu liền đứng lên, thấy thần tình nam nhân lo lắng cho bản thân, nàng không khỏi mừng đến chảy nước mắt.
"Món ăn tình yêu, ta ở chỗ này!"
Đường Tiểu Mạt nhảy dựng lên huy động tay của mình.
Thấy Lăng Tu trông lại, đồng thời hướng bên này đi tới thì, nàng cũng cố hết sức đẩy tang thi ra chạy tới.
Giờ khắc này, thật giống như ở trong biển người mênh mông mà gặp lại người mình yêu, Đường Tiểu Mạt không cảm thấy bàng hoàng cùng sợ hãi nữa.
Chỉ là, sau Khu hai người mặt đối mặt tiến tới bên nhau, cũng không phải là một cái ôm thâm tình, Đường Tiểu Mạt trực tiếp bị Lăng Tu thưởng một cái gõ đầu.
"Ngươi là heo sao, vậy mà cũng có thể đi lạc." Lăng Tu mắng.
Đường Tiểu Mạt bưng đau đớn đầu, ủy khuất nói: "Là các ngươi đi quá nhanh!"
Hạnh phúc tràn đầy, nước mắt thấm ướt mặt.
Giờ khắc này, ngụy trang bị bại lộ, nước mắt Đường Tiểu Mạt, cùng với việc Lăng Tu mới vừa kêu to, đã khiến cho Tang thi loại S cùng Tang thi loại D trong tửu điếm chú ý, bản thân chúng nó có trí lực nhất định, lúc này liền gầm thét vọt ra, sau đó hướng tới chỗ Lăng Tu cùng Đường Tiểu Mạt.