Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị

Chương 48: Một đứa ngốc.

Chương 48: Một đứa ngốc.


"Tôi... Tôi suy nghĩ chút đã."
Sắc mặt Lâm Hoa có chút trắng bệch.
Mặc dù có tiền nhưng là trong nhà hắn có, nếu chỉ đối với Lâm Hoa mà nói thì 100 vạn không phải là số tiền nhỏ.
"Không cần suy tính, để tôi giúp cậu chọn."
Diệp Lăng mỉm cười, cầm lấy một chén trà trên bàn của Lâm Hoa.
"Anh... Anh muốn làm gì?"
Vẻ mặt của Lâm Hoa nhất thời thay đổi, lộ ra vẻ kinh khủng.
"Tôichọn cho anh cái thứ hai."
Diệp Lăng vô tội nói.
Lâm Hoa cắn răng nói:
"Diệp Lăng, nơi này chính là trung tâm tài chính Hoàn Cầu. Nếu như xảy ra chuyện gì, trong buổi thời sự ngày mai sẽ đưa tin tức, cậu tốt nhất nên tỉnh táo một chút."
"Tôi đang rất tỉnh táo."
Diệp Lăng nhún vai, lại nói tiếp:
"Hơn nữa, ngày hôm qua tôi đánh cậu thành như vậy, ngay cả một phóng viên cũng không gặp nha! Tôi cũng rất thắc mắc đó, cậu nói xem có phải vì tôi quá đẹp trai nên ngay cả phóng viên cũng không dám đến gần?"
"Xì!"
Nghe Diệp Lăng nói như thế, đám người Vương Mỹ Mỹ lập tức nở nụ cười.
Có điều Diệp Lăng đúng là rất đẹp trai, những cô gái xung quanh đều thừa nhận điều này.
Nếu như bàn về tướng mạo mà nói, trong lòng những cô gái này đều vô cùng thích Diệp Lăng, dù sao hắn nhìn rất đẹp mắt.
Đáng tiếc, nếu như chỉ cần tướng mạo đẹp, người này tuyệt đối là nhất đẳng. Nhưng xã hội hôm nay lại không cần dùng đến cái này!
Chỉ có vài người Vương Mỹ Mỹ biết, ngày hôm qua Diệp Lăng đã dễ dàng từ trong tay các cô buôn bán lời được 2 vạn đồng.
"Cho cậu một cơ hội cuối cùng, chọn cái nào?"
Diệp Lăng nói xong, cầm ấm trà lên chuẩn bị đánh.
"Đưa tiền! Tôi đưa tiền!"
Cả người Lâm Hoa đều đổ mồ hôi lạnh, gã cũng không dám đánh nhau với Diệp Lăng. Nói đến vũ lực, Diệp Lăng bỏ xa hắn 28 con phố.
Nghe Lâm Hoa nói như vậy, Diệp Lăng nhất thời nở nụ cười, tỏa sáng giống như ánh mặt trời vậy.
"Cậu còn rất thông minh đó."
Diệp Lăng vỗ vỗ bả vai của Lâm Hoa, cười nói:
"Tài khoản ngân hàng của tôi là xxxx… Ngân hàng Công Thương, tên chủ tài khoản là Diệp Lăng, nhanh chuyển tiền đi? Tôi chờ cậu."
Lâm Hoa lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện cho mẹ gã.
Thời gian nói chuyện rất lâu cũng không biết nói cái gì. Nói chung sau nửa giờ, Diệp Lăng nhận được tin nhắn của ngân hàng gửi đến.
100 vạn tới rồi!
"Không hổ là người đứng đầu một chuỗi nhà hàng. Nhân viên ngân hàng đều đã tan việc rồi mà còn có thể chuyển khoản nhanh như vậy."
Diệp Lăng lộ ra nụ cười thỏa mãn.
"Lần này bỏ qua cho cậu, nhưng nếu như cậu còn dám trêu chọc tôi, thì không phải đơn giản chỉ cần 100 vạn như vậy đâu, biết chưa?"
"Ừ."
Lâm Hoa gật đầu, nhưng khuôn mặt âm trầm muốn chảy ra nước.
Diệp Lăng biết, người này khẳng định sẽ trả thù.
Nhưng mà Diệp Lăng cũng không sợ hắn, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Diệp Lăng chỉ sợ không có tiền để tiêu mà thôi.
Lâm Hoa trực tiếp rời đi, ngay cả đang trong giờ làm cũng không để ý. Nhìn bộ dạng này, từ nay về sau chắc sẽ không tiếp tục làm ở đây nữa.
Nhìn hắn rời đi, Diệp Lăng cười lạnh, nói với Lưu Xảo:
"Nhanh ăn đi, nhưng không phải là anh làm, là do anh mua trong tiệm ăn."
"Tôi nói này anh đẹp trai, anh động một chút đã kiếm được 180 vạn, không thể đến một nơi cao cấp mua cho bạn gái vài món ăn ngon sao? Lỡ như làm hư bao tử của Lưu đại mỹ nữ thì sao?"
Vương Mỹ Mỹ trêu chọc nói.
"Những nơi cao cấp gì đó không nhất định làm ngon hơn tiệm ăn này. Hơn nữa, nếu như bị phá hư, tôi có thể mát xa cho cô ấy một chút."
Diệp Lăng cười nhìn Lưu Xảo.
"Bại hoại!"
Khuôn mặt Lưu Xảo đỏ lên, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu, làm cho Diệp Lăng cười to một trận.
Vẫn chờ đến khoảng 10 giờ, chờ Lưu Xảo tan tầm.
Dọn dẹp sơ qua bàn làm việc, Lưu Xảo vui vẻ kéo cánh tay của Diệp Lăng, đi ra ngoài.
Nhưng mà khi đi vào thang máy vừa lúc đụng đến Hàn Thanh Tâm.
Thấy bộ dạng thân mật của Lưu Xảo và Diệp Lăng, Hàn Thanh Tâm không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút không vui.
"Hai người có thể chú ý một chút hay không, tú ân tú ái ở nơi công cộng như vậy?"
Hàn Thanh Tâm nói.
Lưu Xảo vừa nghe, vội vã buông lỏng cánh tay của Diệp Lăng ra.
Một bên, Vương Mỹ Mỹ cười nói:
"Hàn tổng giám, không phải cô ghen chứ? Sao đám tiểu Lệ ở chỗ này tú ân tú ai, cũng không thấy cô quản?"
Hàn Thanh Tâm sửng sốt, khuôn mặt đỏ lên, không khỏi liếc mắt trừng Vương Mỹ Mỹ.
Vương Mỹ Mỹ cũng không sợ, lại nói bây giờ đã tan việc. Hơn nữa, Hàn Thanh Tâm cũng không phải là người hung dữ.
Đôi mắt của Diệp Lăng quan sát trên người Hàn Thanh Tâm một chút, cười nói:
"Thế nào, tôi tới đón vợ tôi mà cô cũng quản à?"
"Đừng nói nhảm!"
Lưu Xảo vội vàng đánh Diệp Lăng một cái.
"Vợ của anh?"
Hàn Thanh Tâm bĩu môi nói:
"Tốc độ này cũng quá nhanh đi. Nhưng mà anh cũng đừng quên, anh chính là vệ sĩ của tôi, tôi đã thanh toán tiền cho anh.”
Diệp Lăng nhún vai không nói gì.
Thang máy đi đến lầu một, Hàn Thanh Tâm đi ra đồng thời nói:
"Sáng sớm ngày mai tôi sẽ gọi điện cho anh, giúp tôi làm chút chuyện bên ngoài."
"Ngày mai không rảnh."
"Vậy ngày kia."
"Ngày kia cũng không chắc."
Hàn Thanh Tâm lập tức xoay người lại, trừng mắt nhìn Diệp Lăng:
"Đại lưu manh, anh theo tôi một chút sẽ chết à? Hơn nữa đây cũng là chức trách của anh, anh còn muốn đổi ý sao?"
Diệp Lăng lập tức ngây ngẩn cả người:
"Là làm việc với cô hay là ở cùng với cô?"
Hàn Thanh Tâm cũng phản ứng kịp, vội vã đi ra ngoài, đồng thời nói:
"Làm việc!"
"Được, tôi đây có thời gian sẽ gọi điện cho cô."
Hàn Thanh Tâm cũng không để ý nữa, không quay đầu lại nước chân đi khỏi.
"Diệp Lăng, ngày hôm nay Thanh Tâm thật kỳ quái..."
Lưu Xảo ngây ngô đáng yêu nói.
"Đứa ngốc, đó là đang xem trọng bạn trai của em đó. Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị đoạt đi đấy."
Vương Mỹ Mỹ gõ nhẹ đầu của Lưu Xảo, bất đắc dĩ lắc đầu rời đi.
Lẽ nào đứa ngốc này không nhìn ra vì sao Hàn Thân Tâm có bộ dạng như thế sao?
Lưu Xảo giương cái miệng nhỏ nhắn, sửng sốt một hồi nói:
"Diệp Lăng, chị Mỹ Mỹ nói vậy là có ý gì?"
Diệp Lăng: "..."
...
Hai ngươi cứ như vậy đi bộ về.
Lưu Xảo vỗ vỗ bụng, quyệt cái miệng nhỏ nhắn nói:
"Em lại đói bụng..."
Diệp Lăng bất đắc dĩ, nhưng mà lực sát thương của cô gái nhỏ này rất cường đại, Diệp Lăng không thể làm gì khác là đi làm vài món ăn cho cô.
May mà lúc trước Diệp Lăng mua không ít, không phải là không có gì để ăn.
"Ngay mai lại đi đến nhà em chứ? Buổi sáng anh dự định đi mua một chiếc xe. Anh cảm thấy cứ mãi ngồi xe buýt cũng không phải là chuyện tốt. Chí ít có xe rồi anh còn có thể tới đón em về.”
Diệp Lăng nói.
Lưu Xảo nuốt thức ăn trong miệng, trả lời:
"Nhưng mà, anh cầm nhiều tiền của Lâm Hoa như vậy, Lâm Hoa có thể tố anh tội ăn cướp không?"
"Hắn không dám."
Diệp Lăng cười lạnh nói:
"Hơn nữa, hắn tố cáo anh cũng không có tác dụng, đã quên hôm nay anh đi ra như thế nào sao?"
"Nói đến chuyện này, thật đúng là phải cảm ơn Hàn đại mỹ nữ.
"A..."
Lưu Xảo thoạt nhìn có chút không vui, về phần tại sao, quỷ mới biết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất