Chương 23: Đan dược hiệu quả nhanh chóng
Lúc Vương Mỹ Mỹ làm việc luôn cảm thấy khó chịu nơi ngực.
Tan làm xong, lúc đầu cô có chút cảm giác giống như say xe, sau một lúc lại có loại cảm giác muốn nôn.
Cô còn cho là mình mang thai, nhưng nghĩ lại thì.......
Cô còn chưa lên giường với một người đàn ông nào, nghi ngờ mang thai cái rắm a!
Vương Mỹ Mỹ thật sự là khó chịu muốn chết, muốn trị khỏi cái cơn buồn nôn chết tiệt này.
Nghĩ lại thấy lúc đầu lời Diệp Lăng nói không sai, Vương Mỹ Mỹ bắt đầu có chút tin tưởng.
“Hỗn đản, tôi cho anh biết, nếu dám ăn nói lung tung ảnh hưởng đến danh dự của tôi, bà đây thiến anh!”
Hàn Thanh Tâm trừng mắt nhìn Diệp Lăng, Diệp Lăng đi tới trước người Hàn Thanh Tâm, cúi xuống bên tai cô, hung tợn nói.
“Tôi bán đan dược thì sao lại ảnh hưởng đến danh dự của cô hả?”
Diệp Lăng nói xong, bỗng cảm giác tư thế hai người như này có chút ám muội, cười đen tối, đầu lưỡi bỗng nhiên vươn ra, khẽ liếm xuống lỗ tai Hàn Thanh Tâm.
“Anh!”
Thân thể Hàn Thanh Tâm chấn động, khuôn mặt lập tức hồng thành quả cà chua.
Cô vội vàng nhìn xung quanh, Vương Mỹ Mỹ với mấy người khác đều đang nhìn đan dược, Lưu Xảo đã sớm quay đi nhìn hướng khác, cũng may là không ai nhìn thấy mình bị đùa giỡn.
Lúc này, Hàn Thanh Tâm vô cùng tức giận, nhưng lại không dám phát tiết ra ngoài.
Bị Vương Mỹ Mỹ và đám miệng rộng này biết thì coi như xong, ở trong công ty còn không đưa mình thành tâm điểm để nói chuyện phiếm sao!
Hàn Thanh Tâm là vừa uất ức, vừa ngượng ngùng, rồi lại không chỗ phát tiết.
“Tôi làm sao?”
Diệp Lăng buồn cười nhìn Hàn Thanh Tâm.
“Anh chính là tên háo sắc! Đại háo sắc!!!”
Hàn Thanh Tâm nghiến răng nghiến lợi, hận không thể chặt Diệp Lăng thành tám mảnh.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám chiếm tiện nghi của cô đâu.
“Cho hỏi chút bao nhiêu tiền một viên này?”
Thanh âm Vương Mỹ Mỹ vang lên.
Diệp Lăng mỉm cười:
“3000.”
“3000?!”
Vương Mỹ Mỹ nhất thời há to miệng:
“Đây cũng quá đắt rồi? Một viên thuốc nhỏ xíu này mà 3000 khối? Tôi đi tiệm thuốc mua chút thuốc cũng không tốn đến 100 tệ nữa!”
Diệp Lăng tự tin nói:
“Đúng là như vậy, nhưng loại thuốc không đến 100 tệ mà cô mua có thể cho hiệu quả nhanh chóng sao? Có thể duy trì liên tục lâu dài sao? Hiển nhiên không thể, nhưng đan dược của tôi lại có thể.”
Vương Mỹ Mỹ vẫn cảm thấy đắt, 3000 khối, cũng mất hơn nửa tháng tiền lương của mình rồi.
Hàn Thanh Tâm cũng là hướng Diệp Lăng kêu nói:
“Anh điên rồi sao? Bán 3000 khối? có tiền đi nữa cũng không muốn vung tiền vào cái thứ này”
“Tiểu nha đầu, đi qua một bên chơi, kinh nguyệt của cô rất tốt, không biết sự thống khổ của việc kinh nguyệt không đều đâu?”
Diệp Lăng trợn trắng mắt lên nói.
“Nói y như anh biết nỗi đau của kinh nguyệt không đều vậy, anh có phải con gái đâu.”
Hàn Thanh Tâm nói thầm nói.
Vương Mỹ Mỹ trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, nói:
“Như vậy đi, nếu đan dược này có hiệu quả nhanh chóng như anh nói thì tôi ăn thử một viên trước, nếu như quả thật hữu hiệu, tôi sẽ đưa tiền, thế nào?”
“Được.”
Diệp Lăng gật đầu.
Thấy hắn gật đầu thoải mái tự tin như vậy, Vương Mỹ Mỹ lại thêm 1 phần tin tưởng
Đưa đan dược cho cô, lông mày Vương Mỹ Mỹ nhăn lại, cô thật sự là có chút ăn không nổi, nhìn nó giống như một viên bùn đất nặn thành ấy!
Chẳng qua đúng lúc này, cái loại cảm giác buồn nôn kia lại xuất hiện.
Vương Mỹ Mỹ cắn răng, trực tiếp nuốt vào.
Sau khi ăn xong, Vương Mỹ Mỹ chỉ cảm thấy trong cơ thể có một cảm giác lành lạnh truyền ra, cái cảm giác buồn nôn liền biến mất không thấy!
Hơn nữa, Vương Mỹ Mỹ rõ ràng cảm giác được, ngực cô cũng không còn khó chịu.
“Thế nào, có hiệu quả không?”
Tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm Vương Mỹ Mỹ, đợi câu trả lời của cô
Vương Mỹ Mỹ chu cái miệng lên, không suy nghĩ gì liền nói:
“Thực sự... Thật sự có hiệu quả...”
“Không phải là do tâm lý chứ?”
Hàn Thanh Tâm nói.
“Đây là thật!”
Vương Mỹ Mỹ lập tức lấy ví tiền từ trong túi xách ra, lật một cái, chỉ có 1500 khối, không đủ.
Cô nàng nhìn Hàn Thanh Tâm, nói:
“Chị Hàn, cho em mượn 1500.”
Hàn Thanh Tâm nhìn thấy cô không giống như nói dối, đôi mi thanh tú không khỏi nhíu lại, nói thầm:
“Viên thuốc này lại có hiệu quả tức thì, cũng quá giả tạo đi?”
Tuy nói như vậy, cô vẫn lấy ra 1500 khối.
“Cho anh!”
Vương Mỹ Mỹ đưa tiền cho Diệp Lăng, vui vẻ nói:
“Cảm ơn..., tạm thời như vậy đã, chẳng qua sau này không biết thế nào đây, nếu như anh dám gạt ta, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!”
“Trong nhà tôi có ba cái giường lớn, hoan nghênh cô tới.”
Diệp Lăng cười nói.
“Nằm mơ!”
Tâm tình Vương Mỹ Mỹ rất tốt, cũng nói đùa Diệp Lăng vài câu.
" Cô gái này sẽ không nói quá lên chứ?"
“Đan dược này lợi hại như vậy sao? Tên Gia hỏa này là thần y hay sao?”
“Xem bọn họ cũng không giống dáng vẻ lừa đảo, đi, đi qua nhìn một chút, vừa đúng lúc ta đang bị cảm.”
Lại có người đến chỗ Diệp Lăng là một tên xấu xí, còn mang theo một cái kính mắt.
Nếu như nói Vương Mỹ Mỹ là nói bậy, thì tên này lại không phải, bởi vì hắn thực sự bị cảm, thanh âm nghe ra đều có thể nghe được.
Mấu chốt nhất là, cái mũi to kia đang chảy nước...
Diệp Lăng nhìn cái tên gia hỏa này, trong lòng thầm nói làm việc ở đây mà anh ta có thể giữ cái bộ dáng này ra ngoài đường, tôi quả thật phải khâm phục anh.
“Anh bạn, viên Cảm Mạo Đan kia bao nhiêu tiền một viên?”
Anh ta vừa hít nước mũi vừa nói, nói xong nước mũi lại chảy xuống.
“Anh bạn thật biết chọn hàng!”
Diệp Lăng suy nghĩ rồi giơ tay chỉ, cười nói:
“1000, vẫn là hiệu quả nhanh chóng nhưng sau này như thế nào không thể đảm bảo được, nhưng hiện tại có thể chữa khỏi cơn bệnh cảm cúm này của anh.”
“1000?”
Anh ta nhíu mày, đi tiêm vài ngày, cũng chỉ tốn 500 tiền.
Chẳng qua tiêm quá đau, hơn nữa lại tốn thời gian.
“Trước đưa tôi một viên đi, nếu như có thể lập tức trị khỏi như cô gái xinh đẹp này, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”
Chàng trai nói.
“Được.”
Diệp Lăng đưa cho hắn một viên cảm mạo đan.
Chàng trai kia không đắn đo quan tâm hình dáng của viên thuốc như Vương Mỹ Mỹ, trực tiếp nuốt viên thuốc.
Một viên đan dược vào bụng, anh ta liền cảm thấy cái mũi bị tắc nghẽn khó thở hiện tại đã hoàn toàn được đả thông, hô hấp vô cùng thuận lợi, hơn nữa họng cũng không còn đau.
Tuy là còn chưa lên tiếng, nhưng hắn có thể cảm nhận được, căn bệnh cảm cúm của mình đã được chữa khỏi rồi.
“….!”
Chàng trai mắng một tiếng.
Nghe nói như thế, những người khác đều lộ ra dáng vẻ hả hê, trong lòng mong tên gia hỏa này mau vạch trần tên lừa đảo kia.
Lại nghe anh ta nói tiếp:
“Quả thật có tác dụng!”
Nói xong, anh ta trực tiếp lấy ví tiền ra, cũng may có đem theo 1000 khối tiền mặt, đếm xong rồi đưa toàn bộ cho Diệp Lăng.
Tất cả mọi người xem xong đều ngây người.
Người kia có thể là nói quá lên là uống viên thuốc trị cảm này có thể trị hết hẳn, nhưng đây không phải là trị dứt điểm rồi sao?
Nước mũi của chàng trai kia đã không còn, giọng nói cũng không còn khàn nữa, chuyện này đều là thật chứ?
Lúc này không ai còn nghi ngờ Diệp Lăng nữa, Hàn Thanh Tâm cũng lộ vẻ sùng bái.
“Anh đúng là thần y?”
Hàn Thanh Tâm nghi ngờ nói.
“Nói nhảm, nếu không... sao tôi dám ra đây bày sạp bán, còn không bị người ta đánh chết?”
Diệp Lăng cười nói.
“Chuyện này... Cái này dĩ nhiên là đan dược?”
Lưu Xảo quay người sang, cái miệng nhỏ nhắn phùng lên, có thể thấy rõ bên trong là chiếc lưỡi thơm tho.
“Muốn không, các người cũng thử xem?”
Diệp Lăng nói với Hàn Thanh Tâm và Lưu Xảo:
“Các người dùng không cần trả tiền, hôn tôi một cái là được.”
“Cút đi!”
Lưu Xảo và Hàn Thanh Tâm đồng thanh.